Chương 33:
Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một cuộc tình. Vì người ta nghĩ rằng hạnh phúc, những điều mới mẻ sẽ đến trong tương lai. Nhưng người ta đâu biết rằng, những gì ta mong muốn và cần nhất chỉ đến một lần trong đời. – Trịnh Công Sơn –
Chiều tối hôm sau, Dương nghe thấy bên ngoài phòng khách có tiếng nói chuyện thì ngáp một cái rồi ngồi dậy. Cô đi vệ sinh cá nhân, chỉnh trang lại trang phục rồi ra ngoài.
Dù sao thì bạn Vũ cũng toàn nhân vật tầm cỡ, cô không thể để bộ dạng dọa ma này mà ra ngoài được. Nhưng khi cô ra tới nơi thì lại thấy mọi người đang khênh lỉnh kỉnh toàn hành lí. Hỏi Vũ cô mới biết hôm nay Hải Quân và mẹ anh bắt đầu dọn lên đây. Cô còn nghe nói bệnh tim của Hải Quân đã phần nào ổn định, tuy vẫn cần dựa dẫm vào thuốc, nhưng khả năng tử vong không còn nhiều nữa. Thấy cô mẹ anh niềm nở:
- Dương! Cháu vẫn còn ở đây sao? Ta còn tưởng cháu bị thằng con xấu tính của ta dọa chạy mất rồi chứ? Lại đây, ta có thứ này cho con.
Cô cười gượng rồi chạy lại gần, quả thực hình như Vũ có lối tư duy rất giống mẹ, mà đầu óc bình thường của cô thì chẳng thể theo nổi rồi. Mẹ anh ngồi xuống ghế rồi lấy một hộp giấy đưa cho cô, bà nói:
- Dương, tuy là con trai ta bây giờ rất nhiều tiền, nhưng đây là món quà ta tặng con bằng tiền của mình. Con đừng chê nhé. Ta luôn muốn có một đứa con như con.
Dương nói cảm ơn rồi mở hộp giấy. Bên trong là một đôi giày búp bê màu trắng rất đẹp. Cô cười rạng rỡ nói:
- Rất đẹp ạ. Cháu rất thích.
- Vậy là tốt rồi, mau đưa hành lí của ta và Hải Quân về phòng. Ta già rồi, tốt nhất là nên có phòng riêng. Con và Vũ dọn về cùng phòng đi. Ta cũng không phải bà già cổ hủ.
Dương tay ôm giày mà đứng bất động. Thế này là sao? Cô nhìn sang Vũ thì thấy anh chỉ nhún vai một cái rồi lấy hành lí của bà đưa vào phòng cô. Dương nhìn … trần nhà mà nghẹn. Không phải mẹ anh tưởng rằng cô và anh đã làm mấy cái chuyện đó, vì ngại nên không muốn bộc lộ ra ngoài chứ? Lối tư duy của gia đình này kiểu gì vậy? Khi Dương còn đang rầu rĩ thì Vũ đã mang đồ của cô lên phòng. Khóe miệng anh nở một nụ cười, gương mặt tỏ rõ niềm vui. Rõ ràng là rất mờ ám.
Sau khi bừng tỉnh, cô chạy theo Vũ lên phòng. Vừa mở cửa ra cô đã va phải anh, Vũ thuận thế kéo cô vào lòng. Anh ghé tai cô nói nhỏ:
- Em không cần phải dọn ra ngoài nữa đâu.
Anh nói rồi buông cô ra rồi đi ra ngoài. Cô đi vào phòng, nằm xuống giường một lát mới hiểu ý anh. Có lẽ anh còn sợ cô vẫn ngại. Bây giờ có Mẹ anh và Hải Quân rồi, cô có thể thoải mái ở trong nhà anh.
Nhưng khoan, ở cái kiểu gì thế này, cô nam quả nữ ở trong cùng phòng. Dù là Vũ không phải một con sói háo sắc, nhưng đàn ông là loài động vật nghĩ bằng nửa thân dưới, cô có thể không đề phòng sao? Mà thôi, chuyện tới đâu hay tới đó, cô còn có võ hộ thân mà. Dương nghĩ một lát rồi đem cất đồ của cô vào phòng.
Sau khi đã thu dọn xong, cô xuống dưới nhà thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Gì chứ? Riêng ăn cô chưa bao giờ từ chối. Vậy là cô nhảy chân sáo vào nhà bếp. Mẹ anh đang nấu ăn thấy cô con dâu tương lai vào thì cười niềm nở. Dương tinh nghịch lấy tay ăn vụng một miếng thịt nên bị Mẹ anh lấy thìa cốc ột cái. Cô nhăn mặt ôm chán nói:
- Đau đó bác. Món ăn bác làm ngon thật đấy
- Còn biết đau sao? Dương này, Vũ cũng là một chàng trai bình thường thôi. Vì bác và gia đình này mà nó thiệt thòi quá. May mà có cháu, cháu cố gắng nhé. Tính nó hơi ngang bướng một chút?
