Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét
Edit: Phong Vũ & Beta: Sakuraky
Trung tâm thành phố Khánh năm 2000 đã bắt đầu có dáng vẻ của một thành phố lớn trong tương lai. Thêm phần tết nhất nên ngoài đường nhìn đâu cũng thấy người.
Mục Ảnh Sanh bước chậm lại, giả vờ như không có việc gì nhìn sang cửa hàng bên cạnh. Mượn cửa kính của cửa hàng mà nhìn ra phía sau.
Có hai chàng thanh niên khoảng chừng hai mấy tuổi đang nhìn về phía cô.
Mục Ảnh Sanh nheo mắt thả chiếc điện thoại mới mua đang cầm trong tay vào trong túi. Sau đó, cô mới quay người đi tiếp về phía trước.
Con đường này là khu bách hóa buôn bán sớm nhất ở thành phố Khánh nên rất đông người qua lại. Ngược lại nếu đi băng qua đường sẽ thấy hai con hẻm nhỏ còn chưa được mở rộng, người qua lại đó cũng thưa hơn.
Mục Ảnh Sanh cố ý đi vào trong con hẻm. Nghe tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, cô đeo túi lên, hai tay bắt chéo trước ngực, nắm chặt nấm đấm.
Cô ngẩng đầu phát hiện phía trước đã là cuối con hẻm, lại còn là hẻm cụt. Lúc quay người thì phía sau hai thanh niên kia đã chặn đường của cô.
Hai người đó một người mặc áo Jacket đen, một người mặc áo khoác cao bồi. Ngoại hình rất bình thường không giống như mấy tên du thủ du thực, chỉ có ánh mắt rõ ràng là bất chính.
Gã mặc áo Jacket đen tiến lên trước một bước, đưa mắt nhìn Mục Ảnh Sanh tặc lưỡi một tiếng.
“Em gái nhìn em xinh quá cơ. Có muốn anh dẫn em đi đu đưa tí cho vui không?”
Lúc này Mục Ảnh Sanh chỉ thấy hơi đau đầu, kiếp trước lúc làm diễn viên, cô vẫn tưởng mấy lời thoại khoa trương này chỉ có ở trong phim, ai dè lại có người thực sự nói mấy câu kiểu ấy.
“Làm gì đấy.” Tên mặc áo cao bồi đập cho tên kia một cú, nhìn hắn ta có vẻ nghiêm túc hơn: “Mau đưa ví tiền và cái điện thoại vừa mua cho tao. Không thì…”
Hắn ta móc dao găm ra, quơ tới quơ lui hai cái trước mặt Mục Ảnh Sanh: “Đừng trách tao nặng tay.”
“Đại ca, em gái này nhìn rất được đó.” Tên áo jacket lại mở miệng: “Mấy em xinh xinh thế này là bán được giá lắm.”
Tên áo cao bồi không trả lời, đột nhiên hắn ta thấy có gì đó không ổn.
Quá bình tĩnh. Đường đường là bị người ta cướp mà phản ứng của Mục Ảnh Sanh lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn tahoang mang quan sát xung quanh một lượt, phát hiện không có ai hỗ trợ cô mới ít nhiều thở phào: “Có nghe thấy gì hay không hả, mày mà không đưa tiền thì tao sẽ ra tay đấy.”
Gã áo cao bồi vung dao về phía Mục Ảnh Sanh. Và cũng chỉ trong nháy mắt đó, Mục Ảnh Sanh đã hành động.
Cô vươn tay, túm lấy tay cầm dao của gã áo cao bồi rồi dùng sức gập cổ tay gã tước con dao đi.
Cùng lúc đó, cô giơ chân đá gã áo jacket đang đứng bên cạnh. Lúc gã áo jacket ngã lăn ra đất, cô đã thu chân, một tay ở đằng trước mượn lực ném gã áo cao bồi văng ra ngoài.
Thấy gã áo jacket còn tỉnh táo, cô bước lên bồi thêm một cước đạp gục hắn.
Gã áo cao bồi phía sau muốn đứng dậy nhưng cô đã cho hắn một cú đá ngang khiến hắn lại ngã lăn quay. Lúc này Mục Ảnh Sanh tiến lên một bước giẫm lên ngực hắn.
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa tới hai phút. Gã áo cao bồi trúng hai cú đánh nên cả ngực và lưng đều đau không chịu nổi.
Đã vậy Mục Ảnh Sanh còn giẫm lên ngực hắn khiến hắn không thể nhúc nhích: “Còn muốn ra tay?”
Gã áo cao bồi căn bản không thể nhúc nhích, Mục Ảnh Sanh đánh xong cũng hả giận. Vừa nhấc chân định bỏ đi thì đột nhiên phía sau lại xuất hiện một bàn tay đánh úp về phía mặt cô.
Mục Ảnh Sanh giật mình, theo bản năng lui người ra phía sau, đồng thời nhấc chân đá.
Nào ngờ người kia động tác còn nhanh hơn cô, phá giải hết đòn của cô. Mục Ảnh Sanh gấp rút lui lại một bước, tiếp tục xuất quyền.
Hết chương 55:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...