-" Có chuyện qua trọng... thực ra Nhị Hắc...."
Nghe xong, cô run lẩy bẩy cả chân tay, suýt thì rơi cái điện thoại, nước mắt còn chẳng kịp rơi, đầu óc vẫn chưa tiếp nhận nổi thông tin vừa rồi. Vừa chạy vừa run còn lẩm bẩm nói
- Sao lại thế, mới đây cậu ấy vẫn còn ôm tôi mà...
Rồi sau đó, cô lại vội vã nhấc máy điện thoại lên, miệng lẩm bẩm
- Đợi tôi, để tôi đặt vé bay sang đó ngay.
Nói rồi, cô vội cúp máy, tất tả cạy đi đến phòng hiệu trưởng xin nghỉ phép một tuần
- Một năm em cũng chỉ có 1 tuần nghỉ phép thôi đấy - Tổng đốc Dương Nghị kéo lại chiếc kính, nói
Cô gật đầu, rồi cầm tờ đơn xác nhận nghị phép chạy biến. Chỉ để lại sau lưng tiếng thở dài của Dương Nghị
- Loạn hết cả rồi!
Cô ngồi trên máy bay, lòng nóng như lửa đốt, từng khúc ruột như rụng rời cả, đột nhiên nước mắt lại chảy ngắn dài.
"Rõ ràng khi đó đã hứa... đã hứa sẽ trở về với em mà!"
Nắm tay cô co lại, vo vo gấu váy đang mặc, những giọt nước mắt ri rỉ chảy ra, lòng cô chưa bao giờ sợ hãi thế này.
Sân bày ồn ã, cô chạy vội xuyên qua làn người đông đúc, kẻ nức nở ly biệt, kẻ vui mừng chào đón.
Bệnh Viện Kendoni đông người qua lại, bệnh nhân áo xanh, bác sĩ áo trắng chạy như con thoi ở tiền sảnh rộng lớn, tọa lạc ngay giữa thành phố New York phồn hoa, trời sẩm tối, cô như kẻ mất trí chạy cầu thang bộ từ tầng một đến tầng 17 chỉ vì thang máy chật cứng người. Cô không chờ đợi được.
Cậu nằm trong một căn phòng trắng chật ních máy móc. Bao nhiêu dây rợ cắm đầy người cậu. Cô sợ phát khóc, vội vã chạy tới bên cạnh.
Nhìn gương mặt nhợt nhạt, đôi môi khô khốc của cậu mà cô xót hết cả lòng, miếng gạt quấn băng lớn giữa khuôn ngực màu đồng chắc khỏe, cậu mê man nằm đó làm tim cô như muôn vỡ ra.
Bác sĩ riêng đến, cô hối hả hỏi tình hình
- Hiện giờ vẫn chưa kết luận được gì, nhưng vì không còn nguy hiểm đến tính mạng nên không phải quá lo. Đợi cậu ấy tỉnh lại là được rồi
- Vậy bao lâu cậu ấy mới tỉnh lại? - Cô sốt sắng nắm tay áo bác sĩ
- Việc này.... còn tùy xem cậu ấy có muốn tỉnh lại hay không?
Nói rồi, vị bác sĩ liền bước ra khỏi phòng, cô đứng giữa căn phòng rộng, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, đầu óc xoay mòng mòng, biết khi nào cậu tỉnh, biết cậu còn muốn tỉnh nữa hay không?
Cậu hứa rồi mà...
Chắc cậu chẳng nuốt lời đâu.
Cậu là lớp trưởng nghiêm khắc, là một người tài, nhất định cậu còn muốn sống và cống hiến.
Vả lại, cậu còn cô đang chờ cơ mà....
Ngồi cạnh cậu, nhìn gương mặt cậu trắng bệch đi mà tim cô thắt lại, nào đã được đến một tuần, vừa mới đây còn hứa này kia.
Cô im lặng, đưa đôi tay nhỏ lên sờ gương mặt, sờ hai hõm má, sờ chiếc mũi cao và đôi mắt sâu ấy
Cô yêu cậu, chưa một phút nào ngừng nghỉ, nhưng cũng vì cậu mà trong lòng chưa bao giờ thấy bình yên.
Vất vả, đau đớn nhưng vẫn cố đến cùng, vì cậu mà cam chịu, cô không thể nhìn cậu mãi như vậy
Ít nhất, hãy cho cô được hưởng những gì cô đáng có được chứ!
