Editor: Saki
Chiếc xe đều đặn chạy về phía trước, cảnh phố hai bên lùi lại, trong xe chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra.
Trần Tự Chu liếc nhìn Minh Phù từ lúc lên xe đã cúi đầu không nói một lời ở ghế lái phụ, đưa tay qua nâng cằm cô, ngón tay cọ nhẹ vào mặt cô: “Cục cưng của anh vẫn còn xấu hổ sao.”
“…”
Minh Phù đẩy tay anh ra, nhỏ giọng nói: “Anh đừng, gọi em như vậy.”
“Sao vậy, em không thích à?” Trần Tự Chu nắm lấy tay cô, giữ trong lòng bàn tay: “Nếu em không thích thì anh sẽ không gọi nữa.”
“…”
Người này rõ ràng là cố ý.
Minh Phù tức giận nhéo mu bàn tay anh: “Anh lái xe cho tử tế.”
“Anh lái xe không tử tế chỗ nào?”
Minh Phù nghiêm chỉnh sửa lại: “Cả hai tay phải đặt lên vô lăng mới là lái xe tử tế.”
“Được.” Trần Tự Chu nói chậm rãi: “Vậy anh sẽ rút tay ra.”
Nói rồi, anh từ từ rút tay ra, như đang làm việc một cách miễn cưỡng.
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ tay anh dần dần rời xa, Minh Phù vô thức móc một ngón tay của anh lại.
Động tác của Trần Tự Chu dừng lại, tiếng cười vui vẻ tràn ra từ cổ họng: “Làm gì vậy, không phải bảo anh lái xe tử tế sao.”
Minh Phù không nói gì, cúi đầu nhìn ngón tay hai người đang móc vào nhau, sau đó từ từ đặt tay trở lại lòng bàn tay anh, đặt lên chân mình, cũng học anh lúc trước cầm ngón tay anh chơi đùa.
Cô gái nhỏ vẫn mặc áo dài quần dài, nhưng chỉ cần nghĩ đến bàn tay anh chỉ cách một lớp vải mỏng đặt trên đùi cô, Trần Tự Chu liền không thể kiểm soát được suy nghĩ trong đầu.
Trong điện thoại của anh luôn lưu giữ bức ảnh mùa hè năm lớp lớp mười một, ảnh chụp cô mặc váy vào ngày anh đi công viên giải trí với Minh Phù.
Bức ảnh được anh chụp lén lúc Minh Phù không để ý.
Nhiều năm như vậy chưa từng xóa đi.
Trước mắt thoáng qua hai chân như ẩn như hiện của cô gái dưới làn váy, thẳng tắp tinh tế, trắng nõn trơn bóng.
Trần Tự Chu cảm thấy cổ họng khô khốc, trong lòng thầm mắng một câu.
Đúng là tự đào hố cho mình nhảy vào.
Anh rút tay ra không để lộ cảm xúc, chỉnh lại điều hòa, sau đó đặt tay trở lại vô lăng.
Minh Phù có chút không hiểu, ánh mắt theo dõi động tác của anh, cuối cùng thấy anh không đặt tay trở lại, không hiểu sao trong lòng bỗng dưng có chút trống trải.
Cô vê vê ngón tay, hỏi anh: “Chúng ta đi đâu ăn cơm vậy anh?”
Trần Tự Chu đơn giản báo địa chỉ, không nói thêm gì.
Minh Phù “Ồ” một tiếng, lát sau quay đầu nhìn về phía ghế lái.
Người đàn ông đặt tay phải lên vô lăng, tay trái đặt lên cửa xe đỡ trán, đường nét khuôn mặt căng cứng.
Minh Phù nhạy bén nhận ra điều bất thường của Trần Tự Chu, muốn hỏi anh làm sao, vừa mở miệng, điện thoại anh liền reo lên.
Trần Tự Chu liếc nhìn, là điện thoại từ bệnh viện.
Anh không dám chậm trễ, liền nghe máy.
Minh Phù đành nuốt lời định nói trở lại.
Lặng lẽ nghĩ mình vừa làm gì sai khiến anh không vui.
Điện thoại là từ đồng nghiệp cùng anh phẫu thuật cho bệnh nhân vào ngày mai, hai người thảo luận phương án phẫu thuật ngày mai, thời gian khá lâu, đến khi tới nơi ăn cơm mới tắt máy.
