Lâm Tăng Nguyệt lấy tay đặt tới cổ tay hắn, mò mạch đập, rồi lại đem lỗ tai kề sát tới lồng ngực người đàn ông, nghe tiếng tim đập.
Hắn hỏi: "Sợ à?"Đại khái là không nghĩ tới hắn đang giả vờ ngủ, khoang ngực truyền đến chấn động dọa Lâm Tăng Nguyệt nhảy một cái, cậu phản xạ có điều kiện mà vung ra, không cẩn thận ấn vào cánh tay đang được bó cẩn thận củaLục Tang Bắc, người đàn ông bị đau mà hít một hơi, cậu liền nhanh chóng trở lại nhìn hắn.
Con mèo con hay nhe răng múa vuốt ban ngày lập tức biến thành ủ rũ, hơi nhướng mày, cúi thấp đầu cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Lục Tang Bắc hỏi: "Sau khi xuất viện cùng cha về nhà đi, được không?"Lâm Tăng Nguyệt không trả lời cái vấn đề này, trái lại có chút kỳ quái mà gọi hắn: "Lục Tang Bắc.
""Ừm.
""Ông có phải là liền nghĩ là muốn tôi mắc nợ ông?"Hắn lòng run rẩy: "Mắc nợ?""Cố ý bị thương, khiến tôi cảm thấy áy náy, đồng tình ông, sau đó sẽ! "Lục Tang Bắc ngắt lời cậu: "Con cho rằng cha muốn từ trên người con được cái gì?"Lâm Tăng Nguyệt im lặng.
"Những gì con nói không phải là sự thật, bởi vì ba không có mục đích gì cả.
" Hắn cầm tay Lâm Tăng Nguyệt, "ta là ba ba của con.
"Lâm Tăng Nguyệt lại khóc, ngày đó cậu khóc mấy lần không ngừng, tưởng rằng mình đã tê dại rồi bình tĩnh lại, nhưng không hiểu sao hai chữ này vẫn chạm đến sự mềm yếu của trái tim cậu, giống như là muốn đem mười mấy năm chịu khổ bị ủy khuất đều hóa thành nước mắt, còn có cái gì sợ hãi mất mác, mũi chua xót, đến giờ phút này tinh thần như lũ vỡ đê, mới thật sự thoải mái, cậu chửi ầm lên: "Ông thì tính là ba ba cái gì chứ! Không có trách nhiệm! Không phải là người tốt! Rõ ràng chính là lão biến thái!"Cậu thút tha thút thít đến vừa kịch liệt vừa đáng thương, trái tim Lục Tang Bắc như bị bóp chặt, anh vội vàng lau đi nước mắt, nhẹ nhàng dỗ dành: "Là ba sai, không khóc, không khóc.
"Lâm Tăng Nguyệt xấu hổ trước giọng điệu dỗ dành của hắn, trên ngón tay của người đàn ông tàn nhẫn cắn, hai hàng răng khép lại, Lục Tang Bắc cảm thấy lực cắn của cậu không kém hơn rắn là bao nhiêu, ngón tay đang chảy máu dưới da, đã hơi thâm đen, hắn vẫn là nhẫn nhịn không hé răng, cũng không thu hồi tay, mặc cậu phát tiết.
Không biết náo loạn bao lâu, mắng bao nhiêu lần "Cầm thú" "Biến thái" "Lão già chết tiệt", cắn vài đầu ngón tay, mãi đến tận khi cậu mắng đến mệt mỏi, cũng khóc mệt, mới dần dần bình phục lại, thần kinh của cậu căng thẳng hẳn một ngày, đã sớm mệt mỏi từ lâu rồi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, trong mộng còn nhỏ nhỏ giọng khóc nức nở.
Lục Tang Bắc tư thế đều không động, sợ làm cho cậu tỉnh lại, thiếu niên trong lòng ngực vẫn đang còn ngậm lấy ngón tay của hắn, đầu lưỡi ẩm ướt đang mút lấy đầu ngón tay của hắn, giống như một đứa nhỏ đang trong thời kỳ bú sữa, một loại kỳ quái, cảm giác tuyệt vời ngoài ý muốn lấp kín trong lòng hắn, trong giây lát này, thật giống như lần đầu làm cha.
Lâm Tăng Nguyệt lại nói mê mang một câu: "Ông không phải ba ba tôi! "Lục Tang Bắc mệt mỏi vừa bất đắc dĩ mà cười, ngửa đầu thở dài, hắn đích xác không giống cha của Lâm Tăng Nguyệt, hắn nơi nào giống là cha của cậu được chứ? Này nên là tiểu tổ tông của hắn mới đúng.
Nằm viện quan sát một tuần lễ, trong lúc lãnh đạo đến an ủi hắn, cũng có không ít đồng liêu đến thăm, Lục Tang Bắc ứng phó mãi nên có chút mệt mỏi, chờ bọn họ đi, hắn mới bắt chuyện một tiếng "Bé ngoan.
"Lâm Tăng Nguyệt từ bên trong đi ra, bĩu môi: "Chú lúc nãy là ai? Nói nhiều thật.
"Hắn nói: "Là một người bạn của ba, từ viện điều dưỡng lại đây.
"Ngón tay Lâm Tăng Nguyệt đang vuốt điện thoại dừng một chút, cậu đã biết tình hình Trình Mẫn Tư bên viện điều dưỡng, cũng biết đây là tác phẩm xuất phát từ ai, nhưng cậu không nói lời nào, cà lơ phất phơ mà ngồi ở trên ghế gác chéo chân, cúi đầu xem điện thoại di động, rõ ràng không có chuyện gì, lại làm bộ dáng đang rất bận.
Lục Tang Bắc lẳng lặng nhìn kỹ cậu, Lâm Tăng Nguyệt trên người lúc nào cũng tràn đầy khí lực, như là những cái gai của hoa hồng mọc trên người, liền cả máu đều toả ra mùi thơm của hoa, khí chất thanh xuân phóng túng, nhưng bên trong lại tràn đầy cùi hoa ngọt ngào đầy cám dỗ, khiến người khác vừa đau vừa thương.
Hắn hỏi: "Cho ba ba một cơ hội bù đắp, được không?"Trò chơi hiệu ứng âm thanh vang vọng trong phòng, thiếu niên mím môi rất là chăm chú, giống như là không nghe thấy, chỉ là lông mi khẽ lay động lộ ra một tia mỏng manh yếu ớt.
Qua một hồi lâu, ngữ khí của cậu mang theo trào phúng: "Lão lưu manh, ông làm được một người sao?"Vấn đề này hỏi đến thực sự sâu sắc, hắn làm được một người cha sao?Làm một người cha, thì cần phải xây dựng bức tường đạo đức bằng tình máu mủ ruột thịt, những việc trái đạo lý đó như mây tan, không ai nhắc đến, không ai nhớ đến, đây là cái giá phải đền bù cho tình phụ tử.
"Ba cam đoan với con.
" Hắn hứa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...