Mẹ anh đang nói chuyện gì thế nhỉ? Cô nghe từ nãy tới giờ mà còn chẳng hiểu. Trong khi Dương còn mơ mơ màng màng thì Mẹ anh đã nói:
- Dương. Con ra siêu thị gần nhà mua cho bác ít thịt và đồ uống nhẹ được không? Ta muốn làm món thịt hầm. Đi nhanh nhé.
Dương đành gật đầu đồng ý rồi vội vàng đi ngay. Đối chọi với lối tư duy của gia đình này, cô chỉ còn nước thua cuộc. Sau khi vào siêu thị và chọn được loại thịt và đồ uống thích hợp, cô tung tăng ra về. Đi được một đoạn, cô nhận thấy có người đang theo sau mình.
Cùng lúc đó, Vũ đang ngồi xem TV ở ngoài phòng khách thì nghe tiếng Mẹ anh than vãn:
- Sao giờ này con bé vẫn chưa về chứ? Vũ, con mau đi tìm đi.
- Cô ấy có võ hộ thân mà, ai dám động tới chứ?
- Dù sao nó cũng là một đứa con gái. Con không biết thôi, khi chuyển tới đây, mẹ có thấy mấy người rất kì cục, giống như mấy tên biến thái vậy. Con mau đi đi.
Vũ nghe tới đó thì lo lắng tột cùng. Cô tuy có võ hộ thân, hàng ngày cũng tính tình ương bướng, nhưng anh biết, khi gặp chuyện cô lại chẳng thể nào tự giải quyết ổn thỏa. Nếu họa chăng có gặp tên biến thái thật, có khi cô còn tưởng người ta là ăn mày rồi thương tình giúp đỡ. Nghĩ tới đó anh vội vàng chạy ra ngoài tìm cô.
Dương sợ hãi. Lại có chuyện gì nữa đây. Trời thì tối như vậy, hơn nữa đây là khu nhà giàu nên đường thường rất vắng vẻ. Nếu xảy ra chuyện gì, cô biết kêu ai? Nghĩ vậy cô rảo bước nhanh hơn. Nhưng kì lạ, cô đi nhanh người đó cũng đi nhanh, cô đi chậm người đó cũng đi chậm. Cuống quá cô ù chạy. Vậy là cô và người đó rượt mất mấy con phố. Bỗng người đó nhảy lên trước mặt cô nói:
- Dừng lại. Đừng có chạy nữa.
Dương thở dốc nhìn người trước mặt. Ông ta có nước da ngăm ngăm, tóc bù xù. Và đặc biệt trời nắng như vậy mà còn mặc áo khoác, biến thái hơn là ngoài chiếc áo khoác ấy, ông ta chẳng mặc gì. Đích thị đây là thể loại biến thái chuyên đi “khoe của” hại đời các nữ sinh. Cô run run hỏi:
- Ông là ai? Sao lại chặn đường tôi?
- Cô chạy nhanh thật đấy? Tôi chỉ cần cô nhìn một chút thôi.
- Gì … gì … nhìn gì chứ?
Ông ta không đáp lại, chỉ trực cởi chiếc áo khoác. Cô nhắm tịt mắt lại hét lớn:
- Dừng lại. Tôi mà nhắm mắt là chẳng nhìn thấy gì đâu.
Dương nói rồi định bụng quay lại chạy tiếp. Nhưng khi vừa chạy được vài bước, chiếc giày bên trái cô bị tuột ra. Cô giật mình quay lại thì thấy hắn đang đứng gần chiếc giày.
- Khoan đã, đó là giày của tôi mà. Chú không đi được đâu.
Ông ta không thèm để tâm tới lời cô nói mà nhảy tới nhặt chiếc giày, cô cũng bổ tới nhưng chậm hơn một chút. Cô nói:
- Chú trả lại tôi đi.
- Chỉ cần cô nhìn một chút, tôi sẽ trả lại. Nhớ đừng có nhắm mắt đấy.
Dương thở hắt một cái rồi mở mắt nhìn chằm chằm. Ông ta cởi từng chiếc cúc trên áo khoác rồi mở toang. Cùng lúc đó, một bàn tay đưa lại bịt mắt cô, đồng thời xoay người cô. Cô mở mắt ra, nhìn lên trên. Ra là Vũ, cô mừng rỡ nói:
- Sao cậu lại ở đây?
Ông chú biến thái kia thấy có người tới thì liền cụp đuôi chạy mất. Vũ chưa kịp trả lời câu hỏi của cô mà đã chạy theo ông ta.
Với người đã từng vô địch tám trăm mét xuất sắc như anh, đuổi kịp ông ta không phải một việc khó. Anh tóm vai ông ta. Do lực hơi mạnh nên ông ta bị ngã. Anh chống tay xuống đầu gối vừa thở vừa nói:
- Ông không thể đi như thế được.
- Xin cậu tha cho tôi, tôi mới làm nghề này thôi.
Anh không đáp lại mà đưa tay giựt lấy chiếc giày trong túi áo khoác. Anh nói:
- Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy ông lởn vởn ở khu này nữa.
Anh đợi ông ta chạy xa rồi quay lại chỗ cô. Dương chưa nói được gì đã bị anh mắng té tát:
- Đầu óc em làm bằng gạch hả? Sao thấy nguy hiểm mà không chạy đi chứ?
- Nhưng đó là đôi giày mẹ cậu tặng mà. Tôi mới đi thôi.
- Em đích thực là heo, sao ngốc thế chứ …
Anh chưa nói hết câu thì Dương đã lao vào ôm anh. Vũ thực sự bất ngờ. Và anh còn bất ngờ hơn khi nghe cô nói:
- Chúng ta kết hôn đi.
Trong những giờ phút ấy, đột nhiên Dương hiểu ra mọi chuyện chẳng còn gì quan trọng. Nếu đã yêu, tại sao cô phải chốn tránh tình cảm của mình.
Bảy năm trước, anh du học rồi biệt tích, nhưng chẳng phải bây giờ anh đã trở về bên cô rồi sao? Cô tin tình yêu của cô sẽ khiến hai người mãi mãi chẳng thể dời xa. Vũ đưa tay ôm lấy tiểu mỹ nhân trước mặt. Anh nâng cằm cô lên rồi đặt lên đó một nụ hôn mãnh liệt. Một lúc lâu sau, anh buông cô ra rồi nói:
- Được, chỉ cần em chịu trách nhiệm với anh.
***
Vũ và Dương nắm tay nhau cùng về. Về tới nhà Mẹ anh đã sốt sắng hỏi han:
- Dương, con không sao chứ? Ta lo quá.
- Dạ không sao ạ?
Vũ định bụng lên phòng, nhưng nhìn thấy cô và mẹ, anh lại muốn đẩy nhanh tiến độ hơn chút nữa. Dù gì đây cũng chẳng phải là anh khai pháo, anh chỉ thêm chút dầu thôi Vũ quay lại, ngồi vào ghế sofa rồi kéo Dương xuống bên cạnh. Hải Quân ngửi thấy mùi kịch hay bèn xán lại gần. Anh nói:
- Mọi người, con sẽ kết hôn với Dương.
Cô đỏ mặt cúi đầu. Hải Quân và Mẹ anh thì ngạc nhiên tột độ. Nhưng chỉ vài phút sau, sự ngạc nhiên ấy trở thành niềm vui cùng sự sung sướng. Mẹ anh ôm cô nói:
- Cuối cùng con cũng trở thành con của ta rồi. Nếu sau này thẳng quỷ kia có gì bắt nạt con, cứ nói với ta.
Dương chỉ còn biết cười trừ. Vũ giả vờ ho rồi lôi cô ra khỏi vòng tay âu yếm của Mẹ anh:
- Mẹ, bọn con cần đi tắm.
Ây da, cái này rất mờ ám nha. Nghe như hai người tắm chung. Nghĩ vậy cô càng đỏ mặt hơn. Buổi tối ấy kết thúc trong sự vui vẻ của mỗi người.
Tuy nhiên, sau khi về phòng, Dương lại không dám ở gần chiếc giường. Tuy là cô và anh đã xác định cả rồi, nhưng cô cũng chẳng thể ngủ chung giường cùng anh được.
Thấy cô đứng ngoài ban công mãi, anh bước ra, ôm cô từ sau lưng rồi thì thầm:
- Vợ, em sao thế?
- Chúng ta nhất thiết phải ngủ chung sao?
Ra là chuyện này. Anh cười rồi dẫn cô vào phòng. Anh nói:
- Em ngủ trên giường đi. Anh sẽ ngủ ở đây.
Anh nói rồi chỉ tay vào chiếc tủ đựng quần áo rồi nói. Cô ngạc nhiên không nói nên lời. Không lẽ anh định chui vào đó ngủ sao?
Tuy là nó cũng lớn, nhưng như thế sẽ rất ngột ngạt, cô có thể chia cho anh nửa chiếc giường mà, chỉ cần … không có màn vận động kịch liệt là được.
Nhìn vẻ mặt cô, anh như hiểu ra mọi ý nghĩ. Ý cười trên mặt lại càng sâu hơn. Anh tiến lại chiếc tủ, mở ra hai ngăn cạnh cửa sổ rồi lật ra một chiếc giường gọn gàng. Cô lại càng ngạc nhiên hơn. Đúng là nhà thông minh có khác. Vậy là Hoàng Dương đã yên tâm chiếm đoạt giường của ai đó và ngủ không biết trời đất rồi phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...