Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm

Lời Tả Hà Lộ vừa nói khiến tất cả mọi người ở đây phải dựng tai lên nghe ngóng, vì đây cũng chính là điều ai cũng muốn biết.

Cùng tới Sang Mỹ, cùng xem triển lãm, hình như quan hệ của hai người khá là thân mật.

Tất nhiên mọi người lo mối quan hệ thân thiết giữa Tô Vãn Vãn và Lạc Thành Dã sẽ ảnh hưởng đến tính công bằng của kết quả cuối cùng.

Thấy mọi người len lén nhìn trộm bên này, Tô Vãn Vãn lập tức đoán được suy nghĩ của họ, cô mỉm cười đáp: “Tớ và Thành Dã là hàng xóm.”

Tô Vãn Vãn tỏ vẻ tự nhiên, ánh mắt thản nhiên khiến những người suy đoán lung tung phải ngại ngùng.

Tô Vãn Vãn nói thêm: “Nghe nói Sang Mỹ mới bổ nhiệm giám đốc mới, không biết phong cách làm việc của vị này ra sao, Na Na Mỹ và tớ còn chưa tiếp xúc qua.”

Tô Vãn Vãn không nói thẳng nhưng ý muốn truyền đạt vô cùng rõ ràng.

Ai cũng biết Lạc Thành Dã là người của công ty giải trí Diệu Huy, cùng lắm được tính là một người mẫu có chút tiếng tăm. Còn dự án sẽ do bên Sang Mỹ lựa chọn, mà vị giám đốc mới kia mới chính là người nắm quyền quyết định.

Lạc Thành Dã có thể nói đỡ mấy câu nhưng không thể gây ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm.

Tả Hà Lộ hạ giọng chia sẻ tin tức cho Tô Vãn Vãn: “Tớ nghe nói vị tổng giám đốc này mới từ nước ngoài về nên có hơi kiêu căng, lát nữa cậu phải cẩn thận đó.”

Nói xong, Tả Hà Lộ ngượng ngùng gãi đầu, tiện thể giải thích: “Vãn Vãn, không phải tớ nghi ngờ hay cố tình thăm dò tin tức của cậu đâu, cậu đừng nghĩ nhiều nhé. Tớ biết rõ năng lực của cậu mà, không cần dựa vào quan hệ để đi cửa sau.”

“Cảm ơn lời nhắc nhở của cậu nhé.” Tô Vãn Vãn vỗ vai cô ta rồi an ủi: “Không sao, tớ biết cậu không cố ý. Dù sao bằng năng lực của thầy Dương Tiêu, khả năng thầy ấy lấy được thương mại lần này rất cao, không cần thăm dò tin tức bên tớ đâu.”

Dương Tiêu đứng ở bên cạnh, nghe thấy thế thì không bày tỏ ý kiến gì mà chỉ lạnh nhạt nói: “Tiểu Lộ, đi thôi.”

Tả Hà Lộ vội vàng thưa: “Em đến ngay ạ.”

Sau khi hai người họ rời đi, Na Na Mỹ nhỏ giọng nói: “Những người khác cùng lắm chỉ nghĩ trong lòng, mỗi Tả Hà Lộ là dám mở miệng hỏi.”

Tô Vãn Vãn: “Cậu ấy hỏi cũng tốt, bọn mình có làm gì đâu mà phải sợ. Đi thôi chị, tới lượt mình rồi.”

Na Na Mỹ dõi theo bóng lưng Tả Hà Lộ: “Em không cảm thấy Tả Hà Lộ khác trước kia à?”

Tô Vãn Vãn suy nghĩ một lúc, là một nhiếp ảnh gia, khả năng quan sát đối tượng của cô vô cùng nhạy bén. So với hồi trước, quả thực cách ăn mặc của Tả Hà Lộ bắt mắt hơn nhiều: “Hình như cậu ấy đẹp hơn trước kia.”

Na Na Mỹ lại thực tế hơn: “Khuyên tai, vòng tay và dây chuyền là mẫu mới nhất của Hermes, túi xách và quần áo đều thuộc bộ sưu tập mùa xuân mới tung ra thị trường của Chanel. Cô ta phát tài à?”

