Tôi ngây ngô nhìn người đang chậm rãi bước vào ngay trước mắt.
Không ai khác chính là Ngô Thanh Hải- người đàn ông quyền lực và điềm đạm nhất trong căn nhà này.
Theo sau chính là mẹ của tôi, quản gia nhìn thấy hai người liền kinh ngạc.
Chẳng phải là ngày mai hơn mới về sao? Sao lại về đúng ngay lúc này?.
Mặt mài ông tái mét nhìn hai người họ.
Cúi đầu hô lớn "Ông chủ, bà chủ đã về rồi!"
Thấy không khí yên tĩnh, quản gia mới nói tiếp.
Mục đích là để cho ông Ngô bớt nóng giận khi thấy tôi trong căn nhà này "Thưa ông chủ, hôm nay cô chủ về đây là để chúc mừng sinh nhật của tiểu thư đấy ạ!"
Tôi mỉm cười cúi đầu một cái coi như là lời chào hỏi cho có lệ.
Mẹ thấy tôi thì tròn xoe đôi mắt nhưng lại tức giận ngay "Sao mày lại về nhà? Chẳng phải mày nói mày bỏ trốn sao?"
Tôi vẫn chất giọng ấy, vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh mọi lúc mọi nơi mặc dù tôi đang run sợ rằng mình sẽ bị đám đàn em của ông ta bắt lấy và thủ tiêu ở một nơi hoang vu nào đó.
"Con đến đấy để chúc sinh nhật em gái mình, như vậy là sai trái sao? Là không được sao?"
Mẹ tôi tức điên người, lại là cái dáng vẻ muốn đánh chết tôi đó.
Dù toát lên trên người bộ sườn xám cùng với hoạ tiết nổi bật, trên tay là chiếc áo lông cừu đắt tiền nhưng hành động thì lại quá khác xa với chúng.
Mẹ tôi lắc vai tôi một cách mạnh bạo, bà như gào lên "Ai cho mày ăn nói với ba dượng mày như vậy?"
"Mẹ à, con nói không sai! Lộ Khiết à em gái con, con đến đây là làm trái luân thường đạo lý sao?"
"Khi nào con mới thôi việc hành xử như vậy chứ?"
Tôi tháo tay mẹ ra khỏi người tôi, luôn miệng nói chỉ cần mẹ thôi cách mắng chửi tôi vì một lão già như vậy thì tôi sẽ ngừng rủa ông ta.
Ông Ngô không thèm quan tâm đến cuộc cãi vả, chỉ biết thong dong ngồi trên ghế sofa.
Ông mới hỏi quản gia "Lộ Khiết đâu rồi?"
"Thưa ông chủ, Lộ Khiết đã đi ngủ rồi ạ!"
"Được rồi, ông và người hầu cứ lui lui ra sau đi! Chúng tôi có chuyện muốn nói riêng!"
"Dạ!"
...
Mẹ tôi cũng nhẹ nhàng đi vào phòng, bà cũng không thèm nói chuyện với tôi nữa.
Lúc này chỉ còn có tôi và người đàn ông này.
Tay tôi run lên bần bật vì sợ, đối diện với ông cứ như đối diện với một kẻ sát nhân máu lạnh vậy.
Nhìn ông ta bình thản đến vậy, trên tay châm một điếu thuốc rồi hút một hơi.
Mùi khói bay lên trên, tất cả yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi vẫn cố dùng đôi mắt cố bình tĩnh trấn an mình, không nên hoảng loạn trước người này.
Một lúc sau, ông mới quay sang nhìn tôi một cái, trên miệng đã bắt đầu nói với tôi "Còn đến đây vì Lộ Khiết ta rất vui, cũng cảm ơn con vì nếu không có con thì Lộ Khiết cũng không có tâm trạng để đón sinh nhật một mình!"
Tôi im lặng nhìn phong thái không một chút giận dữ, nếu là mẹ thì chắc đã chửi tôi ngay lập tức.
Còn ở đây, ông ta chỉ nói mấy câu bình thường, tôi bật cười nhìn ông ta "Đúng là Ông Ngô luôn luôn là một người đàn ông điềm tình, giữ phong độ của mình! Tôi luôn ngưỡng mộ một người như ông đấy! Nhưng bây giờ thì tư tưởng ấy không còn trong lòng tôi nữa!"
"Từ khi nào con đổi cha dượng thành ông Ngô vậy?"
"Từ lúc tôi rời khỏi đây thì tôi đã không còn một người thân nào hết!"
