Lâm Quân Phong bắt đầu cởi quần của mình ra, anh đưa cự long của mình đến sát hoa huy*t của Triệu Đoan Mẫn rồi để nó chơi đùa bên ngoài hoa động của cô.
Ngón tay anh cũng di chuyển tách hai bên cánh hoa của cô, đưa tay day ấn nhụy hoa hồng hào.
- Ưm … Không nên như thế … A … A …
Triệu Đoan Mẫn không nhịn được mà rướn cong người lên. Lâm Quân Phong để cự vật của mình cọ qua cọ lại vào đóa hoa dưới thân cô gái.
- Ưm … Quân Phong, anh đáng ghét. …, Hức …
- Mẫn Mẫn nếu thích thì cứ kêu lên.
Lâm Quân Phong liên tục day ấn hạt châu đến nóng bừng.
- Ưm. … Aaaaa…
Triệu Đoan Mẫn cuối cùng cũng không nhịn được mà kêu lớn, cái miệng nhỏ không ngừng rên rỉ.
Lâm Quân Phong khá hài lòng với biểu hiện của cô, anh ghé sát vào tai cô thì thầm:
- Chỉ cần Mẫn Mẫn muốn, anh lập tức cho vào.
Anh chính là muốn cô nói ra cô muốn anh, muốn anh đi vào trong cô. Người đàn ông này chính là phúc hắc chỉ toàn hành động thay lời nói.
- Lúc nãy bé con không phải mạnh miệng với anh lắm hay sao? Sao giờ lại không chịu nói gì vậy? Chỉ cần bé con muốn, anh sẽ lập tức thỏa mãn bé con ngay.
Đồ bỉ ổi này sao lại vô sỉ như vậy. Cô bị anh bắt nạt đến gắt gao, bị anh ép buộc đến không còn đường lui.
- Hức … Người ta khó chịu … Anh mau cho vào đi … Hức … Anh bắt nạt người ta … Ưm … Em ghét anh … Hức …
Lâm Quân Phong lúc này mỉm cười hài lòng, anh động thân một cái, cả cự long to lớn của anh đã đi vào sâu trong cô, anh thỏa mãn kêu lên một tiếng.
- Hazzzz…
Anh cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi, anh bắt đầu luật động nhanh hơn, của cô thít chặt của anh như vậy khiến cho anh càng hưng phấn ra vào nhanh hơn.
Triệu Đoan Mẫn vừa định kêu lên đôi môi đã bị anh chiếm lấy, hai tay cô định đánh lên vai anh lại bị anh đè xuống ga giường rồi đan chặt vào nhau. Anh mạnh mẽ chiếm hữu cô như muốn tuyên bố chủ quyền.
Triệu Đoan Mẫn nằm dưới thân Lâm Quân Phong, cô chỉ biết nức nở cầu xin anh nương tay với cô. Sau một hồi ra vào kịch liệt, anh ôm Triệu Đoan Mẫn ngồi dậy để cô bám vào thành giường,khom người,quay lưng lại giống như động tác khi nãy cô đang trải lại ga giường vậy, anh ép buộc cô phải rướn cong mông sau đó anh từ từ đâm vào trong cô từ phía sau.
- A…
- Mẫn Mẫn cứ tiếp tục trải ga giường đi, nó bị nhăn lại rồi kìa, anh chính là không ưng ý.
Lâm Quân Phong vừa ra vào đằng sau cô, anh ghé người nói nhỏ bên tai cô những lời nói đầy sắc tình, bàn tay cũng vòng lên xoa nắn vòng ngực tròn đầy đang rung rinh của cô.
- A… Ưm … Anh …anh … Sao anh có thể …
Triệu Đoan Mẫn không tin vào tai mình, anh lại có thể nói ra những lời khiến cô đỏ mặt như vậy. Người đàn ông này vẻ bề ngoài chính là đánh lừa người ta, chỉ có khi làm tình với anh mới biết được ham muốn bên trong con người anh mạnh mẽ đến cỡ nào.
- Anh có thể làm gì? Hửm …
Anh vừa đưa đẩy vào thật sâu bên trong hoa động chặt hẹp vừa chuyển tay ve vuốt cặp mông tròn nẳn.
- Có phải Mẫn Mẫn muốn nói anh có thể làm với em mọi tư thế không? Mẫn Mẫn thích tư thế này lắm sao?
Anh lại luật động nhanh hơn nữa rồi lại chậm rãi rồi lại nhanh dần như muốn cho cô nhớ mãi ngày hôm nay,anh thực sự ghen tuông khi thấy cô cùng với Hàn Kiêu như vậy, anh muốn cô nhớ rằng cô thuộc về anh, cô chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh mà thôi.
- Gọi anh là A Phong đi.
Lâm Quân Phong lại kéo Triệu Đoan Mẫn đến cửa kính, anh kéo rèm cửa ra,thành phố về đêm nhìn từ trên cao đúng là đẹp lung linh huyền ảo.
- A Phong… Đừng mà …
Anh để cô nhìn ra cảnh đêm bên ngoài rồi lại tiếp tục thao thúc cô nhanh như vũ bão.
- Shhhhh… Gọi anh là A Phong. Anh sẽ tha cho em.
Lâm Quân Phong thản nhiên lừa cô gái nhỏ.
- A Phong, A Phong … Ưm …A nhanh quá rồi, a…
Cảm giác vừa làm tình vừa nhìn ngắm cảnh thành phố về đêm từ trên cao thế này đúng là rất tình thú, rất tuyệt vời. Theo tiếng gọi ngọt ngào của cô, anh như bị kích thích càng ra sức mà làm cô hơn khiến cho cô chỉ biết ấm ức, nức nở.
- A… Đừng, sâu quá rồi A Phong. Xin anh … Đừng làm vậy nữa mà … Ưm … A…
Người đàn ông này sức lực dẻo dai đến kinh người, ham muốn cũng cực cao mà ghen tuông cũng vô đối.
- Em biết em sai ở đâu chưa? Tốt nhất em nên tránh xa Hàn Kiêu ra, không được phép xưng hô thân mật với cậu ta, em nhớ chưa?
- Hu … Hu … Em nhớ rồi mà. Hức …
- Hưm … Vậy Mẫn Mẫn yêu ai?
- Mẫn Mẫn yêu A Phong aaaa…
- Mẫn Mẫn là của ai?
- Mẫn Mẫn là của A Phong a…
- Ừm, bảo bối thật ngoan.Anh cũng yêu em.
Cô gái đanh đá, giỏi võ, miệng lưỡi sắc bén giờ giống như con thỏ trắng bị con báo lớn bắt nạt vậy. Suốt một đêm dài, sau những tháng ngày xa cách nhớ nhung, anh làm cô không ngừng nghỉ, anh yêu cô gái nhỏ này đến si mê, anh nhớ cô đến điên cuồng, anh ghen tuông đến điên dại.
Cuối cùng đến rạng sáng Triệu Đoan Mẫn cũng thiếp đi vì quá mệt mỏi. Lâm Quân Phong bế cô đi tắm rửa rồi ôm cô nằm trên giường, anh hôn lên đôi môi của cô rồi thủ thỉ:
- Mẫn Mẫn, xin lỗi em, bảo bối của anh.
Anh ôm chặt cô trong lòng rồi cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...