Tô Vãn Vãn bật cười, nói đùa: “Điều này chứng minh tiền lương và đãi ngộ của thầy Dương không tệ chút nào.”


Na Na Mỹ: “…”

“Được rồi em biết chị đang nghi ngờ điều gì. Nhưng…” Tô Vãn Vãn mỉm cười, “Chị quên lúc em mới ra mắt, người ta bàn tán về em thế nào rồi sao?”

“Quần áo, trang sức, túi xách hàng hiệu đều được đàn ông tặng.” Tô Vãn Vãn cười nhạo. Đúng là cô từng được đàn ông tặng quà, chẳng qua người phụ trách quan hệ công chúng của nhãn hiệu vừa khéo là đàn ông mà thôi.

Tô Vãn Vãn biết gần đây Tả Hà Lộ khá phát triển, nhiều bìa tạp chí đều do cô ta chụp. Thậm chí, thỉnh thoảng các biên tập bên tạp chí còn nhắc tới tác phẩm của cô ta trong nhóm wechat. Ngược lại, số lần Dương Tiêu ra mặt cũng giảm dần.

Nghe Tô Vãn Vãn nói vậy, Na Na Mỹ tự kiểm điểm lại: “Ừ nhỉ, chị không nên nghĩ giống những người kia.”

Buổi thuyết trình đề án của Sang Mỹ kéo dài cả một buổi sáng. Thật ra các studio và phòng làm việc đều có lịch hẹn riêng, ví dụ như thời gian thuyết trình của Tô Vãn Vãn là 10 rưỡi, trước đó đã có 3 phòng làm việc thuyết trình xong.

Mọi người tập trung ở chỗ này do tò mò về đề án của đối thủ, hoặc nói đúng hơn là muốn thăm dò tình hình nên mới cố tình ngồi lại.

Cứ ngồi đợi mãi, đương nhiên sẽ chạm mặt nhau.

Tô Vãn Vãn là một nhiếp ảnh gia có tự trọng, cô không thích xem trộm đề án của người khác, cho nên sau khi thuyết trình, cô và Na Na Mỹ chuẩn bị rời đi trước.

Ra khỏi phòng họp, Tô Vãn Vãn bắt gặp Dương Tiêu đang đứng hút thuốc ngoài hành lang. Dương Tiêu nhìn cô, hiếm khi không quay mặt bỏ đi mà đứng yên tiếp tục quan sát.

Na Na Mỹ biết Dương Tiêu muốn nói chuyện riêng với Tô Vãn Vãn, chị ấy tiện tay vỗ vai cô: “Chị chờ em ở dưới tầng nhé.”

Tô Vãn Vãn: “Vâng.”

Sai khi Na Na Mỹ rời đi, Tô Vãn Vãn mỉm cười bước lại gần, sau đó lên tiếng chào hỏi trước: “Em chào thầy Dương.”

Dương Tiêu không ngờ Tô Vãn Vãn hào phóng tự nhiên đến vậy, không những không thèm để ý thái độ lạnh nhạt của anh ta mà còn vui vẻ đến chào hỏi, anh ta đột nhiên ho khan.

Tô Vãn Vãn trông thấy, không rõ do cơ thể Dương Tiêu không thoải mái hay chỉ đơn giản là bị sặc khói nên cô đã đưa khăn giấy cho anh ta, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Dương Tiêu nhận khăn giấy của cô: “Cô muốn nói gì?”

Tô Vãn Vãn chun mũi đáp: “Thầy Dương, thuốc lá không tốt cho sức khỏe, thầy hút ít lại hoặc đổi sang loại khác nhẹ hơn đi.”

Ngữ điệu quen thuộc, lời khuyên quen thuộc, hệt như mấy năm trước khi Tô Vãn Vãn còn làm trợ lý cho Dương Tiêu.

Thấy Tô Vãn Vãn chun mũi tỏ ý không thích mùi thuốc lá, Dương Tiêu thoáng khựng lại, sau đó dập tắt điếu thuốc đang hút dở.

Hai người im lặng nhìn nhau, Dương Tiêu không nói câu nào vì anh ta đang nghĩ xem phải nói gì; Tô Vãn Vãn không nói vì cô không biết nên nói gì. Dẫu sao mấy năm nay cô không tiếp xúc với thầy nhiều lắm.


