Yêu Bạn Trai Nữ Nhi


Lục Tang Bắc lần đầu tiên có loại cảm giác đó, hắn không biết phải hình dung như thế nào.Trong cả tuần sau, trong lòng hắn luôn mang theo nhàn nhạt suиɠ sướиɠ, lúc rảnh rỗi, hắn cầm bút lên vẽ tỉ mỉ đóa hoa mân côi, nét vẽ rõ ràng, tô lên chút màu nhạt, khiến cho bức tranh đầy ý thơ.

Nhưng hắn nhìn trái nhìn phải vẫn không hài lòng lắm, lại một lần nữa trải ra giấy Tuyên Thành, lại vẽ thêm một con rắn đen xinh đẹp, chỉnh bức tranh trở nên yêu dã đến lạ lùng.Hắn đem bức tranh treo lên, mỗi ngày đi vào đi ra đều dừng chân thưởng thức mấy lần, cũng không biết nhìn xuyên qua nó có thể nhìn thấy cái gì.Người đàn ông đang đọc sách ở trong thư phòng, bên ngoài truyền đến một chút động tĩnh, người vợ cẩn thận gõ cửa phòng, đi tới nói với hắn: "Tang Bắc, Văn Văn mang bạn trai về nhà, anh không ra nhìn sao?"Trong phòng khách, thiếu niên thiếu nữ ngồi song song, nhìn qua rất xứng đôi, nam sinh vừa lễ phép vừa xa cách mà gọi hắn là chú, tựa hồ hoàn toàn quên mất việc hắn bị rắn cắn.Nam nhân vẫn duy trì bộ dáng nghiêm túc lãnh đạm thường ngày, chỉ có điều đôi môi mím chặt, gần như mím thành một đường, trong mắt cảm xúc gom lại đến cực điểm, không ai có thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.Trình Mẫn Tư nhiệt tình chiêu đãi, còn gọi bảo mẫu đi chuẩn bị cơm trưa, lôi kéo Lâm Tăng Nguyệt hỏi chuyện gia đình: "Tiểu Lâm, cháu và Văn Văn học cùng trường sao?"Lâm Tăng Nguyệt gật gật đầu: "Vâng, cháu đang học về báo chí ạ.""Ồ báo chí.


.

.

Không sai.


.

.

còn cha mẹ hiên tại đang làm nghề gì vậy?"Lục Văn đẩy mẹ cô một cái, như là nhắc nhở bà đừng hỏi điều này , mà vẻ mặt Lâm Tăng Nguyệt hoàn toàn không thay đổi, hắn sâu kín mà nói: "Cháu ở cô nhi viện lớn lên, không có cha mẹ.""Ồ...!Như vậy, thật xin lỗi tiểu Lâm." Bà xin lỗi rồi cười cười, lại lặng lẽ liếc Lục Văn một cái, như là không hài lòng lắm về gia cảnh Lâm Tăng Nguyệt, sau đó cùng cậu ta nói chuyện ngữ khí nhiều hơn mấy phần tùy ý cùng qua loa.Lục Tang Bắc nhấc lên mí mắt liếc mắt người vợ, "Đi gọt chút hoa quả, ép nước trái cây lại đây."Trình Mẫn Tư lập tức ngượng ngùng gật đầu, bên trong cái nhà này xưa nay bà ta cũng không dám làm trái lại ý tứ của người đàn ông này, cả gia tộc của bà ta hoàn dựa vào quyền thế của hắn, em trai của bà còn muốn dựa vào hắn dẫn dắt, người phụ nữ nở nụ cười, lôi kéo con gái đi nhà bếp chuẩn bị.Trong phòng khách chỉ còn dư lại hai người đàn ông, Lục Tang Bắc nhấc lên cốc trà nhấp một ngụm, rõ ràng là hồng trà thượng phẩm, hắn lại uống ra một chút vị chát của bèo ngâm."Cậu và Văn Văn yêu nhau đã bao lâu?" Hắn hỏi.Lâm Tăng Nguyệt suy nghĩ một hồi: " Đã ba tháng.""Là bởi vì cùng nuôi rắn ?""Không sai biệt lắm, cháu nuôi rắn ở một cửa hàng kiêm chức làm học trò luôn, Văn Văn tại chỗ đấy mua thức ăn cho rắn."ánh mắt của người đàn ông đột nhiên sắc bén: "Con bé là đứa con gái duy nhất của tôi."Lâm Tăng Nguyệt tựa hồ bị lời nói của hắn chấn động một chút, ngơ ngác, sau đó có chút tự giễu cười khẽ: "Vâng tiên sinh, vậy thì sao chứ."Cậu không gọi là chú nữa, xưng hô biến trở về tiên sinh, mà câu sau lại trùng hợp nói đúng ý đồ của Lục Tang Bắc, hắn đem cốc trà thả xuống, vẻ mặt thoáng thả lỏng: "Cho nên tôi không hy vọng con bé bị tổn thương.


