Yêu Cậu Bạn Thân


Trên con đường buổi sáng trong xanh, thoáng mát, có một chút gì đó yên tĩnh, nói chung là cảm thấy thoải mái lắm!
Quỳnh Lam lượn hết phố này sang phố khác để tìm một thứ!
Thật may mắn là hôm nay vẫn sớm!
Vừa nhìn hình ảnh trên tay, Quỳnh Lam vừa ngó xung quanh!
Bắt buộc phải tìm được cái đó…

A! Kia rồi! Vậy ra Quỳnh Lam mất công rồi. Ở cách trường Quỳnh Lam học chỉ một đoạn.
Quỳnh Lam xách lại balo rồi chạy nhanh tới:
-Cô ơi! Cô bán xôi à?
Thấy người bán hàng vui vẻ mỉm cười gật đầu, Quỳnh Lam lại nhìn quay chiếc gánh nhỏ, ủ trong chiếc khăn là nồi xôi đỗ thơm phức…
Quỳnh Lam hơi nhăn mặt, một mình cô sao ăn nồi này được?
-Cô, cái xôi này mua sao?
Cô bán hàng lắc đầu cười cười:
-Gói vào túi, cháu mua bao nhiêu tiền?
-Cô ơi…thường thì cô bán ọi người bao nhiêu?
-Hai nghìn, năm nghìn, thi thoảng cũng có người mua mười nghìn.
Quỳnh Lam cười cười…nghĩ sao mọi người mua ít vậy, ăn làm sao?
-Cô ơi! Bán cho cháu năm mươi nghìn!
Chỉ thấy cô bán hàng nhìn Quỳnh Lam ngạc nhiên:
-Cháu mua cho ai ăn nữa sao?
Quỳnh Lam lắc lắc đầu:
-Không, một mình cháu thôi!
Cô bán hàng cười cười:

-Cái con bé này, năm mươi nghìn là nửa nồi của cô rồi!
Quỳnh Lam ngạc nhiên, cả nồi xôi thơm phức này mà sao rẻ vậy?
-Thế năm nghìn là khoảng bao nhiêu?
Xúc vài thìa xôi nóng hổi vào chiếc túi, rồi đưa cho Quỳnh Lam!
Trời! Quỳnh Lam biết, biết tiền ở Việt Nam có giá vô cùng, cả buổi tối hôm qua bê đi bê lại cô mới được có hai trăm nghìn.
Nhưng đâu nghĩ tiền lại có giá lớn với cả thức ăn vậy?
Tiền chăm lúa…tiền gặt lúa…tiền làm ra gạo…tiền nước nấu xôi…tiền bếp…tiền công…
Vậy mà…
Quỳnh Lam nhìn cô bán hàng, cả buổi sáng ngồi ở đường, bụi bẩn, mà lạnh như vậy. Nếu cô ấy mà ở Pháp, thật không biết cái túi xôi kia bao nhiêu tiền. Thật là cảm thấy thương quá đi!
-Cô ơi, bán cho cháu hai túi năm nghìn.
Tự hứa với bản thân, trong thời gian sống ở đây, ngày nào cũng phải tới ăn xôi của cô mới được!
-Mua nhiều vậy có ăn hết không? Công tôi nấu từ sáng sớm mà vứt thùng rác là không có được đâu.
-Cô yên tâm mà, cháu ăn cả buổi trưa nữa!
Cô bán hàng lắc đầu:
- Bọn trẻ bây giờ phí phạn lắm, chẳng tiếc công bố mẹ. Cứ mua chất đầy ra đấy rồi lại vứt đi!
-Cô yên tâm mà, cháu hứa đó.
Quỳnh Lam thấy khá dễ chịu, khó có thể nghĩ rằng Quỳnh Lam lại quý người mới gặp lần đầu hơn người nhà.
-Con bé này…
Quỳnh Lam nhìn lại chiếc đồng hồ nhỏ đeo trên balo, vội vàng:
-Cô nhanh nhanh đi, muộn giờ rồi.
Cô bán hàng lắc đầu, gói hai túi xôi vào rồi đưa cho Quỳnh Lam. Mùi thơm phức à.

Bước vào trường, thật ồn ào nha.
Cả sân trường thật vui vẻ với tiếng cười.
Mà hình như Vương Huyền cũng học ở đây?
Thôi, mặc kệ. Giờ Quỳnh Lam phải lên phòng hiệu trưởng nhận lớp.

Tiếng trống vang lên một hồi.
Hay thật đấy, bên Pháp chỉ có tiếng chuông reng thôi.
Nhưng mà không phải vào lớp à? Sao mọi người lại ra hết sân trường đứng thế kia? Tập thể dục buổi sáng?
Quỳnh Lam từ tầng bốn ngó ngó xuống, trên mỗi hàng còn có người cầm cả bảng tên lớp kìa.
Đỡ phải tìm nhiều, Quỳnh Lam đi xuống đứng cuối hàng lớp 11-1.
Tò mò vô cùng, Quỳnh Lam còn đang muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo đây?
Đầu tiên là nhạc…mọi người hát bài gì đó mà Quỳnh Lam thật sự không nghe rõ vì hơi ầm!
Tiếp tục là cùng ngồi xuống ghế. Ngồi và nghe thầy hiệu trưởng nói.
Hay thật, còn có vài người lên nhận cái gì đó.
Thật sự là Quỳnh Lam chẳng hiểu gì hết…tò mò quá…
thichtruyen.vn
Không khí sân trường mùa đông lạnh. Nhưng cái rét lại được dìm xuống bởi những học dinh trong trường.
Tiếng bàn tán về nhưng ngôi sao, những ca sỹ nổi tiếng, buổi biểu diễn ca nhạc cho tối nay, rồi khoe nhau những bộ đồng phục tự cắt xén của nhà trường ngắn cũn cỡn…

Ngồi dưới cùng, Quỳnh Lam chỉ nghe thoáng thấy tiếng thầy giáo đang nói trên kia, phần trăm còn lại là nghe thấy tiếng cười đùa, tiếng máy điện thoại chơi trò chơi…
Kỳ lạ hết sức…đây là giờ học tự do sao? Việt Nam hay thật đấy!

