Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

***
Dương về tới khu chung cư của mình thì trời đã nhá nhem tối. Cô vừa đặt được mình xuống chiếc sofa thì điện thoại nhận được tin nhắn
“Cảm ơn cậu, tôi sẽ trân trọng số tiền này cũng như trân trọng tình cảm của cậu
Send from: Cáo già”
Ồ, là Trần Hàn Vũ, cậu ta vẫn dùng số điện thoại cũ sao? Cô nhìn dòng tin nhắn và cái tên được lưu trong danh bạ mà bật cười. 7 năm qua, cô vẫn cố giữ số điện thoại này, cô sợ rằng khi anh liên lạc sẽ không nhận được. Nhưng 7 năm qua đi, không một cuộc gọi, chẳng một tin nhắn. Cô cũng chẳng thể lí giải nổi, cái gì đã khiến cô có nghị lực để chờ anh tới vậy. Học nốt THPT rồi lên ĐH, tuy cũng có qua vài mối tình, nhưng cô vẫn không thể nào quên được người cũ, mấy nam nhân đó cũng biết mà chia tay cô, chấp nhận làm bạn. Cô nghĩ một lúc rồi đi lấy quần áo để tắm.
Tắm xong, vừa ra được tới phòng khách thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên
Mỗi đêm, trong những giấc mộng. Em đều thấy anh, cảm nhận được hơi thở anh
Đó là cách em hiểu rõ rằng anh luôn duy trì tình yêu đôi mình

Xa thật xa. Và khoảng cách giữa hai ta. Anh đã tới gần để chứng tỏ anh luôn tiếp tục
Gần, xa, dù anh ở nơi đâu. Em vẫn tin rằng con tim mình vẫn đập
Anh mở cánh cửa ra ít nhất hơn một lần rồi. Và anh ngự trị trong trái tim em
Và con tim em sẽ luôn đập xao xuyến. Tình yêu có thể chạm vào ta một lần
Và sẽ tồn tại suốt quãng đời. Và không bao giờ buông ra cho tới khi mình hoà vào làm một
Tình yêu chính là lúc em yêu anh. Một lần duy nhất mãi giữ tấm chân tình
Lời bài hát chính là cõi lòng của cô. Từ khi anh đi, cô không hề đổi nhạc chuông hay nhạc chờ. Cứ mỗi lần tiếng nhạc cất lên, cô lại như bị chìm vào đó. Cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ và ngay lập tức nghe điện thoại. Đầu dây bên kia, Hoàng Văn hỏi dồn dập:
-         Dương à? Sao em lâu nghe điện thoại vậy?
-         Em vừa tắm xong. Anh gọi có việc gì không vậy?
Dương vừa lau lau tóc vừa nói. Hoàng Văn quay lại nhìn bà xã đang tất bật cho hai đứa con bướng bỉnh ăn thì khẽ mỉm cười. Anh nói:
-         À, anh gọi để nói chuyện phiếm thôi mà. Chị gái em nhờ anh gọi, cô ấy đang bận
-         Ồ, vậy thì chăm sự phải nhờ anh rồi, chị ấy mà sụt mất gram nào là em xử anh đầu tiên đấy

