Buổi sáng cuối hè, chẳng còn cái nắng, nóng gay gắt, mà giờ đây, thay vào đó là cái se lạnh, cùng hương thu dịu dàng.
Trên cánh đồng bồ công anh nắng nhẹ, từng bông hoa đung đưa theo gió, thình thoảng, những cánh Hoa yếu ớt tung bay, cố gắng tìm chỗ dừng chân tốt nhất!
-Haizz, Nhật Minh, cậu còn ở đấy đến bao giờ đây? Tớ chán lắm rồi. Chẳng có ai đưa tớ đi học, chẳng có ai dỗ tớ nín, chẳng có ai dạy tớ học, chẳng ai đưa tớ đi chơi cả!
Dưới gốc cây nhỏ, cô gái nhỏ cầm chiếc điện thoại trên tay, cố để không bật ra tiếng khóc, nhưng nước mắt đã chảy ướt đẫm mặt!
-Tớ mới đi có ba tuần thôi mà, cố gắng đi, còn một tuần nữa, sau đó tớ sẽ chở cậu đi ăn kem, tớ sẽ dẫn cậu xuống ngoại ô chơi.
Giọng nói ấm áp phát ra từ chiếc điện thoại, nhẹ nhàng, êm dịu kì lạ. Như có một sự nâng niu nào đó trong từng từ, không chỉ sợ người nghe sẽ bật khóc ngay lập tức.
-Tớ không cần biết, tháng nào cậu cũng đi, về chơi với tớ được mấy ngày lại đi, cậu không nhớ tớ, cậu không muốn học cùng tớ, tớ không thèm chơi với cậu nữa, cắt xít cậu luôn!
Chẳng thể nhịn thêm được nữa, cô khóc nấc lên, giọng nói trong máy phát ra ấm quá, giọng nói là không giây phút nào cô không nhớ!
-Thôi nào, cậu đâu phải trẻ con, ngày mai thì sao tớ về được, tất nhiên là tớ nhớ thỏ rùa của tớ rồi, mà chẳng phải tớ ngày nào cũng gọi cho cậu sao!
Thật sự muốn cúp máy ngay lập tức, nếu không cứ phải nghe con thỏ rùa của mình khóc và nói nhớ mình thế này thì cậu sẽ quay về ngay hôm nay đấy!
-Không, không, tớ không cần biết, mai cậu phải về dẫn tớ đi ăn kem rồi đưa tớ xuống ngoại ô- Ra sức lắc đầu, cậu nói gọi điện thoại có thể làm cô không nhớ nữa sao?
-Cậu lớp 10 rồi đấy, sao trẻ con vậy, tớ cũng muốn về lắm chứ? Sao cậu cứ khóc lắm thế?- Hơi gắt nhẹ lên, cô nhóc này làm cậu chẳng thể yên tâm!
- Được rồi, vậy thì cậu khỏi cần về!
Cúp máy một cái cạch. Quỳnh Lam mắng thầm trong miệng:
- Nhật Minh, cậu là đồ hâm, cậu là đồ máu lạnh, cứ ở đấy với mấy em mắt sâu chân dài đi!
Đi qua cánh đồng bồ công anh, những cánh hoa đẹp đẽ lúc nãy bay lên tìm nơi dừng chân tốt nhất thì giờ lại bị dẫm lên và nát ra ngay chỗ mình sinh ra!
Lên xe buýt về nhà với tâm trạng vừa tức giận vừa…nhớ, Quỳnh Lam trèo lên giường ngủ một giấc tới chiều mới được mẹ Ly gọi dậy ăn cơm.
Cả bữa ăn, Quỳnh Lam tay cầm chiếc đũa, tay kia xoay đi xoay lại bát cơm, đôi mắt to tròn nhìn về một hướng. Tức giận trong lòng dâng trào!
-Quỳnh Lam, con có ăn không?- Mẹ Ly thấy vậy lên tiếng nhắc nhở. Tất nhiên là mẹ Ly biết rất rõ lý do tại sao!
-Quỳnh Lam, con làm sao vậy, thấy không khoẻ sao?- Bố Quân vừa đặt bát xuống vừa hỏi- Hay tương tư anh nào, có cần bố ra tay không?
Không tác dụng, cái hoạt động của Quỳnh Lam vẫn diễn ra như vậy, im lặng, nhìn về hướng vô định.
-Haizz! Thằng nhóc kia, sao lại làm cho Quỳnh Lam nhà mình thế này chứ?- Bố Quân liếc nhìn Quỳnh Lam thở dài. Nhật Minh tháng nào cũng đi ít nhất 2 tuần, trong thời gian đấy, Quỳnh Lam sút cân kinh khủng, đến lúc cậu về, Quỳnh Lam lại tăng cân một cách nhanh chóng, đến mẹ Ly cũng phải ngạc nhiên, Nhật Minh vỗ béo Quỳnh Lam thật tốt.
Thở dài vài cái, Quỳnh Lam chẳng nói gì, đẩy ghế, mệt mỏi lết lên phòng.
Thật sự thì dù Nhật Minh đi có một ngày thôi Quỳnh Lam cũng đã nhớ lắm rồi, lần này tới một tháng, Làm sao chịu nổi?Mà lý do đâu chỉ có vậy, Quỳnh Lam cũng sợ nỡ như Nhật Minh có thích ai thì phải làm sao? Nỗi nhớ cứ tăng lên theo mỗi lần Nhật Minh về rồi lại đi!
Mở cửa, nhìn vào đống rùa bông, thỏ bông nằm ngang dọc cả trên chiếc giường tầng, cả trên bàn học, trên sàn nhà, trên giường nằm càng làm tâm trạng của Quỳnh Lam giận hơn.
Toàn bộ số thỏ rùa đều là của Nhật Minh tặng!
Lao như bay vào phòng, cầm con thỏ này ném vào tường, ngồi lên con rùa kia. Có những thú thỏ bông bị Quỳnh Lam móc hết bông ném đi. Miệng thầm mắng:
-Cậu là đồ đáng ghét, vô tâm, cứ ở đấy với mấy em chân dài mắt sâu của cậu đi! Rồi đừng có về nhìn mặt tớ nữa! Cứ đi đi, đi cho sướng đi!
Chuông điện thoại vang lên, cố gắng kìm nén cái giận cầm điện thoại xem, tạm gác chuyện hành hạ thỏ rùa sang một bên, Quỳnh Lam nhìn số, số lạ sao? Chắc chắn là Nhật Minh! Lại đi chỗ khác rồi sao mà phải chuyển lắm số thế! Tức chết mất!
-Alo! Cậu định bảo là không về được thì thôi, khỏi cần, cứ ở đấy đi, tốt nhất cậu đừng về nữa!
-Vậy sao? Tớ đã mất công về đây, vừa bị cậu mắng là đồ vô tâm, đáng ghét như thế sao?
Mặt Quỳnh Lam cứng lại. Sao lại vô lý như vậy? Lập tức quay mặt xuống nhìn chiếc điện thoại, mã vùng là chỗ cô. Quay mặt ra phía cửa phòng, hình dáng quen thuộc đã về, dáng người cao gầy, khuôn mặt đẹp hoàn hảo này thì sẽ chẳng nhầm với ai được.
Khuôn mặt nhỏ, đôi mắt đã ngấn nước, đánh rơi chiếc điện thoại trên tay. Dù đã nhiều lần Nhật Minh đi đi rồ về về thế này nhưng lúc nào trở về, biểu hiện của Quỳnh Lam luôn vậy. Mặc dù có hơi thái quá.
Lau vội nước mắt vừa rơi khỏi mi, Quỳnh Lam quát to:
-Đồ đáng ghét, sao cậu không đi luôn đi?
Nhẹ bước đến trước mặt Quỳnh Lam, đôi tay thon dài khẽ lau đi nước mắt, mỉm cười, một cái lướt môi nhẹ và ôm dịu dàng:
-Tớ đã nhớ cậu chết đi được!
Cái chạm môi cũng chẳng còn xa lạ, ấm áp vô cùng, mỗi lần như vậy, Quỳnh Lam luôn cảm thấy an toàn.
Ôm chặt lấy Nhật Minh, Quỳnh Lam khóc nấc lên, thật sự sống ở cái nơi xa lạ này làm Quỳnh Lam thấy tủi thân kinh khủng, tiếng nói cũng chẳng thông thạo, thỉnh thoảng đi học còn có những đứa còn chêu chọc, thậm chí đuổi còn đuổi cô về!
-Cậu thì nhớ ai chứ?
-Tất nhiên nhớ thỏ rùa của tớ rồi!
Mỉm cười vỗ nhẹ chiếc lưng nhỏ của Quỳnh Lam, cậu luôn cảm thấy nhớ cái mùi hương thơm trên tóc Quỳnh Lam.
Và tất nhiên chỉ mình Quỳnh Lam mới có!
Gió thổi bay nhẹ nhàng những bông hoa bồ công anh, nơi này là điểm dừng chân của Quỳnh Lam và Nhật Minh sau khi đi chơi thỏa thích dưới ngoại ô!
Ngồi dưới gốc cây to, Quỳnh Lam từ từ bóc chiếc kẹo socola đặt trên chiếc kem của mình.
Quỳnh Lam là một cô nàng mê socola. Có một lý do vô cùng vớ vẩn, là từ ngày nhỏ đi học cùng Nhật Minh, cứ đến cuối tuần là cậu được tặng bao nhiêu socola, những con gấu bông đẹp, những khung ảnh có hình Nhật Minh được chụp trộm từ xa…
Tất cả đều qua tay Quỳnh Lam xử lý. Socola thì giữ lại ăn, còn gấu bông đưa ẹ gửi trại mồ côi hay bất kì điều gì mẹ muốn làm.
Vậy nên bây giờ dù có là socola gì thì Quỳnh Lam cũng có thể giải quyết. Nhưng mà thật sự thì có ăn nhiều đến đâu người Quỳnh Lam cũng chẳng thể lớn lên được. Chẳng bù cho lúc bé!