Trần Tự Chu vẫn nhớ dáng vẻ ngập ngừng của cô gái nhỏ trước khi điện thoại tới, anh tháo dây an toàn, nghiêng người hỏi cô: “Vừa rồi muốn nói gì với anh?”
Minh Phù nhìn anh, thần sắc không còn sự nặng nề khi nghe điện thoại, cô ngập ngừng rồi hỏi: “Anh vừa rồi giận em sao?”
Cô nghĩ mãi trên đường cũng không nghĩ ra mình đã làm gì khiến anh giận.
“?” Trần Tự Chu bị hỏi đến ngốc: “Không, sao em lại hỏi vậy.”
“Thế tại sao anh rút tay ra, còn nhìn rất không vui.”
“Khi nào anh —” Trần Tự Chu nói được một nửa thì nhận ra Minh Phù đang chỉ gì, nhìn cô với ánh mắt thay đổi vài lần, cuối cùng không nhịn được cười, tiến lại nhéo má cô: “Sao lại đáng yêu thế này.”
Minh Phù không hiểu anh cười cái gì, ngơ ngác chớp mắt hai lần: “Cái gì cơ…”
“Em đặt tay anh lên đùi em, lại còn hy vọng anh không có suy nghĩ gì sao.”
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại vài milimet, hơi thở ấm áp của Trần Tự Chu phả lên mặt Minh Phù đầy ám muội khi anh nói, Minh Phù lập tức hiểu ra ý anh, mặt đỏ bừng, đưa tay đẩy anh ra: “Anh đúng là người gì mà!”
Cô chỉ nghĩ như vậy thì nắm tay sẽ dễ hơn, hoàn toàn không ngờ suy nghĩ của anh lại bay bổng đến thế.
Sức lực của cô không thể đẩy anh ra được, Trần Tự Chu nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu tựa vào vai Minh Phù, cười nặng nề: “Không có cách nào khác, cứ chạm vào em là anh không nhịn được.”
Xe dừng ở ngoài cùng của bãi đậu xe ngoài trời của nhà hàng, Minh Phù đỏ mặt xuống xe, cúi đầu đi thẳng về phía trước.
Trần Tự Chu thở dài cười, theo sát cô, ngón tay cứng rắn lồ ng vào các ngón tay cô, nắm chặt.
Minh Phù nhớ lại những lời anh nói trên xe, không muốn để anh nắm tay, khẽ giãy giụa nhưng lại bị anh nắm chặt hơn.
“Đừng động, chỗ này quanh co, lát nữa em lại lạc.”
“…”
Cô đâu phải trẻ con.
Nhà hàng Trần Tự Chu đặt là một quán ăn gia đình, thiết kế kiểu Trung Quốc cổ điển, chia thành hai sân trước và sau, sân trước là đại sảnh, sân sau là phòng riêng, giữa là một khu vườn với dòng suối chảy qua, hai bên trồng hoa sơn trà, một cây cầu gỗ bắc qua dòng suối, trên hành lang quanh co treo một dãy đèn lồ ng đỏ.
Kín đáo mà xa hoa, nhìn là biết nơi này chỉ dành cho người giàu có đến thưởng thức.
Trần Tự Chu có vẻ là khách quen ở đây, không cần phục vụ dẫn đường, tự nhiên đưa Minh Phù đến trước cửa một phòng riêng.
Minh Phù kéo tay anh: “Chỉ có hai chúng ta, không cần phải sang trọng như vậy.”
“Không chỉ có chúng ta.”
“Còn ai nữa sao?”
Trần Tự Chu chỉ cười, mở cửa phòng dẫn Minh Phù vào trong.
Phòng riêng cũng được trang trí rất tinh tế, bàn ghế chạm khắc gỗ, cửa sổ sát đất có thể nhìn toàn cảnh khu vườn bên ngoài, tranh thêu bình phong chia cách nhà hàng với phòng nghỉ bên trong.
Bên bàn có một phụ nữ mặc sườn xám, tóc búi thấp sau gáy, đang từ từ rót trà, động tác tao nhã, quý phái.
Nghe tiếng động ở cửa, bà ngẩng lên nhìn.
Minh Phù nhìn thấy người phụ nữ nhìn mình, thay đổi vẻ trầm tĩnh, hai mắt sáng lên.
Sau đó bà đứng dậy tiến lại gần, nhiệt tình nắm tay cô.
“Đây là con dâu thứ hai của mẹ sao?” Trần Hòa vui vẻ nhìn Minh Phù, không ngừng gật đầu: “Xinh đẹp thật.”
“Mẹ, đây là Minh Phù.” Trần Tự Chu không phản bác cách gọi của Trần Hòa, sau đó kịp thời ghé vào tai Minh Phù giải thích: “Đây là mẹ anh.”
Nhìn vẻ ngoài người phụ nữ có bảy, tám phần giống Trần Tự Chu, Minh Phù cũng đoán được, chỉ là cô không ngờ Trần Tự Chu lại dẫn cô đến gặp mẹ anh, trong đầu bây giờ chỉ toàn khoảng trống, chẳng nghĩ được gì.
Cô chỉ phản ứng theo lời anh, gọi một tiếng “mẹ”.
Trần Tự Chu nhướng mày, biết cô gái nhỏ có lẽ bị dọa sợ, còn chưa kịp phản ứng.
Trần Hòa vui vẻ đáp lại, lập tức tháo chiếc vòng quý trên cổ tay xuống đeo cho Minh Phù.
Minh Phù bừng tỉnh, vội vàng xua tay từ chối: “A, dì ạ, cái này quý giá quá, con không thể nhận.”
Trần Hòa trách yêu cô: “Sao lại gọi là dì nữa rồi? Vừa nãy không phải gọi là mẹ sao.”
“Không phải, dì ạ con…”
Minh Phù không biết giải thích thế nào về việc mình lỡ lời, bối rối quay sang nhìn Trần Tự Chu.
Trần Tự Chu nhận được tín hiệu từ ánh mắt cô, liền từ sau lưng cô tiến lên, nhận chiếc vòng từ tay Trần Hòa đeo cho cô, cẩn thận một lúc, gật đầu: “Cũng được, đẹp lắm.”
“…”
Đẹp cái gì mà đẹp, người này sao lại giúp ngược thế này.
Trần Tự Chu nghiêng đầu nhìn cô: “Quà gặp mặt, nên mà.”
Trần Hòa nhìn hai người trẻ tuổi thân mật như vậy, cười càng vui, cũng khuyên: “Đúng rồi, đúng rồi, cứ nhận đi, cũng không phải vật gì quý giá, con cứ đeo chơi thôi.”
Minh Phù vốn định từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt cười tươi lại mang theo mong đợi của Trần Hòa, lời từ chối không nói ra được.
Cô gật đầu: “Cảm ơn dì ạ.”
“Con à, nói gì cảm ơn chứ, đều là người một nhà.” Trần Hòa kéo Minh Phù ngồi xuống, sau đó chỉ vào ghế đối diện: “Trần Tự Chu, con ngồi bên kia đi.”
Trần Tự Chu không hài lòng, “chậc” một tiếng rồi đi sang ngồi đối diện.
“Chưa gọi món, Minh Phù thích ăn gì?” Trần Hòa đưa thực đơn cho cô: “Con xem mà gọi.”
“Con ăn gì cũng được, dì gọi đi ạ.”
Trần Tự Chu nhìn thấy Minh Phù lúng túng, cũng biết cần cho cô thời gian để thích nghi, liền đứng dậy cầm lấy thực đơn: “Để anh gọi, hai người cứ nói chuyện.”
Trần Hòa không có ý kiến gì, bà rót một ly trà đưa cho Minh Phù: “Trà Bạch Hào Ngân Châm này ngon lắm, con thử xem.”
Minh Phù vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn dì.”
Minh Phù với vẻ ngoài thuần khiết ngoan ngoãn, dịu dàng, lời nói nhẹ nhàng, là kiểu người rất dễ được người lớn yêu mến.
Trần Hòa càng nhìn càng thấy vui, bà hỏi: “Nghe Trần Tự Chu nói con là luật sư, công việc có mệt không?”
“Không mệt đâu ạ.”
“Sau này có thời gian hãy đến nhà dì ăn cơm nhiều hơn, dì sẽ nấu món ngon cho con, nhìn cánh tay con gầy guộc này.” Trần Hòa dặn dò cô: “Không thể chỉ vì muốn gầy mà không quan tâm đ ến sức khỏe được, như thế sẽ rất tệ cho cơ thể.”
Trần Tự Chu gọi vài món theo khẩu vị của Minh Phù và Trần Hòa, sau khi nhân viên phục vụ rời đi, anh tháo bộ bát đũa ra, vừa tráng bằng nước nóng vừa nói: “Có con ở đây, không để cô ấy yếu đuối đâu.”