Lâm đồng học, cậu không phải là đối tượng đầu tiên nó quen, nhưng lại là người đầu tiên nó mang về nhà."Những lời nhận xét này diễn giải một cách sinh động tâm lý của một người cha già muốn gả con gái của mình, Lâm Tăng Nguyệt lại không đáp lại, trái lại cậu cong môi vui đùa: "Không đúng rồi Lục tiên sinh, tổn thương không làm ảnh hưởng đến quyền quyết định của nàng...!Không phải quyền nắm giữ ở trong tay ngài sao?"Con mắt của cậu dài nhỏ, mang theo ý cười hàm xúc không rõ, nhìn chằm chằm vào hắn, không có chút mảy may khiếp đảm, hoàn toàn lộ liễu mà làm cái khẩu hình —— "Muộn, tao."Hắn giật mình, theo Lâm Tăng Nguyệt tầm mắt nhìn phía thư phòng của hắn, nơi đó không đóng cửa, vừa vặn lộ ra trên vách tường một bức bức tranh, giống như hình xăm dưới sườn của thiếu niên.Bí mật nhỏ cất giấu bị phát hiện, thậm chí không chút che giấu mà vạch trần, hắn không biết tại sao có chút hưng phấn, từ phía sau cổ đến cột sống phảng phất bị dòng điện xẹt qua, hô hấp đều dồn dập lên, lời nói của cậu ta như một cây kim châm sắc bén, thẳng tắp đâm thủng máu thịt của hắn, khiến hắn cả người đều tê dại, thậm chí còn có cảm giác đau nhẹ trên da.Lâm Tăng Nguyệt kề sát bên tai hắn lặng lẽ nói: "Người xem ánh mắt của tôi quá rõ ràng, khiến tôi có chút sợ sệt, cứ như con trăn đang rình mồi chim vậy, nếu không cẩn thận sẽ bị ăn thịt."Bọn họ cách quá gần, Lục Tang Bắc nhìn nhìn đôi lông mày đẹp đẽ đang căng ra của cậu, phảng phất như có ánh trăng, hắn cứ như là bị điểm huyệt, hắn thậm chí còn không thể rời tầm mắt được, một mùi kỳ lạ thơm ngát quanh quẩn toàn thân hắn, nam nhân cư nhiên mấy giây liền nổi lên phản ứng, hạ thân nâng cao lều bạt, vừa khoa trương vừa buồn cười.Vừa vặn Lục Văn bưng hoa quả đi ra, cô cười híp mắt hỏi: "Ba?Tăng Nguyệt? Hai người nói chuyện gì vậy?"Hắn nâng hai chân dài trùng lên nhau, ưỡn eo lên để che đi, tư thế khá không tự nhiên, tim đập bang bang gia tốc, từ đỉnh đầu đến chân đều khô nóng đến lợi hại.Lâm Tăng Nguyệt thoải mái mà cười cười: "Lần trước Tiểu Đa không phải không cẩn thận cắn phải chú à? Cháu xin lỗi chú, chú Lục, ngài chớ để ý nhé, như vậy đi, chú đưa tay ra cháu đưa chú chút quà." Cậu nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.Lục Tang Bắc rõ ràng có thể không tham dự loại trò chơi này ấu trĩ, nhưng hắn bị quỷ thần xui khiến mà mở tay ra, theo bản năng mà mong đợi, cậu có thể đưa trò chơi hay ho nào cho mình.Bỗng nhiên, một vật trắng mịn lọt vào lòng bàn tay dày rộng của nam nhân, hắn phản xạ có điều kiện mà đi nắm lại, một vật lạnh lẽo gì đó "Vèo" mà trong tay áo thiếu niên chui ra, quấn ở đầu ngón tay người đang ông, hắn bị sợ hết hồn, sắc mặt có chút khó coi, cụp mắt nhìn chăm chú, nguyên lai là một con rắn nhỏ.Trò đùa của Lâm Tăng Nguyệt thực hiện được, che miệng khanh khách cười trộm, thập phần không có chút thành ý mà hướng hắn nói xin lỗi: "Xin lỗi nha chú Lục, chỉ là đùa một chút thôi, rắn Ngô* không cắn người, chú có thể yên tâm."Nói xong, cậu lại sợ người đàn ông không tin, bổ sung thêm một câu: "Lần này là thật sự sẽ không cắn chú đâu!"Lục Tang Bắc nhàn nhạt thở phào, liền nhìn rắn nhỏ trên tay đang vặn vẹo làm nũng, trên mặt dĩ nhiên hiện lên một nụ cười, hắn là thật sự bị cậu chọc tức đến không còn cách nào khác, cậu bé giảo hoạt, ý đồ xấu tiểu tử, rõ ràng cũng chỉ là lần thứ hai gặp mặt, tại sao cứ hợp hắn mắt như vậy, vừa ý trong tâm hắn như vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận