Sống nam nhân sống một mình nói chung là có chút lôi thôi, trong phòng tuy rằng trống rỗng, lại có thể đập vào mắt chỗ nào cũng đều lộn xộn, nhà mấy ngày chưa dọn có thể nói là bừa bộn, bàn cà phê ngổn ngang những lon bia rỗng và gạt tàn thuốc lá, trong cái gạt tàn thuốc tất cả đều là thuốc lá, quần áo anh cởi ra vứt vào thùng quần áo bẩn, sữa rửa mặt đã qua sử dụng còn không đậy nắp, khi thằng bạn đến gặp hắn thấy vậy mới thực sự sốc.
"Lão Lục?" Từ Triệu Lân đứng ở cửa, có chút ngoài ý muốn gọi hắn một tiếng.
Hắn mở to mắt, mới nhìn rõ người đang đứng ở cửa là ai, cũng không đứng dậy, không nhúc nhích, hắn miễn cưỡng đưa qua một điếu thuốc: "Đến? Ngồi.
""Tôi ngồi cái rắm, chỗ này của cậu còn có chỗ ngồi sao?" Từ Triệu Lân ghét bỏ mà nhìn nhìn hắn, thật lâu sau mới chọn ra một chỗ không bị bẩn, chậm rãi ngồi xuống, nhận lấy điếu thuốc đốt lửa.
Từ Triệu Lân đã từng đi lính, nhậm chức tại quân khu, trong xương mang theo một chút thô lỗ, y cùng với Lục Tang Bắc là bạn bè nhiều năm, hai người có giao tình thân thiết, cùng nhau nói chuyện trời đất không có dối trá khách sáo trên chốn quan trường, trái lại thả lỏng và tùy ý.
Y từ trên xuống dưới đánh giá nam nhân đang ản lòng, cười nhạo một tiếng: "Vừa mới li hôn liền khiến cậu thành như vậy? Xem ra em dâu ở trong lòng cậu phân lượng còn rất lớn.
""Roẹt" một tiếng, Lục Tang Bắc đem tàn thuốc ném vào lon bia, sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí lạnh lùng, "Đừng ở trước mặt tôi nhắc đến cô ta.
""OK, vậy không nhắc, hôm nay uống rượu.
" Y cười cười, bày những món ăn mang theo lên đĩa, liền tự nhiên mở ra tủ rượu của Lục Tang Bắc, cầm bình Mao Đài Phi Thiên* (Quý Châu Mao Đài), dưới tầm mắt âm trầm của nam nhân trực tiếp mở, mang hai cái chén nhỏ được rót đầy mà thoả mãn bưng lại, "Cậu đừng như thế nhìn mình, hiện ra rất keo kiệt, lại nói cậu tìm mình uống rượu, đồ nhắm mình đã mang đến, rượu không được lấy ra sao?"(*) Mao Đài Phi Thiên (giá trên trời mọi người ạ , có cả loại tầm mấy chục tỉ đó~~ )Bạn bè quá vô liêm sỉ, Lục Tang Bắc không nói nên lời, hắn tâm tình không tốt, cả người đều lười biếng, một chén rượu nuốt xuống lại cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Rượu vừa mở uống, bầu không khí lập tức liền thay đổi, đều nói nam nhân trung niên uống chút rượu liền thích nói đâu đâu, lời này không hoàn toàn đúng với Lục Tang Bắc, hắn là muốn nói điểu gì, lời đến bên mép lại một câu đều không nói ra được, cứ như vậy buồn bực, phiền muộn đều sắp tràn ra ngoài.
Từ Triệu Lân không nhìn nổi: "Thời điểm tui li hôn đều không hề giống như cậu vậy, nhìn cậu chút tiền đồ này.
"Lục Tang Bắc hỏi ngược lại: "Cậu cho rằng ai cũng giống cậu sao? Làm sao, em dâu nhỏ mà cậu tìm lần này đã tốt nghiệp chưa?"Từ Triệu Lân nghĩa chính từ nghiêm mà nói: "Chị dâu cậu vtuy rằng nhỏ tuổi, thế nhưng mình và cô ấy là chân ái.
"Lục Tang Bắc cũng ý tứ hàm xúc không rõ mà cười: "Chân ái! "Nụ cười kia bên trong có chút phần chua xót, hắn lại lắc đầu.
Từ Triệu Lân nhìn nhìn rồi nói đâu đâu lên: "Nói đến thật không tốt nghiệp, mà nhân gia là tiến sĩ, tiến sĩ 28 tuổi, làm phần mềm công trình, đặc biệt văn hóa.
" Y dùng cánh tay quẹo lừa gạt Lục Tang Bắc, "Người kia nhà cậu thế nào?"Lục Tang Bắc liếc nhìn y một cái, Từ Triệu Lân nháy mắt, nói cho cùng đều là nam nhân, số tuổi đặt ở trong này, y sao không thấy được, y đỉnh đạc nói: "Cậu cũng đừng dấu che giấu làm gì, dám làm còn sợ người khác biết?"Hắn dừng một chút, nhàn nhạt nói: "Đại học năm nhất.
""Năm nhất? !" Từ Triệu Lân khoa trương kêu to, "Đó mới mười tám mười chín tuổi đi? Cậu còn có mặt mũi nói tôi, Cậu so với mình còn cầm thú hơn nha lão Lục!"Lục Tang Bắc đôi mắt híp lại, không quá cao hứng.
Từ Triệu Lân liền đổi giọng : "Đương nhiên, nếu không phải là vị thành niên là được, bất quá cậu như vậy đến cùng xảy ra chuyện gì? Nhân gia không chịu theo cậu? Chê cậu già?"Lục Tang Bắc đã đối với chữ "Già" này vô cùng mẫn cảm, nghe đến liền cảm thấy chói tai, có ai có thể bất lão? Hắn là sinh ra đã già sao ? hai mươi năm trước, anh còn là một thanh niên, cũng là vận động viên bơi lội cấp 2 quốc gia, bao nhiêu năm nay anh vẫn giữ dáng với cơ ngực, cơ lưng, cơ bụng ! rất nhiều.
Một khối bụng cũng không mất đi, tại sao khắp nơi đều có người nói hắn già?Bên tai liền vang lên lời nói của Lâm Tăng Nguyệt, nói hắn vừa già, vừa nhàm chán, làm cho người ta muốn ói.
Bị người mình thích ghét bỏ như vậy, Lục Tang Bắc quả thực như rơi xuống đáy vực, khổ sở, bi thương, thậm chí là oan ức.
Hắn cảm thấy được chính mình thật giống một chuyện cười, người đã trung niên mới biết yêu, ma xui quỷ khiến cùng con trai ruột có một cuộc tình lãng mạn, kết quả từ đầu tới đuôi đều là hắn mong muốn đơn phương, đều là một màn âm mưu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...