Yêu Cậu Học Sinh Cá Biệt
Trang phục bẩn thỉu, người ngợm hôi hám, bộ dạng khó coi thế này, An sao có thể đến chơi nhà chàng như những gì đã định lúc đầu cơ chứ? Chán ghê cơ! Khi không lại bày trò nghịch dại chơi ngu, An cảm thấy bản thân mình thật trăm ngàn lần đáng ghét.
“Váy xinh áo đẹp của chị, hãy sớm 'hồi phục' nha em...!Dù cho bụng đói môi khô nhưng chừng nào chưa 'cứu' được em thì chị sẽ không cho phép mình được ăn trưa...!Ôi miếng bánh Pizza khổng lồ vừa được giao đến kia ơi, đợi chị một lát nữa thôi, đừng vội nguội em ơi...!Còn mày nữa An, tự dưng lại mua dây buộc mình thế này, đúng là đần hết phần thiên hạ...!Mất cả công có não...”
Vừa ra sức chà thần lực vệt đen trên áo, con bé vừa không tiếc lời tự trách bản thân.
Thương thay, An nào có biết, rằng chính Phong mới là kẻ khiến cho kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo của con bé bỗng chốc đổ sông đổ bể.
Lật ngược trở lại câu chuyện hồi trưa.
Rõ là Phong đã biết hội du côn kia sớm bị cắt đuôi lâu rồi, ấy vậy mà chẳng hiểu sao cậu chàng vẫn cứ nắm chặt tay An và ra sức chạy nhanh thục mạng mới chết An chứ.
Thú thực, khi ấy chân An đã mỏi lắm rồi và đống cơ bụng thì cũng được dịp đau thắt lại luôn.
Có điều, chỉ vì ham hố được Phong nắm tay tình cảm nồng thắm nên con bé mới cố sức mình kéo dài khoảnh khắc nên thơ hữu tình.
Vả lại, An đoán, chắc Phong cũng bởi thích nên mới cố tình làm thinh giả vờ.
Thôi thì chàng đã muốn, An cũng đành dốc lòng toàn tâm chiều theo ý chàng.
Nhưng sự thật thì nào đâu phải thế.
Chỉ là vì Phong biết ở đoạn đường đằng trước, có cái cống nọ đang được tháo nắp ra để sửa chữa đường ống phía dưới và khoảng trống ấy là quá sức đối với cặp chân ngắn củn của An.
Tiện một công đang chạy thế này, Phong cũng muốn “cắt đuôi” đuổi khéo Bảo An về nhà luôn thể.
Bởi vậy nên, Phong mới khư khư nắm chặt tay An, cốt là để cho đầu óc cô nàng được dịp bay bổng ở tuốt trên cao, còn phần xác dưới này thì chỉ biết vô thức lặp lại theo những hành động cậu làm trước đó mà thôi.
Dù rằng có chút xót xa không nỡ, song Phong lại còn chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải để An rơi xuống cống đen một cái đánh tủm!
“Ngon lành cành đào biết bao!”
Vụ đó An không biết, Hoài Phong xem như thoát được tội.
Nhưng còn chuyện cậu chàng dở chứng chơi lầy, khiến cho mặt xấu Bảo An cơ nhiên lại phủ sóng khắp các trang mạng gần xa thế này thì tấm lòng cao thượng tưởng chốn biển khơi của con bé quả phải thu hẹp lại như vũng nước mưa mất rồi.
Ngồi bên bệ cửa sổ “lướt lướt” Facebook, An lúc này đang cảm thấy vô cùng phiền hà khi mà bạn bè liên tục nhắc đến tên An trong một lời bình nào đó.
Nhấn vào xem từng cái một, con bé mới té ngửa ra sau vì sự quan tâm nồng cháy mà cư dân mạng đã, đang và chắc chắn sẽ dành tặng cho mình.
Một, hai, ba, bốn, năm...!dễ có đến ti tỉ những lời bình luận cũng không biết chừng.
Trăm người cười, mười nghìn người chế ảnh trêu ngươi.
Và thêm cả vài ba thành phần “nghiêm túc”, khó ở để lại muôn vàn những câu mắng chửi chối tai vì cho rằng hai đứa đang bày trò “câu like rẻ tiền” kiếm sự nổi tiếng nữa chứ.
An đọc mà tức điên lên được.
Đến độ, miệng xinh phải chót lỡ thốt ra dăm tiếng chửi thề khó nghe: Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...