Ông ta thở dài, trưng cái bộ mặt giả tạo ấy ra thật khiến người khác buồn nôn "Ta và mẹ luôn muốn con đi đúng đường nên mới khuyên con chia tay A Hào.
Mẹ luôn muốn con có được cuộc sống ấm no nên mới đưa con về đây, tại sao con lại thích làm trái luân thường đạo lý như vậy?"
Tôi bật cười châm chọc, lời lẻ của ông ta một chữ tôi đã biết có ẩn ý gì đó.
Tôi dựa vào tường nói "Thật sự cảm ơn ý tốt của hai người.
Nhưng...ông biết không, tôi yêu A Hào 4 năm, chúng tôi hẹn hò hơn 2 năm! Cũng đã ròng rã gần 6 năm trời để đổi lại tờ ly hôn của ba mẹ tôi, ba thì cưới vợ mẹ thì cưới chồng lại cưới ngay người đàn ông cao sang quyền quý mà lại là ba của người yêu mình! Đúng thật chuyện tình ngang trái!"
Ông dụi điếu thuốc xuống gạt tàn, từ tốn đáp "Dù ta rất tiếc cho chuyện tình yêu của con nhưng chuyện đã đến mức này sao con không chịu hiểu! Ngô gia chúng ta là nơi cội nguồn của văn hoá, giáo dục..
là nơi làm gương cho những người Thượng Hải ở đây, ai mà không biết đây chính là nơi để họ nhìn vào học hỏi? Con yêu anh trai của mình chính là đại nghịch! Con hiểu chứ?"
Tôi dùng đôi mắt vô cảm của năm xưa nhìn gã đàn ông đang nói những thứ giả dối kia.
Rốt cuộc là ông ta sợ tôi sẽ làm vấy bẩn A Hào hay sợ đứa con không cùng dòng máu này làm cho Ngô gia trở thành trung tâm bị người đời chê cười chửi rủa??.
Tôi lạnh lùng hỏi "Vậy tôi nói tôi không muốn chia tay A Hào thì sao?"
Mẹ tôi ở trong nghe vậy thì hùng hổ đi ra, đi đến chỗ tôi rồi tắt liên hoàn mấy cái, vừa tát vừa chửi rủa "Mày điên rồi sao? Đến nước này mày còn muốn Ngô gia bị người khác bàn tán là anh em yêu nhau sao?"
Tôi đỡ lấy tay mẹ, 2 tát tát tôi đã lãnh đủ.
Cái thứ 3 này mẹ không có quyền đánh tôi nữa!.
"Mẹ, con có thể cho mẹ tát 2 lần vì tôi con bất hiếu và tội con không nói cho mẹ biết người đàn ông mẹ yêu chính là rắn độc!"
"Mày...mày nói cái gì vậy hả?"
Tôi gạt tay mẹ ra rồi quát lớn "Tôi muốn Ngô gia bị người đời căm ghét, phỉ bán thật nhiều.
Ngô gia, nơi của những sóng gió và tội ác! Nơi giết vợ, lừa cả con trai mình!!!"
Ông ta đứng dậy, khuôn mặt trở nên gượng gạo khó coi.
Quả là ông đã hiểu câu nói ấy "Câm miệng! Con biết mình đang nói gì không?"
"Tôi biết! Tôi biết quá khứ của ông chứ! Và cả cái nơi xa hoa này nữa!"
Tôi bật cười, điên loạn hỏi ông
"Ông có biết tại sao A Hào yêu tôi đến mức muốn trốn khỏi cái nơi này không?"
Sau đó, tôi chỉ thẳng vào bức tranh treo trên giữa cầu thang, nơi có hai ngã rẽ là phòng cũ của mẹ hắn và phòng của ông ta.
Bức tranh trên đó là một người đàn ông lịch lãm cùng đang ôm một đứa con trai và phía dưới góc nhỏ là chữ kí của một người có tên Thẩm Diệp Y.
Là tên của mẹ a Hào!.
Tôi gào lên "Tất cả là quả báo!"
Ông ta ngây ngốc nhìn tôi, đôi mắt sượng xuống "Ý con là sao?"
"Ông Ngô.
Đến bây giờ ông còn có thể bình thường đến vậy sao? Ông không sợ những việc ông làm sẽ bị người đời khinh thường gấp trăm lần hơn việc trái luân thường đạo lý của tôi ư?"
Mẹ tôi kéo tay tôi "Mày nói gì vậy? Đừng có nói tào lao nữa! Đi về đi!"
"Con không đi! Ngày hôm nay con sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện, rằng người đàn ông này năm xưa đã làm chuyện bỉ ổi như thế nào?"
Ông ta bật cười nhẹ, vẫn cái thần thái không sợ bất cứ thứ gì cả.
Vì sao ư? vì một đứa tầm thường như tôi làm gì có chuyện có thể lật đổ được tội của ông ta.
"Con nên về nhà nghỉ ngơi đi.
Đừng có nói những chuyện không đâu!"
Tôi nhăn mặt, khinh bỉ "Đến bây giờ ông còn có thể mỉm cười sao? Ông nghĩ tôi không thể nói những chuyện ác đó ra sao?"
"Một đứa hỉ mũi chưa sạch như con thì làm gì có thông tin về việc..."
Chưa nói xong, đã có giọng nói vang văng vẳng khắp cần biệt thự.
Giọng nói trầm ấm như một thanh đao cứu giúp cuộc đời tôi "Tiểu Như không có nhưng tôi có!"
"A Hào?" Ông ta và mẹ tôi ngước nhìn
Người ở trên lầu đang chậm rãi bước xuống cùng với những tài liệu trên tay.
Hắn nhẹ nhàng quăng xuống dưới chỗ chúng tôi, những tài liệu và hình ảnh có trong tập tài liệu được in ra hàng trăm bản rơi rãi rác khắp ngôi biệt thự.
Ông ta tức giận nhìn xuống chiếc xe quen thuộc kia
"Con đang làm cái gì vậy A Hào?"
"Ba! Con chỉ đang đòi lại công bằng cho mẹ con thôi!"
Tôi nhặt lên rồi kể đầu đuôi giấc mơ tôi thấy cho chính ông ta nghe.
Ông ta lúc này không còn gì có thể bình tĩnh được nữa, ánh mắt trở nên ngạc nhiên xen lẫn hoảng sợ.
Tôi thấy được vậy thì bỗng nhiên vui trong lòng, có lẽ đây là lần đầu tiên ông ta ngạc nhiên đến vậy.
Mẹ tôi hỏi tôi "Sao con lại biết chuyện này?"
Ông ta tức điên "Rốt cuộc cô là ai?"
"Tôi chính là...người đòi lại công lý cho dì Thẩm! Chính là dì đã hiện lên và cho tôi thấy được những điều ông làm!"
Ông ta bật cười "Chỉ với những điều đó là buộc tội ta sao?"
Tôi nhếch môi "Dù là chứng cứ nhỏ...nhưng còn đoạn ghi âm này thì sao?" Mở đoạn video của chú Triệu lên và phát cho ông ta nghe, những tội lội từ việc giết vợ của mình để lấy hết tài sản, việc buôn bán thuốc lậu và cả việc ăn chặn tiền của nhân viên nữa!.
Tất cả tội ác được phơi bày, mẹ tôi đứng không vững rồi ngã xuống đất, bà không tin những điều đó, ba khóc lóc hỏi "Có phải như vậy không???"
Ông ta im lặng, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận.
Tôi có thể nghe được tiếng tim của ông ta đang đập rất nhanh.
Ông nhìn sang A Hào, người con trai đáng tự hào của ông đang muốn phản lại ông.
"Tại sao? Tại sao lại cấu kết với nó để phản tao? Mày muốn cả gia tài này sao?"
"Tôi không cần gia tài của ông đâu.
Tôi chỉ cần một câu xin lỗi mẹ tôi và sự hối tội với cảnh sát!"
Tôi đứng đó "Đúng, chỉ cần ông tự thú thì pháp luật sẽ khoan hồng ông! Ông định ôm tội ác của mình suốt âm tào địa phủ sao?"
Ông ta cười to, nụ cười quái dị thật đáng sợ và cũng thật ác độc làm sao?
"Bằng chứng đó có thể viết ra rồi làm giả, đoạn ghi âm đó chỉ là một giọng nói không rõ người sát hại là ai thì kết tội ta được sao?"
Ông như điên lên, đập phá đồ đạc của mình rồi chỉ vào mặt tôi "Một con nhãi ranh đòi kết tội ta sao? Thật nực cười"
Chúng tôi im lặng, chỉ có nhiêu đây tất nhiên là ông ta không phục.
Ông ta thông thả nói "Chỉ có nhiêu đó giao cho đám cảnh sát ngu ngốc thì sao? Thì thật là tụi nó sẽ đủ bản lĩnh để bắt ta sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...