Khóa huấn luyện kết thúc, một số bạn được chọn đi bộ đội chuyên nghiệp, Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình quyết định không vào quân ngũ, các cô được đặc cách chỉ phải mất hai năm học đại học.
Triệu Đoan Mẫn cùng Châu Mạn Đình trở về trường học còn Lâm Quân Phong sau đợt này anh cũng được đơn vị cho nghỉ phép một thời gian.
Hôm nay là chủ nhật, Triệu Đoan Mẫn được nghỉ học, cô đi xuống lầu định ra vườn hoa đi dạo, lúc đi qua phòng của Lâm Quân Phong, cô liền bị anh nhanh như chớp kéo vào trong phòng. Anh dồn cô vào tường rồi mạnh mẽ hôn lên môi cô.
- Ưm… Quân Phong … Ưm…
Cô bị anh hôn đến khi mềm nhũn như một vũng nước trong lòng anh, hai chân cũng không đứng vững. Lúc này Lâm Quân Phong mới buông tha cho cô. Triệu Đoan Mẫn thở hổn hển đánh lên người anh.
- Quân Phong, anh không sợ mọi người sẽ biết sao? Bây giờ đang ở nhà,anh kiềm chế một chút cho em.
- Anh chính là trông thấy em liền không nhịn được.
Lâm Quân Phong vẫn hôn lên trán cô, rồi đến vành tai, rồi đi xuống xương quai xanh.
- A, anh đừng như vậy mà.
- Mẫn Mẫn, anh sẽ nói chuyện với mẹ, anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em, anh sẽ cưới em.
- Không được. Chúng ta tạm thời cứ giấu mọi người đi, em chưa muốn công khai vào lúc này.
Triệu Đoan Mẫn thực sự còn chưa chuẩn bị tinh thần.
- Tại sao?
Lâm Quân Phong có hơi thất vọng, chỉ cần cô muốn anh sẽ không ngại điều gì cả, dù trời có sập xuống anh cũng sẽ che chở cho cô.
Triệu Đoan Mẫn đương nhiên biết anh là muốn tốt cho cô nhưng cô cũng có điều khó xử của cô.
Nếu chuyện Lâm Quân Phong yêu cô mà mọi người biết, mọi người sẽ đánh giá anh như thế nào? Anh chồng lại đi yêu em dâu, rồi sự nghiệp của anh sẽ gặp sóng gió, chưa biết chừng còn bị đuổi khỏi quân ngũ. Cô biết anh lấy vợ sẽ phải điều tra lý lịch ba đời người vợ anh sẽ lấy. Cô là em dâu anh dù cô có ly hôn với Lâm Quân Hạo thì anh cũng khó mà lấy cô.
Cô biết anh không ngại, nhưng cô ngại, cô không muốn anh vì cô mà mất đi sự nghiệp anh đã cố gắng bao nhiêu năm.
Rồi Lâm Quân Hạo sẽ ra sao khi cô không làm bình phong cho anh ta nữa. Rồi ơn nghĩa của nhà họ Lâm đối với cô, cô có thể mặt dầy lật kèo sao. Đạo đức không cho phép cô làm như vậy, cô cũng đã kí hợp đồng với Trịnh Nhã Lam, bà ấy đối xử với cô rất tốt, cho cô được ăn học, sao cô có thể làm xào xáo gia đình bà chứ?
Nhưng cô đã đem lòng yêu Lâm Quân Phong mất rồi, tình yêu đầu đời của một cô gái mười tám tuổi nó sâu đậm hơn người ta tưởng nhiều, bảo cô bây giờ từ bỏ anh, cô cũng là không làm được. Đứng giữa tình yêu và đạo đức luân thường Triệu Đoan Mẫn thật sự khó xử.
Lâm Quân Phong cũng biết chắc có lẽ cô áy náy với gia đình anh, hơn nữa cô cũng còn ít tuổi, lại đang đi học, nếu cô chưa muốn công khai lúc này, anh sẽ không ép buộc cô, anh chính là yêu cô thật lòng, anh không ngại những sóng gió, chỉ cần cô không từ bỏ anh, anh sẽ che chở cho cô cả đời.
- Em chưa chuẩn bị tâm lý, giờ vẫn còn quá sớm, chúng ta tạm thời giấu mọi người đi. Còn Quân Hạo nữa, anh ấy là em ruột của anh, chúng ta làm vậy vào lúc này là rất không tốt cho anh ấy.
Lâm Quân Phong thở dài. Anh hiểu chứ.
- Mẫn Mẫn, được rồi, anh nghe em, khi nào em muốn công khai thì nói với anh, vì em anh có thể làm tất cả mọi điều.
- Vâng.
Triệu Đoan Mẫn gục đầu vào lòng Lâm Quân Phong, hai người ôm chặt lấy nhau trong phòng. Sau đó hai người tách nhau ra xuống lầu, một người xuống trước, một người xuống sau.
Ba mẹ Lâm đã đi du lịch Châu Âu về, bữa cơm cả nhà lại ngồi quây quần bên bàn ăn. Trịnh Nhã Lam thấy Lâm Quân Phong được nghỉ phép, gia đình đông đủ bà rất vui vẻ.
- A Phong, con đã hai tám tuổi rồi, cũng đã đến lúc lấy vợ rồi, mẹ và ba con thèm bế cháu lắm, con xem A Hạo thì không trông nhờ được gì, chỉ có con thôi, mẹ đã tìm cho con một mối hôn sự rồi, cô gái đó cũng là người quen của con đó.
Nghe mẹ mình nói Lâm Quân Phong liền nhíu mày khó chịu, còn Triệu Đoan Mẫn cũng khựng lại, sau đó cô lại làm như không có chuyện gì tiếp tục dùng bữa.
Lâm Quân Phong liếc nhìn Triệu Đoan Mẫn, cô gái này thấy người yêu sắp bị bán đi mà vẫn thờ ơ như vậy là sao hả? Anh liền đưa chân dưới gầm bàn khều cô một cái. Triệu Đoan Mẫn liền đạp trả anh một cái.
Hừ, anh mau trả lời mẹ anh đi kìa, không muốn ăn đạp phát nữa thì liệu hồn mà trả lời.
- Còn sớm mà mẹ, con chưa muốn lập gia đình bây giờ. Mẹ kệ con, hôn sự của con, con muốn tự mình quyết định.
- Chờ con thì biết đến bao giờ? Mẹ đã tìm thay con rồi, cô gái đó con cũng quen, đó chính là tiểu thư của Trình gia Trình Xảo Nguyệt, hồi bé các con chẳng phải vẫn chơi với nhau hay sao? Cũng xem như là thanh mai trúc mã của con. Mẹ thấy cô ấy xinh đẹp, học vấn và gia thế đều tốt, rất phù hợp với con đó.
Ồ, Trình tiểu thư cơ đấy, đã có sẵn đối tượng rồi cơ à? Lại còn là thanh mai trúc mã nữa chứ, Triệu Đoan Mẫn nhìn miếng thịt hun khói Lâm Quân Phong gắp vào bát cho cô, cô chỉ cảm thấy nó hôm nay vừa khô, vừa cứng thật là khó nuốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...