Bà nghĩ rất đơn giản, chỉ là thuê tên côn đồ, làm cho hắn diễn cảnh dâm loạn Lâm Hủy, chính mình trốn đi chụp mấy tấm hình, mục đích của bà chính là muốn huỷ đi thanh danh của Lâm Huỷ, bởi vì Lục gia gia phong nghiêm cẩn, sẽ không cho phép một người đàn bà như vậy bước vào cửa, Lục Tang Bắc cũng sẽ không tiếp nhận một người vợ "KHÔNG TRONG SẠCH".Nhưng bà không ngờ rằng tình hình lúc đó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.Bà không nghĩ tới tên côn đồ kia chân chính cưỡng dâm Lâm Hủy, không nghĩ tới hắn ta có bệnh AIDS, đánh Lâm Huỷ muốn mất mạng và muốn tiêm máu của mình vào cô ấy để trả thù.Khi kim tiêm đâm vào trên cánh tay Lâm Hủy, cô ấy khóc rất đau lòng, Trình Mẫn Tư ở sau cửa thẫn thờ xem, muốn lao ra ngăn cản, nhưng bà lại không có dũng khí, xuyên qua khe cửa đối diện với tầm mắt nham hiểm của nam nhân, bà sợ chính mình cũng bị liên lụy, nên đã bỏ trốn tại hiện trường.Không ai để lộ ra sự u ám và xấu xa ngày đó, Trình Mẫn Tư đã tự lừa dối mình, xã hội đen là thủ phạm của tội ác.
Bà thực sự không muốn làm tổn thương bạn bè của mình.
Lâm Huỷ chỉ là xui xẻo thôi.
Không phải chuyện của mình nên bà đơn phương tẩy não mình .Bà tự tha tội cho mình và bắt đầu cuộc sống sung túc trong Lục gia.Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, con trai Lâm Hủy lại còn sống sót, hoàn toàn khoẻ mạnh đứng ở trước mặt mình..."Cậu...!Sao cậu lại..." Bà sợ hãi hỏi.Lâm Tăng Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Tại sao tôi vẫn còn sống? Đúng không?""Tôi cũng suýt chết.
Cuốn nhật ký mẹ tôi để lại ghi rõ bà đã cắt cổ tay hai lần và vào phòng mổ phá thai ba lần, nhưng cuối cùng bà lại chạy ra ngoài.
Đoán xem tại sao?""Bà ấy chỉ muốn nhìn tôi một lần và tự kết liễu cuộc đời tôi."Lục Tang Bắc khó khăn lên tiếng: "Đừng nói nữa."Lâm Tăng Nguyệt dừng một chút, giọng điệu vẫn lạnh nhạt nhưng lại có vẻ thoải mái: "Đáng tiếc tôi không như mong mỏi của bà ấy, xác suất lây truyền từ mẹ sang con đã không xảy ra với tôi.
Nếu không, sao tôi lại có thể ở đây gặp các người được chứ?" (ĐAU LÒNG QUÁ)Ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu những bóng đen nhỏ nhắn dưới đôi mắt của Lâm Tăng Nguyệt màu trắng nhạt đan xen với màu xanh lam bị bóp nghẹt, giống như một làn khói nhỏ rỉ ra từ sâu trong máu thịt.Bất kể là đường viền hay đường nét trên khuôn mặt, cậu trông không giống Lục Tang Bắc cho lắm, có lẽ cậu giống mẹ, với vẻ ngoài tự nhiên và quyến rũ, với đôi mắt với 2 cái móc câu ở khóe mắt, và hai cái ngoặc nhỏ quanh miệng khi cậu ấy cười.
Nụ cười rõ ràng và ngọt ngào, nó khiến người ta có hảo cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.Giờ khắc này cậu cũng đang cười, chỉ có điều ý cười trênmặt ngoài, như là châm chọc, như là tự giễu, Lục Tang Bắc từ trong ánh mắt của cậu đọc được một loại cố chấp nồng nặc.Hắn đối Lâm Hủy ấn tượng cũng không rõ ràng lắm, có ý định kết hôn với nhau là do có người mai mối, hắn không thể nhớ tư thế của những bức ảnh khiếm nhã đó, cũng không thể nhớ cách người phụ nữ giải thích không mạch lạc cho hắn (ý là cái lúc bị côn đồ cưỡng bức rồi bị lục gia phát hiện ấy, chắc là lúc Trình Mẫn Tư chụp dc một vài bức ảnh r đưa cho lục gia), chỉ là nhớ mang máng hắn đã từng nói một câu như vậy —— Lục gia không cần người như vậy.Cô ấy liền đi, lựa chọn một phương thức —— chủ động từ hôn.Lục Tang Bắc không ý thức được đó chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà(*) (tương tự câu thành ngữ "giọt nước tràn li" của VN mình ấy) , Lâm Hủy là người bị hại, không nhận được sự thấu hiểu và tin tưởng từ người yêu, cô chỉ nhận được một sự khinh bỉ lạnh lùng và sự kiêu hãnh nên cô bỏ đi như thế.(*)“Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà” (The last straw that breaks the camel’s back), là một câu ngụ ngôn của Ả Rập:Một người chủ có một con lạc đà già, nó ngày ngày chăm chỉ làm việc, có một lần chủ nhân muốn nhìn một chút con lạc đà già đến cùng có thể mang bao nhiêu hàng hóa, thế nên không ngừng tăng, không ngừng tăng, thế nhưng lạc đà già vẫn không quỵ, cuối cùng chủ nhân muốn coi khả năng đã đến cực hạn chưa, liền nhẹ nhàng đặt một cọng rơm trên lưng nó, không ngờ một cọng rơm này làm lạc đà quỵ xuống cái ầm.Ý nghĩa: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần thêm một chất xúc tác cuối cùng thì mọi chuyện sẽ đổ vỡ.Nhưng hắn căn bản không biết đến Lâm Hủy bị lây nhiễm bệnh AIDS, cũng không biết cô ấy lúc đó mang theo con trai mình, đứa bé này bây giờ đã lớn như vậy, phát triển lớn như vậy, cậu liền lẳng lặng nhìn chính mình, hỏi, tại sao xưa nay đều không người họp phụ huynh cho cậu.Tại sao bạn học đều cô lập cậu, nói cậu có bệnh truyền nhiễm.Tại sao cậu mỗi ngày tan học cũng phải đi nhà xưởng để chuyển thức ăn gia súc.Trên tin tức ba ba nói muốn vì quần chúng phục vụ, cái gì là quần chúng, cậu có tính là quần chúng hay không, tại sao cậu không có hưởng thụ qua sự phục vụ ba ba.Tại sao...!Không tìm đến con.(đoạn này hơi loạn vì raw chỉ có "wo" với "ni" nên hơi khó để phân biệt đc , mình chỉ edit theo ý của mình thôi nha.)? ? ? ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...