“Con?” Trần Hòa liếc anh một cái: “Con lúc nào cũng cà lơ phất phơ, có thể chăm sóc ai được.”
“Ai mà cà lơ phất phơ chứ, con trai mẹ bây giờ cũng có thể gánh vác được một câu tuổi trẻ tài cao đấy.”
Trần Tự Chu đặt bộ bát đũa đã tráng xong trước mặt Minh Phù, cô lập tức chuyển bộ bát đũa sang trước mặt Trần Hòa, tốc độ nhanh như cầm củ khoai lang phỏng tay.
Trần Hòa bị cô chọc cười, an ủi: “Không sao đâu, thằng bé đưa cho con là đúng, đàn ông phải biết chiều chuộng vợ mình, nếu không thì lấy làm gì.”
Minh Phù nghe thấy hai chữ đó, không khỏi cụp mắt ngượng ngùng.
Trần Hòa vẫn đặt tay lên tay Minh Phù, nhìn sang Trần Tự Chu nói: “Ba mươi tuổi rồi mà còn trẻ sao? Có thể tự nhận thức rõ ràng về bản thân chút không? Đừng tự luyến thế.”
Minh Phù nghe vậy, không nhịn được mà mỉm cười, một bóng đen nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu cô, cô theo phản xạ ngẩng lên, thấy người đàn ông đặt bộ bát đũa đã tráng sạch khác trước mặt cô.
Cô bình tĩnh cầm ly trà lên che miệng cười.
Trần Tự Chu hừ một tiếng, ngồi xuống, gõ gõ ngón tay lên bàn, sửa lại cho đúng: “Tuổi mụ hai mươi bảy, chưa đến ba mươi, mẹ học toán chắc do thầy thể dục dạy đúng không?”
“Đúng vậy.” Trần Hòa đáp một cách thản nhiên: “Bà ngoại dạy đấy, bà ngoại con trước đây là giáo viên thể dục, con có ý kiến gì không?”
Trần Tự Chu đúng là quên mất chuyện này, bị nghẹn lời: “Không có ý kiến, mẹ đúng.”
Trần Hòa khẽ hừ một tiếng, nhớ lại chủ đề trước đó, quay sang hỏi Minh Phù: “Trần Tự Chu có bắt nạt con không? Đối xử với con tốt chứ?”
“Không ạ.” Minh Phù cười e thẹn: “Anh ấy đối xử với con rất tốt, cũng chăm sóc cho con rất tốt.”
Trần Tự Chu nhìn cô một cái, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trong ánh mắt.
Cuối cùng không phải là bé con vô ơn rồi.
“Vậy là tốt.” Trần Hòa nói: “Nếu thằng bé không tốt với con, con đừng chiều nó, không đánh được thì bảo với dì, dì sẽ xử lý thằng bé.”
Minh Phù cảm thấy ấm lòng, sự căng thẳng ban đầu cũng tan biến phần nào.
Mặc dù Trần Tự Chu và Trần Hòa vừa gặp mặt đã cãi nhau, nhưng cô có thể cảm nhận được tình cảm mẹ con họ rất tốt.
Chẳng mấy chốc, thức ăn được mang lên, ba người vừa ăn vừa nói chuyện.
Trần Hòa là người rất dễ bắt chuyện, kể cho Minh Phù nghe nhiều chuyện ngốc nghếch của Trần Tự Chu khi còn nhỏ, không sợ làm hỏng hình ảnh của con trai trong lòng bạn gái.
Trần Tự Chu thấy cô gái nhỏ nghe vui, cũng không ngăn mẹ.
Có thể làm cô vui, mất mặt một chút cũng không sao.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ và tự nhiên, sau khi kết thúc, Trần Tự Chu đi thanh toán, chỉ còn lại Minh Phù và Trần Hòa trong phòng riêng.
Minh Phù nghĩ một lúc, cảm thấy mình không thể nhận chiếc vòng này, cô tháo nó ra trả lại Trần Hòa: “Dì ạ, vòng này thật sự quá quý giá, con không thể nhận.”
Trần Hòa nhận lại chiếc vòng.
Minh Phù vừa định thở phào, thì thấy Trần Hòa nắm lấy tay cô, lại đeo chiếc vòng trở lại.
“Dì ạ…”
Trần Hòa vỗ nhẹ lên mu bàn tay Minh Phù, mặt mỉm cười hiền hậu: “Minh Phù, thật ra dì đã biết con từ lâu rồi.”
Câu nói này đến có chút bất ngờ, Minh Phù ngạc nhiên “A” một tiếng.
“Con và Trần Tự Chu là bạn học cấp ba đúng không?”
Minh Phù gật đầu: “Đúng ạ.”
“Vậy thì không sai rồi.” Trần Hòa nói, “Bên đầu giường nhà thằng bé có một tấm ảnh chụp chung của hai đứa, trông như được chụp vào mùa đông năm cuối cấp ba.”
“Là tấm ảnh hai đứa nhìn nhau, con ngước lên nhìn thằng bé, thằng bé cúi xuống nhìn con, hai đứa nhìn nhau đắm đuối.”
Tấm ảnh đó là tuyết rơi vào ngày cuối năm học kỳ một của lớp mười hai, Trịnh Nhan Hương chụp cho bọn họ.
Minh Phù cũng có một bản, cô không ngờ Trần Tự Chu cũng có, hơn nữa còn rửa ra đặt bên đầu giường.
Nghe Trần Hòa nói, Minh Phù hơi nóng mặt, cô nhỏ giọng giải thích: “Tấm ảnh đó là bị chụp trộm, chúng con không chuẩn bị gì cả.”
Ý cô là, không có gì gọi là nhìn nhau đắm đuối.
Trần Hòa cười tủm tỉm, không rõ bà có tin hay không: “Lúc đó dì đã biết con không phải là người bình thường đối với thằng bé.
Đừng nhìn bề ngoài thằng bé trông có vẻ được nhiều cô gái thích, nhưng thật ra chưa từng yêu lần nào.
Những cô bạn thân bên cạnh thằng bé như Tang Ngâm, thằng bé cũng có vài tấm ảnh chụp chung với Tang Ngâm, nhưng trước đến giờ dì chưa bao giờ thấy thằng bé để ý đến những tấm ảnh đó, chụp rồi cũng bỏ đấy, mỗi tấm mặt mày căng thẳng như ai nợ tiền thằng bé, hoàn toàn khác với tấm ảnh chụp chung với con.”
Trần Hòa ghét bỏ chê bai Trần Tự Chu vài câu rồi tiếp tục: “Trần Tự Chu từ nhỏ đã không chịu quản lý, ông ngoại thằng bé luôn muốn thằng bé theo nghiệp của ông, con đường tương lai đã được vạch ra từ lâu, đi du học nước ngoài rồi quay về.
May mà thằng bé cũng thích con đường đó, đỡ được không ít chuyện.
Nhưng sau này có một ngày thằng bé đột nhiên nói không muốn ra nước ngoài nữa, lúc đó dì đã đoán có thể liên quan đến con.”
Minh Phù trố mắt nhìn Trần Hòa, sau một lúc lâu không phản ứng.
Cô chưa từng biết ý định này của Trần Tự Chu.
Lúc đầu cô chỉ nghe tin anh sẽ ra nước ngoài.
Vào cái đêm cô định tỏ tình với anh.
“Nhà dì luôn để các con tự do, có ra nước ngoài hay không là do chúng tự quyết định, nhưng ông ngoại thằng bé rất cố chấp, nhất định muốn thằng bé đi du học.
Họ đã bàn bạc rất lâu, ông ngoại thằng bé mới miễn cưỡng chấp nhận, cụ thể họ bàn gì thì dì không biết.”
Trần Hòa giơ tay sửa sang lại mái tóc rũ xuống trước người Minh Phù, “Vào mùa hè năm các con tốt nghiệp cấp ba, có một ngày thằng bé về nhà rất muộn, đã quá nửa đêm rồi, dì xuống nhà lấy nước thì thấy thằng bé ngồi trên ghế sô pha mà không bật đèn, người ướt như chuột lột vì hôm đó trời mưa.”
Vì Trần Tự Chu bị bắt cóc khi còn nhỏ, nên gia đình rất nuông chiều anh.
Muốn cái gì cho cái đó, chỉ cần anh nói, người trong nhà nhất định sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của anh.
Trần Hòa có một khoảng thời gian từng lo lắng rằng trong môi trường nuông chiều như vậy, Trần Tự Chu sẽ trở nên hư hỏng, nhưng không phải vậy.
Ngoài tính kiêu ngạo và hay làm nũng, anh không có khuyết điểm gì khác.
Vì vậy, Trần Hòa chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày bà lại thấy bốn chữ “hồn xiêu phách lạc” trên người cậu con trai nhỏ mà bà luôn mong đợi có thể hô mưa gọi gió.
Anh ngồi trong bóng tối, chỉ có ánh đèn mờ trên cầu thang phác họa hình dáng anh.
Lúc ấy Trần Hòa bị dọa một phen, bật tất cả đèn trong phòng khách mới nhìn rõ dáng vẻ của Trần Tự Chu.
Anh ngồi cứng đờ trên ghế sô pha, lưng thẳng tắp như một cây cung bị kéo căng hết mức, mái tóc ướt đẫm mưa nhỏ giọt xuống.
Bất cứ ai nhìn thấy anh như vậy cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Trần Hòa bước tới hỏi anh chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ nhận được sự im lặng.
Bà đưa tay sờ trán anh, nóng hổi một khoảnh.
Bà đẩy và kéo anh khỏi ghế sô pha, bảo anh về phòng tắm rửa.
Người thì đã kéo dậy, nhưng liền sau đó có tiếng “lạch cạch”, một thứ gì đó rơi xuống đất, hai người cùng cúi đầu nhìn.
Là một chiếc mặt dây chuyền hình sóc chuột.
Mặt dây chuyền đó giống như là một công tắc trên người Trần Tự Chu, khi Trần Hòa chuẩn bị cúi xuống nhặt thì Trần Tự Chu đã nhanh tay nhặt trước.
Bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh, sấm sét đánh xuống bầu trời, Trần Tự Chu đứng trước cửa sổ sát đất, phía sau là cây dâm bụt bị gió lớn lay động, nhe nanh múa vuốt trong đêm tối.
“Mẹ.” Trần Tự Chu đột nhiên mở miệng, giọng khàn như bị giấy nhám mài đi nhiều lần.
Trần Hòa nghe thấy anh hỏi mình.
“Con nghĩ con là một người rất đáng ghét phải không?”
Giọng điệu rất bình tĩnh, biểu cảm cũng không có gì đặc biệt, nhưng câu nói này lại khiến lòng Trần Hòa nhói lên.
Dù đã qua nhiều năm, bà vẫn nhớ rõ cảnh tượng đó.
Trần Hòa kéo mình ra khỏi ký ức, nhìn Minh Phù: “Cho nên lúc ấy dì biết con trai dì có một cô gái mà nó rất thích, nhưng có lẽ nó đã làm sai điều gì đó, khiến cô gái ấy rời xa.”
“Con trai dì tính khí kiêu ngạo và cứng đầu, chưa từng chịu đựng thất bại.
Sau này, ông ngoại nó bị bệnh và qua đời, di nguyện của ông là muốn nó đi du học nước ngoài, nó không còn cách nào khác, đành phải đồng ý, hơn nữa, lúc đó có thể nó cũng không đủ can đảm để tìm con lần nữa.
Sau khi lo xong tang lễ của ông ngoại, nó ra nước ngoài, nếu không, dì nghĩ các con không đến nỗi bỏ lỡ nhiều năm như vậy, nhưng may mắn là nó đã quay lại tìm con.”
Mắt Minh Phù bỗng đỏ hoe, cô muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn ngào.
“Con đừng nghĩ nhiều, dì nói những điều này không phải để trách con, chỉ là muốn nói với con rằng gia đình dì không có quan niệm môn đăng hộ đối gì cả, con cũng đừng có áp lực.
Sáng nay nó vội vã gọi điện cho dì, bảo dì đến gặp con, chỉ sợ con nghĩ nhiều.
Chuyện gia đình con, nó sợ con buồn nên không cho dì hỏi nhiều, nhưng những điều đó không quan trọng, quan trọng là hai đứa.”
Minh Phù không nói gì, ngồi lặng lẽ trên ghế, nước mắt rơi lộp độp.
Mắt và chóp mũi cô đều đỏ hoe.
Trần Hòa rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt tràn ra khóe mắt cô: “Nếu con cũng thích nó, thì hãy cho nó một cơ hội, đừng để lỡ mất duyên phận của hai đứa, cũng đừng phụ những năm tháng đã qua.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay cậu nh ỏ Trần vẫn phát huy ổn định!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...