-         Anh nào dám chứ. Chị em ghê vậy mà – Hoàng Văn ghé sát vào mic nói nhỏ.
-         Á à, dám nói xấu chị em à, em phải ghi vào rồi tố tội mới được, xem nào, bây giờ là 8 giờ 23 phút, ngày 27/6, anh Hoàng Văn nói xấu chị Quyên. Chết anh rồi nhé.
Hoàng Văn nghe tới đây bất chợt nhớ tới bộ mặt kinh khủng của vợ mình. Ây da, hổ cái cũng phải chào thua a
Khẽ rùng mình anh đáp:
-         Ấy, sao em lại làm thế? Em muốn chị em cùng Lam Anh và Lâm An ghét anh hả?
-         Em vợ này nào dám ….
Dương cùng Hoàng Văn nói chuyện một hồi thật lâu. Sau khi nói chuyện xong, cô pha ình một cốc cafe đen  đặc. Cô ra ngoài ban công rồi nhâm nhi chúng. Thời gian quả thực đã trôi qua quá nhanh. Thoắt cái mà đã bảy năm trôi qua.
Bảy năm trước, sau sự việc tại sân bay đó, có rất nhiều thứ đã diễn ra mà cô cũng không thể nào tưởng tượng nổi. Hoàng Văn sau kế hoạch không thành ấy đã sang Mỹ kế nghiệp cha điều hành công ty. Cô cũng không còn hận Hoàng Văn nữa, dù sao cũng chỉ do tình yêu mù quáng điều khiển. Hơn nữa, anh làm vậy cũng chỉ muốn cô vui. Quan hệ giữa cô và Hoàng Văn hiện tại rất tốt, thỉnh thoảng anh cũng gọi điện đường dài nói chuyện với cô.
Còn về phần Quyên, sau khi tỉnh lại và hiểu ra mọi chuyện, đã hóa hận thành bạn, trở thành chị gái thân thiết của Dương. Trong thời gian còn ở Việt Nam, hai chị em còn ở chung phòng, mặc chung quần áo. Quyên còn thường xuyên nói chuyện với Dương, mọi thứ Dương đều  tâm sự với Quyên hết.

Phải, có lẽ các bạn đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó, hiện tại cô không còn là Nguyễn Hoàng Dương nữa, tên thật của cô là Đỗ Minh Châu, con gái Đỗ tổng, em gái Quyên. Sau khi biết sự thật, Dương cũng cực kì sốc, cô còn chẳng thể nào tin nổi. Tuy nhiên, qua thời gian, được mọi người khuyên nhủ và chăm sóc, cô đã có một cái nhìn khác. Khi thấy cô đã hồi tâm chuyển ý, Đỗ tổng đã đón cô về gia trang sống. Tốt nghiệp ĐH xong, do muốn sống tự lập nên cô đã xin Đỗ bố ra ngoài sống, theo đuổi dự nghiệp riêng mà không kế nghiệp ADB. Gia đình họ Nguyễn cũng được họ Đỗ hậu đãi, thỉnh thoảng cô vẫn về nhà thăm bố mẹ họ Nguyễn. Đâu phải ai cũng được như cô, có hai bố hai mẹ hai gia đình, mà ai cũng đều yêu quý cô.
7 năm qua đi, hiện tại, Quyên đã sang Mỹ, điều hành chi nhánh chính của ADB bên đó. Việc ngoại giao giữa ADB và CBS đã khiến Quyên cùng Hoàng Văn trở nên thân thiết. Hiện tại họ đã là vợ chồng, kết quả của cuộc hôn nhân hạnh phúc ấy chính là sự ra đời của Lam Anh và Lâm An. Hai đứa trẻ song sinh, một trai một gái thật đẹp, chúng rất đáng yêu. Quyên cùng Hoàng Văn cũng rất hay đưa chúng về Việt Nam, bắt chúng học tiếng Việt và ăn những món ăn Việt Nam. Vì dù sao chúng cũng là người Việt chính gốc mà, sao có thể quên đi những bản sắc dân tộc như vậy được. Mỗi lần về chúng đều cất tiếng “dì Dương” “dì Minh Châu” nghe thật ngọt. Có lẽ cả hai đứa rất quý Đỗ tổng, mỗi lần về đều sà vào lòng mà đòi cưỡi ngựa nhong nhong. Nhìn gia đình hạnh phúc cô cũng chẳng còn gì để nghĩ. Anh ra đi, 7 năm chẳng hề có một lời nhắn, vậy mà tình cảm của cô vẫn chẳng hề tàn phai. Mà cũng phải thôi.
Ai nói không gặp là sẽ quên? Ai nói cách xa là phai nhạt? Ai nói tình đầu thường mong manh?
Bảy năm mong nhớ, chỉ vì một lời hứa. Có đáng để lưu luyến mãi không quên?
Cô ngồi đó, lặng im dưới bầu trời đầy gió và suy nghĩ về cuộc đời mình và những chuyện đã qua. Quả thực, ta không thể đoán trước được điều gì.
 
Đọc tiếp Yêu – chương 26


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận