"Ây dô, hôm nay hiếm hoi lắm Lăng đại thiếu của chúng ta mới có chút tự biết mình biết người đấy!"
"A Hạo, anh giận rồi? Sáng nay thật sự em có việc gấp mà, em không cố ý đâu, bảo đảm sẽ không có lần sau nữa."
"Không có, em nghĩ nhiều rồi. Tôi không tức giận, dù sao thì người khó chịu là em chứ đâu phải tôi."
Lăng Vân Phi cúi đầu nhìn thứ đang phồng lên giữa chân mình, không có A Hạo trợ giúp, hắn vẫn chậm chạp không được thoải mái, đúng là mình tự tìm lấy khổ sở: "A Hạo, anh ăn cơm chưa? Nếu không lát nữa em đưa cơm đến văn phòng anh nhé." Hê hê, chơi ở văn phòng, ngẫm lại cũng khiến máu nóng sôi trào.
"Không cần, lát nữa tôi còn có chuyện bận lắm, em ngoan ngoãn nghe lời, tối về sẽ thỏa mãn em. Nếu không, không cần tôi nói em cũng tự hiểu đấy!"
Nếu A Hạo đã nói đến thế, hắn không thể được voi đòi tiên nữa, chỉ đành bất đắc dĩ vô cùng đáng thương đáp một tiếng:"Được rồi, trên đường anh lái xe cẩn thận một chút. Dạ dày anh không tốt, nhớ phải ăn uống đúng giờ, không để mình mệt mỏi quá, còn nữa, còn nữa bla bla..."
Long Ký Hạo đen mặt nghe Lăng Vân Phi dặn dò dông dài. Họ cũng đâu có sinh ly tử biệt, trên thực tế hai người mới tách ra có mấy tiếng thôi mà. Long Ký Hạo chẳng hề đáp lại câu nào đã thẳng tay cúp máy. Bên này Lăng Vân Phi vẫn đang lải nhải, đột nhiên nghe thấy tiếng tút tút đầu bên kia, A Hạo đã sớm cúp máy rồi. Hôm nay có phải hắn không xem hoàng lịch không, tại sao may mắn lại rời bỏ hắn như thế. Vốn bầu không khí sáng nay thật tốt, A Hạo hơi đỏ ửng mặt nằm dưới thân hắn. Kết quả thì sao chứ? Đều là do cú điện thoại kia của Cao Tường, sớm không gọi muộn không gọi, lại cứ nhè lúc hắn đang làm việc thì gọi đến, thật sự là thèm đòn. Gã ta đã làm việc cho mình, hắn cũng đã trả thù lao cho gã, hơn nữa lại còn gấp đôi, như vậy hai người họ không còn nợ nhau nữa.
Hà hà, nhưng hắn vẫn chưa báo thù chuyện gã ta dám cắt đứt chuyện tốt của mình đây. Có thù không báo không phải là tác phong của Lăng Vân Phi, hơn nữa nếu lần này vì Cao Tường mà khiến A Hạo không vui, như vậy tội càng tăng thêm một bậc. Lăng Vân Phi đến thư phòng mở mấy tấm ảnh vụng trộm của Cao Tường từ trong máy tính. Hắn chọn mấy tấm mờ mờ không rõ mặt nhưng vẫn khá ám muội gửi cho vợ Cao Tường. Tin chắc rằng những tấm ảnh này sẽ gây nên sóng to gió lớn trong nhà họ, còn việc hai vợ chồng gã có ly hôn hay không thì phải xem Cao Tường giải thích có đủ hoàn mỹ không. Cao Tường à, nói đến anh còn phải cảm ơn tôi vì đã không tung ảnh giường chiếu của anh với người khác đấy! Coi như tôi cũng đã hết lòng quang tâm giúp đỡ anh rồi, hơn nữa dù anh biết là tôi gửi thì có thể làm gì được, dù sao anh ta cũng chẳng còn giá trị để lợi dụng.
Nếu như Cao Tường biết chỉ vì một cú điện thoại nho nhỏ như thế mà hại gã bị vợ mình nghi thần nghi quỷ, phải miễn cưỡng lắm gã mới bưng bít được. Gã khóc không ra nước mắt, không biết rốt cuộc mình đã đắc tội kim chủ của mình thế nào. Nếu gã mà biết, nhất định gã sẽ nhìn hoàng lịch xem hôm nay có phải là ngày không thích hợp để gọi điện thoại không, Đương nhiên, những chuyện này là nói sau.
Trên xe, Long Thiên Thiên thành thật nhìn bố mình. Long Ký Hạo dùng cái tay đang để trống xoa xoa đầu con trai: "Trừng mắt vậy không mệt à? Sao. có chuyện gì cần bố giải đáp hả?"
Long Thiên Thiên do dự, hồi lâu vẫn quyết định hỏi: "Bố, sau này có phải bố muốn ở cùng anh Vân Phi như bố ở với mẹ không?"
Hình như Long Thiên Thiên cũng có mấy phần khổ não, không biết dùng số từ ngữ có hạn thế nào để biểu đạt rõ ràng với bố mình rằng cậu không quá thích quan hện với người kia. Tuy con trai nói hơi khó khăn, nhưng Long Ký Hạo vẫn nghe hiểu, "Bảo bối yên tâm, hôm nay bố sẽ đến trường làm thủ tục chuyển học cho con. Chờ đến khi bố xử lý xong chuyện sẽ dẫn con đến một nơi khác, chỉ có hai bố con ta thôi."
"Thật không bố? Chỉ có bố và con thôi?"
"Thật sự." Long Ký Hạo nhìn con trai đang hưng phấn, dịu dàng nở một nụ cười. Sau này cuộc sống của anh sẽ vì con trai, sẽ nuôi nấng con mình thật tốt.
Diệp Tinh Tinh đến văn phòng, sau khi xử lý công việc xong liền nghĩ có lẽ Cao Tường đã tỉnh rồi, bèn gọi một cú điện thoại qua.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không đúng, vui lòng kiểm tra lại."
Giọng nữ máy móc lạnh lẽo truyền đến từ ông nghe, nhất thời Diệp Tinh Tinh cảm thấy chân tay lạnh lẽo. Cô ta gắng an ủi mình, gọi nhầm rồi, nhất định là mình đã gọi nhầm rồi. Cô ta liên tiếp nhấn gọi lại mấy chục lần, nhưng lần nào cũng đều có kết quả giống nhau, số không có. Cô ta cầm chìa khóa vội vàng chạy ra bên ngoài, lái xe đến khách sạn mà họ đã từng triền miên, kết quả không thấy người. Diệp Tinh Tinh nắm lấy nhân viên phục vụ đang thu dọn đồ đạc: "Người đâu? Người đâu? Vị khách trong phòng này đã đi đâu rồi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...