Hạo Thiên bước vào trong phòng, kéo ghế ra ngồi ở ngay cạnh cô. Cô im lặng, chẳng muốn ngước mặt lên nhìn, giọng nói cất lên không bổng không trầm, từ từ như muốn kết án tội đồ
- Cậu ấy ra nông nỗi là tại ai?
- Tại anh. - Hạo Thiên bỗng nhiên bị luồng khí nào đó từ người bên cạnh làm cho lung lay
- Tại sao? Hai người các anh liên quan đến nhau à? - Cô nhìn Hạo Thiên chẳng chút sợ sệt
Ngoài Nhị Hắc ra, cô chưa từng biết sợ ai.
- Là chuyện ngoài ý muốn. Với lại....
Hạo Thiên có chút ngập ngừng, nhưng ngay sau đó, liền đứng lên, nói nốt
- Nhị Hắc là người của Lam Cầm, sống chết với Lam Cầm không phải điều gì quá ngạc nhiên, lần này là do trục trặc.
- Trục trặc, nếu tính mạng cậu ấy mà có vấn đề gì... anh trả nổi cho tôi không?
Đôi mắt cô như muốn phóng ra lửa thiêu trụi cả căn phòng, cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực mà khinh thường như vậy, tính mạng con người là cỏ rác sao?
- Cậu ấy vào Lam Cầm bao lâu rồi?
- Ba năm, từ khi Nhị Hắc sang đây, đã là người của Lam Cầm rồi.
Cô im lặng lúc lâu, như suy nghĩ gì đó, như nuốt cục tức ngang cổ, lau khô giọt nước mắt còn chảy dở trên khuôn mặt, lặng lẽ nói một câu làm Hạo Thiên đứng ngây người
- Cho tôi một cái giá đi. Cái giá để Nhị Hắc rời khỏi Lam Cầm.
- Sao!
- Bằng mọi giá, tôi sẽ đưa cậu ấy rời đi.
Hạo Thiên chưa thấy cô gái nào khí chất một đối một với anh như này, quả nhiên là người trong mộng của Nhị Hắc. Quả không hổ danh, nhưng hình như cô suy nghĩ dễ quá rồi thì phải. Lam Cầm đâu phải muốn đi là đi, muốn về là về.
- Chuyện này, để Nhị Hắc tỉnh lại rồi tính sau.
- Tôi không muốn cậu ấy dính dáng đến mấy người nữa. Hạo Thiên, tôi nói cho anh biết, Nhị Hắc cũng vì muốn rời đi mà một mạng đổi một mạng với anh, anh còn không chịu buông tha.
- Đó là trách nhiệm của cậu ấy, không thể nói như vậy.
- Anh im đi, bây giờ tôi không muốn đôi co với anh, anh về đi, từ nay cũng không nhất thiết phải tới đây.
Hạo Thiên, cau mày đứng lên, rời đi. Khi vừa tới cửa, Lệ Nhi nói vọng ra
- Tối nay tôi sẽ đến chỗ anh, mau nghĩ ra cái giá đi.
Hạo Thiên nhếch miệng cười, không nói không rằng bước đi, tên mặc đồ đen ngoài cửa cun cút đi theo.
- Cũng rất có khí chất, giá mà Lam Cầm tuyển nữ nhỉ! - Tam Hậu cười cười, ra xe đợi Hạo Thiên lên mới bắt chuyện
- Cậu cũng biết à? - Thiên cười
- Phải! - Nói rồi chỉ tay vào camera nối với phòng Nhị Hắc ở đầu xe
Chiếc Cadillac đen rời bánh ra trục đường lớn. Tối nay, có lẽ rất huyên náo đấy. Hạo Thiên ra lệnh hội tụ đủ anh em trong Lam Cầm tới Phủ Anh Túc - Biệt phủ của bang Lam Cầm, là nơi tập trung hoạt động đầu não của bang phái xã hội đen lớn nhất nhì Châu Mỹ.
Cánh cổng nặng lõi thép dát vàng tự động mở, chiếc ô tô tiến vào giữa khuôn viên biệt phủ. Cả đám người áo đen xếp thành một hàng nghiêm chỉnh cúi đầu. Ba người trên xe bước xuống, uy nghi trĩnh trệ như các vị thần.
- Delvil! Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Tiến hành ngay chứ
- Khách còn chưa tới, vội gì chứ?
Hạo Thiên bình thản ngồi xuống chiếc ghế sofa màu trắng sữa, ngửa đầu ra sau, miệng nhếch lên cười.
Có lẽ, Lam Cầm cũng nên có một nữ hậu, cô ấy vốn dĩ xinh đẹp lại tài giỏi, tỏa ra khí chất đặc biệt, làm một đôi với Nhị Hắc quả không còn gì hợp hơn, người ta phải gọi là thiên mệnh mới đúng.
Có khi qua lần này, biết đâu Lam Cầm lại có thêm một anh tài nữa. Quá tốt rồi!
Đúng 9 giờ, một chiếc xe phân phối lớn lao ầm ầm vào khuôn viên dinh thự. Xe của Nhị Hắc. Cô lầm lũi xuống xe, tháo mũ. Ngước mắt nhìn tổng quan một lượt, khuôn mặt lạnh tanh không cảm thán một lời trước biệt phủ nguy nga đó.
Cánh cửa nặng trịch tự động mở, bên trong, đám người mặc áo đen đứng thanh vong tròn tưởng như chật kín, chỉ hở ra khoảng giữa có bốn người chắc quyền lực nhất bang Lam Cầm đang ngồi đó, rất hiên ngang.
- Hạo Thiên, tôi không có thời gian, mời anh lên thử thách.
Cô nói rồi lướt nhìn nhanh đám bốn người bọn họ một lượt.
Tam Hậu quay ra thì thầm với Nhị Hậu
- Công nhận! họ rất có tướng phu thê ha!
- Trật tự đi, lắm lời. - Nhị Hậu lườm.
Hạo Thiên từ tốn uống rượu trên tay, đưa mắt dò xét tổng thể rồi lại từ tốn nói
- Vậy thi bắn súng đi, nghe nói cô rất được món này.
- Quá khen, cũng chỉ là con tôm nhỏ thôi! - Cô cười khách sáo
Hạo Thiên cười gượng, rồi quay sang bên Nhị Hậu, ánh mắt ra hiệu bước lên tỉ thí.
Nhị Hậu gật đầu, đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn Lệ Nhi. Đám người tản hết ra ngoài,đóng cửa lại, sảnh khách rộng thênh thang lạnh băng, Hạo Thiên cùng Nhất Hậu, Tam Hậu tới phòng quan sát.
Hai khẩu súng 10 viên đạn được mang đến. Tất nhiên chỉ là đạn cao su dính thôi, không gây chết người. Luật là ai bị dính đạn trước sẽ thua
Cô nhanh chóng cầm lấy một khẩu súng, đứng về phía đối diện
Nhị Hậu xoay xoay súng trên tay rất điệu nghệ, liên tiếp bắn ra những viên đạn bằng cao su không chút thương hoa tiếc ngọc. Cô nhanh thoăn thoắt xoay người và chạy vòng tròn xung quanh. Cô nhẩm tính, mười viên đạn, ít nhất phải dính được một viên. May ra...
Hai người như mèo vờn chuột, ai cũng cố thủ chắc chắn, cô nấp sau chiếc ghế sofa, Nhị Hậu cẩn thận tiếp cận chỗ nấp, cuối cùng, hai người ở hai bên chiếc ghế sofa, cách nhau chỉ độ ba mét.
Cô đưa mắt lên nhìn, ngay lập tức thấy cò súng đang hướng lên thì thụt đầu lại, viên đạn cao su may mắn chỉ sượt qua tóc. Tốc độ này quả thực đáng dè chừng.
Những tiếng bắn thoăn thoắt diễn ra trong tích tắc, cô liền với tay kéo chiếc ghế đẩu đến bên cạnh mình thật nhẹ nhàng, để nó nằm tựa vào ghế sofa rồi ngồi tựa lưng. Trán đẫm mồ hôi, cô phồng miệng thổi những tiếng nặng nhọc rồi lặng thầm nhìn ổ đạn, chỉ còn hai viên.
Nhắm mắt lại, suy nghĩ một hồi rồi nhanh chóng mở mắt ra, miệng mấp máy "Anh ta cũng chỉ còn một viên".
Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lấy bình tĩnh, nhanh thôi.
Hành động chớp nhoáng đầy cẩn trọng, cô nằm xuống sàn, thực hành chiến thuật di chuyển trên địa hình địa vật không có vật cản, không một tiếng động, tới phía bên kia, ngồi nhẹ lên phía mặt trước ghế sofa, ở đằng sau, Nhị Hậu cẩn thận ghé mắt lên, không hề thấy động tĩnh gì, trong lòng băn khoăn không hiểu cô gái kia đã âm mưu điều gì.
Qua camera, Hạo Thiên đã nhìn thấy hết, trong đầu cũng đã mường tượng ra được cái ý của cô gái trẻ này định làm gì. Nhị Hậu cũng quá lơ là rồi, có vẻ đang khinh thường đối thủ là một cô gái hay sao
Cô lấy một hơi rồi giơ súng bắn chính xác vào chân ghế đẩu qua gầm ghế sofa, cố gắng gập người thật sát dưới đất. Chiếc ghế đẩu bị bắn chúng chân sượt ra khỏi ghế sofa liền đổ rầm xuồng nền đất.
Nghe thấy tiếng động, Nhị Hậu lập tức ngẩng đầu lên, giơ súng ngắm bắn. Nhanh thoăn thoắt, cô đang nấp phía dưới gầm ghế nhổm dậy, dí nòng súng vào trán anh ta, miệng nói nhỏ
- Knock out!
Viên đạn cao su bắn ra, dính vào giữa trán Nhị Hậu, tay anh ta vẫn cứng đơ chĩa ra phía trước, gương mắt bất thần nhìn người con gái trước mặt, ánh mắt ấy sáng hơn sao, có cái gì đó lạnh thấu xương tủy.
Nhị Hậu thua rồi, là thua một đứa con gái.
Đám người đứng bên ngoài náo nhiệt, ồn ã bàn tán nhau không biết ai đã thắng thua thế nào.
Cô thu tay về, cuộc đấu súng kết thúc, có thể nhanh tay bắn giỏi nhưng quan trọng vẫn là cái đầu, cô tinh nghịch đưa nòng súng sát miệng thổi phù phù, nhếch mày nhìn Nhị Hậu.
Hạo Thiên vỗ tay, bước xuống cầu thang, chậm rãi ngồi xống sofa, Nhát Hậu dựng lại chiếc ghế đẩu, nhìn một lượt phòng khách bị hai người náo loạn lung bung tang hết cả.
Nhị Hậu xấu hổ đi về phía đằng sau Hạo Thiên, còn bị Tam hâu le lưỡi chế giễu, càng khó chịu hơn.
- Cuộc chiến này, coi như cô thắng, nào nói đi, giờ cô muốn thế nào?
Cô vứt khẩu súng trên tay sang một bên, ngồi xuống ghế ngả người ra sau thư thái, dù sao cô cũng vừa thắng.
Hạo Thiên đành đợi, mắt không quên liếc sang Nhị Hậu lườm một cái, lần này thì cắt hết thưởng nha, xấu mặt không biết dấu đi đâu, may mà không quay trực tiếp nhé.
Cô từ tốn sau khi đã nghỉ ngơi thoải mái, mở lời nói với Hạo Thiên
- Anh Thiên, tôi không vòng vo nữa, lần này tôi thắng, Nhị Hắc chính là người của tôi, tôi muốn đưa cậu ấy trở về.
Hạo Thiên cười, rồi lại lắc đầu nhẹ nhẹ, cảm thấy nực cười, cô gái này dám đưa ra lời yêu cầu cơ đấy, mà không, đây chính là muốn cướp người của Hạo Thiên
- Cô có gì mà đòi mang Tứ Hậu của tôi đi?
- Vậy anh có gì? - Cô liền lớn giọng
- Tôi có mọi thứ mà cô không có, có những thứ tốt nhất trong những thứ tốt nhất. Đủ để Nhị Hắc sống một cuộc đời hạnh phúc, ăn sung mặc sướng cả mấy kiếp.
Hạo Thiên vô cùng đắc ý nhìn khuôn mặt cô trùng xuống.
Cô nhìn Hạo Thiên, nuốt nghẹn, đứng lên trước mặt Hạo Thiên, chậm rãi nói từng chữ một như sợ những người ở đó không nghe thấy
- Còn tôi. TÔI. CÓ. TRÁI. TIM. CẬU. ẤY.
Nói rồi liền quay lưng bước đi, hiên ngang ngồi lên con xe phóng vút đi, để lại sau lưng những cái nhìn khâm phục tận đất. Hạo Thiên phục thật sự, đúng là cô ấy có trái tim Nhị Hắc, còn anh, một cái để ý tận tâm của cậu cũng không có, vậy là thua còn gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...