Duỗi thẳng chân tựa lên thảm cỏ xanh, đôi chân nhỏ xinh đi giày búp bê trắng cực hợp với chiếc váy chấm hồng. Nhìn dễ thương vô cùng!
-Nhật Minh, cậu đi rồi về mua cho tớ được mấy thứ thế này à? Quà của tớ đâu? Gấu bông của tớ đâu? Hay lại tặng hết ấy em mắt sâu chân đai của cậu rồi?
Cắn một miếng kem nhỏ, Quỳnh Lam liếc Nhật Minh một cái sắc lẹm.
-Tớ Không phải là món quà trời ban cho cậu sao? Đẹp trai thế này, dễ thương thế này, học giỏi thế này còn muốn sao nữa?
-Hứ, đấy là quà ông trời tặng cho tớ, thế còn quà cậu tặng đâu? Không có thì nói luôn đi, lại còn bày đặt.
Chu đôi môi hồng hồng, Quỳnh Lam chẳng thèm chấp!
Tự nhiên, Nhật Minh cúi xuống, môi chạm môi.
Quỳnh Lam ngạc nhiên tột độ, chẳng phải cô đang ăn kem sao? Như vậy sẽ rất…bẩn!
Mở to hai mắt, hành động này là sao? Có phải giống trong mấy phim nước ngoài không? Nhật Minh đang, ôi trời, chẳng dám nói nữa, có phải cậu ta ăn đồ tây nhiều quá nên cũng hoá Tây luôn đúng không?
Mà chắc chắn không phải, Quỳnh Lam cũng ăn sao nhiễm? Cậu ta có phải là đã hôn quen rồi đúng không?
Ôi trời, thật chẳng có tâm trí đâu nghĩ nữa, nói chung là cái lưỡi của cậu ta đang trong miệng Quỳnh Lam!
Quỳnh Lam, làm gì đi chứ, sao người cứ cứng đơ thế này, chết rồi chết rồi, làm sao đây?
Đang định ngồi dậy thì đã thấy tay cậu ta giữ đằng sau đầu. Ở đâu ra cái tên dê xồm này chứ?
Chẳng nghĩ được cách nào, Quỳnh Lam cắn mạnh vào môi Nhật Minh.
Nhật Minh đẩy nhẹ Quỳnh Lam ra, nhẹ chạm vào chỗ bị cắn khẽ nói:
-Con thỏ rùa mà căn đau vậy sao?
Máu chảy xuống khoé miệng, một chút máu đã chảy vào trong miệng Quỳnh Lam, mùi tanh xộc lên mũi.
Giật mình, có phải Nhật Minh đã đau lắm không? Có phải là Quỳnh Lam đã làm đau Nhật Minh? Quỳnh Lam ngốc nghếch, chỉ vì một nụ hôn thôi mà?
Rút lấy chiếc khăn ướt chuẩn bị sẵn trong túi bánh, Quỳnh Lam đưa tay lên lau nhẹ nhàng vết máu, miệng không ngừng xin lỗi:
-Xin lỗi, tớ không cố ý, tớ sai rồi, cậu đau lắm à?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Quỳnh Lam, Nhật Minh càng cố tình kêu:
-A, đau!
Quỳnh Lam thấy vậy cố gắng làm nhẹ nhàng và cảm càng cảm thấy có lỗi hơn. Lục đồ trong chiếc balo nhỏ, may thật, vẫn còn miếng dính.
Bóc ra, lấy kéo cắt nhỏ cho vừa vết thương, Quỳnh Lam dính vào khoé miệng cho Nhật Minh. Nhưng sao Nhật Minh cứ kêu đau mãi thế này?
-Xin lỗi, cậu đau lắm sao?
-Ừ, sao có người nào ác độc như cậu chứ? Đau quá!
Nhìn khuôn mặt Quỳnh Lam nhăn nhó, Nhật Minh đang cố gắng nén tiếng cười, nhưng mà chẳng thế nín nổi nữa. Nhật Minh cười thành tiếng, Quỳnh Lam sao lại còn dính miếng dính ngược chứ?
-Cậu cười cái gì? Cậu không đau à?
-Không, cậu bị lừa rồi,haha!!
Rồi Nhật Minh lại lăn ra cười! Ôi chết cười với cô nhóc này mất thôi!
-Cậu đi chết đi, ném thẳng balo vào người Nhật Minh, Quỳnh Lam không quên ấn tay vào cái chỗ mình cắn và đã được dính ngược.
Không đau lúc không động vào chứ ấn khủng khiếp thế này làm sao mà chịu được,Nhật Minh thì cứ cố đẩy thay Quỳnh Lam ra, nhưng cứ định đẩy, cô nhóc lại định mở miệng cắn. Một chỗ là quá đủ!
-Miệng cậu ngọt thật đấy!
Với một câu nói vô tư, vô hại, Nhật Minh đã tự cứu mình khỏi ngón tay thỏ rùa.
Khuôn mặt Quỳnh Lam đỏ ửng lên, sao cậu ta lại dám nói tới vẫn đề đó chứ, mà vừa mới ăn socola xong chẳng ngọt. Ôi, xấu hổ chết mất thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...