Bước vào lớp sau giờ học tự do nhàm chán, Quỳnh Lam chọn chiếc bàn thứ hai ngồi ngoài cùng, tạm thời là vậy đã, dù sao thì mắt Quỳnh Lam cũng hơi kém mà cô nhóc lại vô cùng ghét đeo kinh. Vướng, mất thời gian, hơn nữa phải mát tiền cắt kính và kiểm tra thường xuyên…
Thôi, kệ ắt nó từ từ tăng độ lên thì đi đo cũng được!

Quỳnh Lam nhìn xung quanh, mọi người đều có chuyện để nói với nhau, thật sự thì chẳng có ai để ý tới Quỳnh Lam cả, mà dù có người nhìn tới Quỳnh Lam, họ lại liếc mắt đi nơi khác, coi như không có tồn tại vậy!?
Thật sự thì Quỳnh Lam chẳng thể chịu được cái kiểu ngồi không thế này được, đã chơi frutninja, angry birds…nhưng sao vẫn thấy chán quá.
Nghe nói ở giờ nghỉ tiết kéo dài đến hai mươi phút, Quỳnh Lam đi ra hành lang, nơi có thể nhìn rã từ tầng bốn tới khoảng sân trường rộng.
Ấn số, Quỳnh Lam lại gọi cho Nhật Minh, không biết cậu ấy bây giờ làm gì nhỉ?
-Nhật Minh, đang làm gì vậy?
Giọng Nhật Minh đùa giỡn:
-Quỳnh Lam, không phải đã nhớ tớ rồi chứ?
Quỳnh Lam thở dài…
-Mệt chết đi được, mà chẳng có ai thèm chơi với tớ cả.
-Quỳnh Lam ngoan nhé, mai tớ sẽ tới!
Quỳnh Lam biết là Nhật Minh đang rất bận, theo như lời mẹ Ly thì Nhật Minh còn bỏ công việc để đi…chơi với Quỳnh Lam.
Nhưng mà đáng ghét, cái bộ não của Quỳnh Lam dù có không lam việc thì cũng vẫn ôm lấy Nhật Minh.
-Nhật Minh, cậu đang làm gì thế?
Quỳnh Lam nghe thấy tiếng giấy lật đi lật lại…
Giọng Nhật Minh ấm áp, như thổi phù bên tai:
-Quỳnh Lam, tớ nhớ cậu!
Thật là, cái tên đáng ghét này, nói làm gì chứ? Không biết là cái thứ chất lỏng kia sẽ trào ra bất cứ lúc nào sao?
Quỳnh Lam lại sụt sịt trong điện thoại!
-Nhật Minh, tối đi, tối về với tớ đi…
Thật là hết chịu nổi cơ mà, Quỳnh Lam cứ như vậy thì sao Nhật Minh để cô nhóc này một mình chứ?
-Thỏ rùa của tớ, lại khóc?
-Ở đây, thực sự là buồn muốn chết rồi.
-Quỳnh Lam, cậu có muốn gọi Quang tới không?

-Nhật Minh, cậu không thể tới sao?
Nhật Minh cười khẽ, chắc chắn Mai sau khi chuyển khẩu về nhà cậu, Quỳnh Lam sẽ sống thoải mái hơn à xem…
-Hai tiếng nữa nhé, giờ học đi!
Quỳnh Lam thở dài, nhưng thà có cái tên nhóc đó còn hơn.
-Ừ, cũng được!
-Học ngoan nhé.

Cúp máy, vừa kịp trống vào lớp. Hay thật, tiếng trống này hay gấp trăm lần chuông reng ấy chứ. Êm tai quá đi!
—–
Vào lớp, Quỳnh Lam đã thấy cặp mình được đặt trên cửa sổ, chỗ ngồi cũ đã có người.
Quỳnh Lam cũng không tức giận lắm, dù sao cũng để balo gọn lên cửa sổ cho Quỳnh Lam.
Chạy chạy tới vỗ nhẹ vào vai, Quỳnh Lam thì thầm.
-Bạn gì đó ơi, mình ngồi chỗ này mà!
Bạn đó quay mặt lại, oa, đẹp trai lắm nhá…
-Chỗ ngồi là do cô giáo xếp, tớ ngồi chỗ này từ đầu năm rồi bạn.
Quỳnh Lam ngạc nhiên, còn phải sắp chỗ ngồi cho học sinh lớp mười một sao?
-À, vậy xin lỗi!
…Mà nghe giọng của bạn này giống con gái quá à. Hay…bị Gay?
Không phải chứ? Đẹp trai mà bị vậy phí lắm nha.
Quỳnh Lam lại cười cười:
-Mình là học sinh mới, ngồi đâu giờ?
Bạn ngồi đó nhún vai, chỉ về phía cô giáo đang đi vê phía cửa lớp:
-Cô chỉ nhiệm đó, ra hỏi đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui