Edit: Bông & Beta: Phong Vũ
Khi cõng Đinh Tuyết Vi ra khỏi rừng cây, Mục Ảnh Sanh đã mệt đến hai chân như nhũn ra, toàn thân đầy mồ hôi.
May mắn thay, các cô chạy tới điểm tập trung sớm hơn mấy phút.
Mục Ảnh Sanh trực tiếp cõng Đinh Tuyết Vi tìm đến chỗ Lam Mẫn Giai: “Sĩ quan huấn luyện, ban nãy Đinh Tuyết đi vệ sinh, không cẩn thận nên bị ngã bị thương ở chân. Khả năng là không xuống núi được, đồng chí xem có nên tìm một chiếc xe đưa bạn ấy trở về không ạ?”
“Ngã trật chân?” Lam Mẫn Giai tuy không ưa Đinh Tuyết Vi, nhưng dù sao đây cũng là học sinh của mình, lập tức quan tâm hỏi han Đinh Tuyết Vi: “Sao lại vậy? Nghiêm trọng lắm không?”
“Có hơi nghiêm trọng, em xem rồi, sưng tấy cả lên.” Lúc Mục Ảnh Sanh thả Đinh Tuyết Vi xuống đã chú ý thấy chân cậu ta sưng lên.
“Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ gọi điện thoại kêu xe cứu thương.”
“Cảm ơn sĩ quan huấn luyện.” Mục Ảnh Sanh sau khi cúi đầu cảm ơn, có chút lo lắng mở miệng: “Sĩ quan huấn luyện, Đinh Tuyết Vi bị trật chân không thể đi tiếp. Vậy kết quả kiểm tra lần này —— ”
“Yên tâm đi. Đã di chuyển quãng đường xa như thế, hơn nữa đây là ngoài ý muốn. Sẽ cho qua xét duyệt thôi.”
“Cảm ơn sĩ quan huấn luyện.” Mục Ảnh Sanh nói xong, nhìn về phía Đinh Tuyết Vi. Đinh Tuyết Vi không ngờ được, bây giờ Mục Ảnh Sanh vẫn còn nhớ đến kết quả kiểm tra của mình. Cậu ta cũng đã nghĩ kỹ, nếu Mục Ảnh Sanh thật sự nói chuyện của cậu ta ra, cậu ta cũng không tức giận.
Thế nhưng không ngờ ——
Hoàng Văn Kỳ lúc này đã trông thấy, lập tức tranh thủ chạy tới hỏi han Đinh Tuyết Vi. Cậu ta không ngờ Đinh Tuyết Vi đi dụ Mục Ảnh Sanh rời đi, vậy mà lại bị thương thật.
Nhà cậu ta vẫn còn phải dựa vào nhà Đinh Tuyết Vi, nếu Đinh Tuyết Vi xảy ra chuyện gì trước mặt cậu ta, về nhà cậu ta nhất định sẽ bị quở trách.
Song ngoài dự tính của cậu ta, Đinh Tuyết Vi lần này bỗng tốt tính lạ thường. Chỉ liếc mắt nhìn cậu ta một cái, rồi không nói thêm lời nào.
Rất nhanh xe đã đến, chở Đinh Tuyết Vi đến bệnh viện.
Mục Ảnh Sanh cùng mọi người theo quay lại đường cũ. Về tới trường, trên bãi tập đã căng băng rôn. Chúc mừng bọn họ kết thúc huấn luyện quân sự.
Sĩ quan huấn luyện cho tất cả tập trung lại, biểu dương các học sinh vài câu. Đối với biểu hiện hôm nay của mọi người, rõ ràng hết sức hài lòng.
Mục Ảnh Sanh nhìn đám học viên đang náo nhiệt vì đã được thả lỏng bên cạnh, trong đầu hiện lên ý niệm cô vẫn chưa đủ mạnh.
Gần hai tháng huấn luyện quân sự, chương trình tổng cộng có 6 nội dung chủ yếu. Song kỳ thi cuối cùng chỉ gồm nội vụ, xạ kích và đội ngũ.
Kết quả thi do toàn trường chấm. Hai ngày trước khi kết thúc huấn luyện. Trường đã bình chọn xong kết quả thi của toàn bộ học viên.
Không hề bất ngờ, hạng mục nội vụ và đội ngũ Mục Ảnh Sanh đều hạng nhất. Bắn súng cô chỉ xếp thứ hai. Hạng nhất là một học viên lớp khác.
Ba hạng mục thi, Mục Ảnh Sanh đứng nhất hai cái. Nếu là người khác chắc chắn sẽ thấy rất vui. Nhưng Mục Ảnh Sanh lại chỉ thấy cô vẫn chưa đủ mạnh. Cô muốn mạnh hơn nữa. Lần sau cố gắng đạt hạng nhất toàn bộ.
… … …
“A Sanh, cậu đi đâu thế?”
Lúc Mục Ảnh Sanh vừa bước chân ra khỏi cửa, đã có người gọi lại, cô quay đầu phát hiện người đến là Đinh Tuyết Vi.
“Hôm nay được nghỉ, tôi đã xin ra ngoài, đi mua ít đồ.”
“Tôi cùng đi với cậu.” Đinh Tuyết Vi tiến lên ôm lấy cánh tay của cô: “Hôm nay tôi cũng xin phép ra ngoài. Lát nữa anh tôi sẽ lái xe đến đón, đi chung nhé?”
“Không cần.”
Mục Ảnh Sanh có chút đau đầu, sau khi huấn luyện quân sự chấm dứt, Đinh Tuyết Vi lạnh lùng làm giá ngày xưa đã thay đổi. Dáng vẻ cao ngạo mũi hếch bằng trời cũng đã không còn xuất hiện.
Quăng Hoàng Văn Kỳ sang một bên, còn thích chạy tới quấn cô. Đổi gió quá nhanh khiến bọn Hà Mỹ Tĩnh đều cho rằng Mục Ảnh Sanh thả bùa mê thuốc lú gì đó cho Đinh Tuyết Vi.
“Tôi tự đi xe bus. Dù sao cũng không tiện đường.”
“Người đẹp ơi, đi cùng với anh không? Anh tiện đường nè.”
Giọng nói quen thuộc đã lâu làm cho Mục Ảnh Sanh nhìn về phía người tới. Trước mắt đột nhiên xuất hiện xe jeep quân dụng, từ bên trong thò ra một cái đầu, Nhiếp Trạch vẻ mặt mang nụ cười đáng khinh, nháy mắt với Mục Ảnh Sanh.
Khóe miệng Mục Ảnh Sanh bỗng giật giật trong vô thức, lại nhìn thấy Lệ Diễn ngồi ghế lái, đang bị Nhiếp Trạch che khuất.
Ánh mắt thâm trầm đó sao lại nhìn cô thế nhỉ.
Mục Ảnh Sanh bĩu môi, theo bản năng quay đầu nhìn Đinh Tuyết Vi.
Hết chương 42:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...