Trầm mặc hồi lâu, Dương Tiêu mở lời trước: “Lời cô nói với Tả Hà Lộ lúc nãy là thật lòng hay nịnh bợ?”

Tô Vãn Vãn ngẫm lại một lát mới hiểu Dương Tiêu nhắc đến câu nào. Cô mỉm cười: “Tất nhiên là thật ạ. Dù thầy không công nhận em là học trò nhưng em vẫn luôn cho rằng thầy là nhiếp ảnh gia xuất sắc nhất, cũng là thầy giáo giỏi nhất cả nước.”

Những gì Tô Vãn Vãn nói đều là thật lòng. Dù Dương Tiêu độc miệng nhưng ánh mắt cũng rất độc, chỉ cần liếc qua là nhận ra ngay chỗ không ổn của tác phẩm. Hơn nữa lúc dạy học, Dương Tiêu chưa bao giờ nói vòng vo, cho nên hồi Tô Vãn Vãn đi theo anh ta, cô từng bị mắng rất nhiều, nhưng tiến bộ cũng lớn.

“Sắp không còn giới hạn trong nước nữa rồi.”

Tô Vãn Vãn ngờ vực: “Dạ?”

“SAIC mời tôi về làm giáo viên kiêm nghiệm, sau này tôi sẽ dời trọng tâm công việc sang Mỹ, có lẽ sẽ dành phần lớn thời gian hợp tác với các tạp chí nước ngoài.” Dương Tiêu bình tĩnh giải thích.

“Đó là chuyện tốt mà, em chúc mừng thầy ạ!” Tô Vãn Vãn vui mừng nói. SAIC là Học viện nghệ thuật Chicago, cũng là học viện mơ ước của những sinh viên theo đuổi ngành nghệ thuật. Người Trung Quốc có thể gia nhập giới nghệ thuật nước ngoài là một điều không dễ dàng.

Dương Tiêu nhận ra Tô Vãn Vãn thật lòng mừng cho mình chứ không phải giả vờ. Điều này khiến anh ta hơi bất ngờ.

Bỗng nhiên, Dương Tiêu lạnh nhạt chau mày, chuyển sang đề tài khác: “Nhưng nếu nhận được thương mại của Lạc Thần, có thể tôi sẽ ở lại một năm rồi mới qua đó. Tôi sẽ không chắp tay nhường này cho người khác.”

Tô Vãn Vãn ngẩn người, sau đó mới ngộ ra Dương Tiêu cho rằng cô vui mừng quá sớm, nhưng cô cũng không sợ: “Vậy đợi xem ai mới là người giành được này. Không chừng em lại tạo cơ hội cho thầy qua bên ấy sớm hơn đó.”

Giọng điệu đùa giỡn của Tô Vãn Vãn như thể đang tán gẫu về thời tiết với một người bạn cũ, không hề kiêu ngạo hay xem thường người khác.

Có lẽ cảm nhận được ngữ điệu của Tô Vãn Vãn nên Dương Tiêu “động vào là nổ” hiếm khi không nổi đóa, ngược lại còn giật mình mất vài giây rồi mới nở nụ cười: “Cô tự tin quá nhỉ?”

Tô Vãn Vãn gật đầu: “Em rất tự tin về đề án của mình.”

Nom dáng vẻ ngay thẳng của Tô Vãn Vãn, tâm trạng Dương Tiêu có phần phức tạp. Anh ta không hiểu tại sao năm ấy khi mình bị bệnh, Tô Vãn Vãn lại nhận AP mà không nói với anh ta một tiếng nào.

Dù là năm đó hay hiện tại, Dương Tiêu vẫn không tìm được trợ lý nào giỏi hơn Tô Vãn Vãn. Không muốn Tô Vãn Vãn rời đi, đó là chút tâm tư riêng của anh ta.

Nghĩ là một chuyện, làm được hay không lại là một chuyện khác.

Anh ta từng có ý định bồi dưỡng Tô Vãn Vãn trở thành nhiếp ảnh gia chính thức để tiếp nhận công việc của mình, thế nhưng Dương Tiêu không ngờ lại bị cô đâm sau lưng, giống như Tô Vãn Vãn vẫn luôn phòng bị anh ta vậy.

Tâm trạng của Dương Tiêu xuống dốc không phanh, anh ta nhìn Tô Vãn Vãn bằng ánh mắt vô cùng phức tạp: “Cô …”

“Thầy ơi, xe tới rồi ạ.” Tả Hà Lộ đột nhiên xuất hiện ở chỗ cầu thang.


Dương Tiêu ngẩn người, khi nhìn về phía Tả Hà Lộ, anh ta phát hiện một người cao gầy, khí thế sắc bén có thể so sánh với các siêu mẫu quốc tế đang bước tới chỗ này.

Đó chính là người mẫu mới tên là Lạc Thành Dã.

Không biết vì sao, Dương Tiêu không thích người đàn ông này cho lắm. Có lẽ do khí chất của người này quá đỗi ngang tàng, mà anh ta cũng là người sắc sảo, nên lúc chạm mặt sẽ thấy ngứa mắt đối phương

Dương Tiêu biết Lạc Thành Dã tới tìm Tô Vãn Vãn, anh ta đứng dậy nói với Tả Hà Lộ: “Tôi biết rồi, đi thôi.”

Trước khi đi, Dương Tiêu còn nhìn chằm chằm Tô Vãn Vãn một lúc, ánh nhìn đầy ẩn ý.

Thôi, bao nhiêu năm rồi, chẳng còn gì đáng nói nữa.

Có lẽ trước đây Tô Vãn Vãn muốn trở nên nổi bật, muốn thành công nhưng lại sợ mình chèn ép cản trở nên mới lén nhận thương mại sau lưng mình.

Hiện tại Tô Vãn Vãn đã có danh tiếng trong giới, tính cách lại hào sảng nên mới có thể thoải mái nói chuyện với mình như thế.

Rời khỏi tòa nhà Sang Mỹ, Tả Hà Lộ thận trọng hỏi: “Thầy ơi, nếu nhận được thương mại này, thầy định hoãn một năm mới ra nước ngoài ạ?”

Không đợi Dương Tiêu trả lời, Tả Hà Lộ đã tỏ vẻ vui mừng: “Em vui lắm, như vậy em sẽ được theo thầy học tập thêm một năm nữa.”

Dương Tiêu nghiêng đầu nhìn Tả Hà Lộ, ánh mắt vắng lặng khiến cô ta hơi sợ.

Tả Hà Lộ ngượng ngùng: “Thầy ơi…”

Thấy dáng vẻ run rẩy của Tả Hà Lộ, Dương Tiêu lại tự nhủ không biết có phải do bình thường mình hung dữ quá nên mới khiến Tả Hà Lộ đi theo mình mấy năm nay trở nên như vậy hay không.

Dương Tiêu nói: “Em đã tiến bộ rất nhiều. Về phương diện chụp ảnh, những gì thầy có thể dạy không còn nhiều nữa, những thứ còn lại em phải tự mày mò.”

Nghe thấy lời khích lệ của Dương Tiêu, trong lòng Tả Hà Lộ vui mừng hớn hở, nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra buồn bã vì Dương Tiêu vẫn muốn rời đi.

Lạc Thành Dã nhướng mày nhìn Dương Tiêu và Tả Hà Lộ rời đi, giọng anh nghe có vẻ khó chịu: “Lại là hai người họ?”

Tô Vãn Vãn ngạc nhiên nhìn Lạc Thành Dã, hình như cô thấy khó hiểu trước thái độ lạnh nhạt của anh.

Bắt gặp ánh mắt của Tô Vãn Vãn, Lạc Thành Dã hừ khẽ một tiếng rồi đổi chủ đề: “Đề án của bọn em xong rồi à?”

Tô Vãn Vãn: “Xong rồi, vô cùng thuận lợi.”

Lạc Thành Dã cong môi cười: “Vậy cùng nhau đi thôi.”

Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn sánh vai trên hành lang.

Lạc Thành Dã: “Đề án hôm nay thế nào? Có lòng tin không?”

Tô Vãn Vãn đắc ý trả lời: “Tôi thấy Sang Mỹ khá hài lòng với đề án của bên chúng tôi.”

Lạc Thành Dã cười nói: “Nếu đề án được thông qua, vậy chẳng phải một năm tiếp theo của tôi đều nằm trong tay em sao?”


“Ừ, hừ, cho nên anh phải cẩn thận đó nha.” Tô Vãn Vãn uy hiếp: “Nếu anh dám làm tôi không vui, lúc chụp ảnh tôi sẽ dày vò anh cho mà xem.”

Lời Tô Vãn Vãn nói không sai. Nếu nhiếp ảnh gia và người mẫu xung đột với nhau, trong lúc chụp ảnh, nhiếp ảnh gia có thể chỉnh chết người mẫu.

Ví dụ như yêu cầu tạo các dáng khó nhằn, dùng từ ngữ cay nghiệt chèn ép sự tự tin của người mẫu. Quá đáng hơn là, trong một vài trường hợp đặc biệt như chụp dưới nước, nếu như có ác ý, có thể nhiếp ảnh gia sẽ bắt người mẫu ngâm mình trong nước vài tiếng liền.

Nếu là người mẫu nhỏ không có chỗ dựa thì chẳng biết kêu ca với ai, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lúc này, phía đối diện có hai nhân viên đẩy giá quần áo lớn đi ngang qua: “Xin nhường đường, xin hãy nhường đường, cảm ơn mọi người.”

Lạc Thành Dã dựa lưng vào tường nhường đường cho họ, Tô Vãn Vãn cũng dịch sang một bên. Hai nhân viên đi ngang qua, chiếc khung bất cẩn đụng vào Tô Vãn Vãn. Cô lảo đảo ngã về phía Lạc Thành Dã.

Tô Vãn Vãn ngã vào lòng anh, xương cằm anh rõ cứng khiến đầu cô biêng biêng. Cơ thể hai người dán vào nhau, như gần như xa. Cô còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lạc Thành Dã trên đỉnh đầu mình, nóng đến nỗi khiến lòng cô hốt hoảng.

Cô vịn tường đứng đậy, vừa khéo biến thành tư thế kabe-don Lạc Thành Dã.

Lạc Thành Dã liếm môi, ánh mắt mập mờ, giọng nói khàn khàn có phần mong đợi: “Cô Tô định dày vò tôi thế nào?”

Tô Vãn Vãn: “…”

Bỗng, một bàn tay ấm áp chạm vào chỗ sưng đỏ trên trán cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Nhiệt độ cơ thể anh làm chút đau đớn kia dịu xuống.

Lạc Thành Dã cụp mắt nhìn Tô Vãn Vãn: “Đè lên người tôi, như thế này à?”

“!!!” Tô Vãn Vãn nhận ra hai người vẫn đang duy trì tư thế mập mờ, mặt cô đỏ bừng, sau đó lập tức quay đầu chạy trối chết.

Lạc Thành Dã dựa tường, đút tay vào túi quần nhìn dáng vẻ cuống quýt của cô vài giây rồi mới đi theo.

Xuống dưới lầu, Tô Vãn Vãn và Na Na Mỹ đều trừng mắt nhìn nhau, vì hôm nay cả hai đều không lái xe tới.

Tô Vãn Vãn được Lạc Thành Dã đưa đến, cô định lúc về sẽ đi nhờ xe Na Na Mỹ.

Xe của Na Na Mỹ thì mới được đưa đi bảo dưỡng, nên hôm nay chị đi tàu điện ngầm đến, định bụng lúc về sẽ đi nhờ xe Tô Vãn Vãn.

Hai người đều có dự tính đi nhờ xe ngây người nhìn nhau, thật ra dù không có xe, bọn họ vẫn có thể trở về công ty, chỉ là cần phải đi bộ một đoạn đường dài mới tới trạm tàu điện ngầm.

Xe bảo mẫu của Lạc Thành Dã đến nơi, anh chủ động lên tiếng: “Để tôi đưa mọi người về.”

Na Na Mỹ chưa kịp đồng ý, Tô Vãn Vãn đã lườm anh: “Lần này anh lại tiện đường nữa à?”

Lạc Thành Dã đắc ý: “Không tiện đường, nhưng tôi muốn đưa em về đó.”

Na Na Mỹ và Phan Khải: “…”

Cái tên Lạc Thành Dã này nói chuyện còn lẳng lơ hơn anh ta là sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui