7
“Miêu Miêu?”
Vị thần và chư Phật đạo đức giả đang gọi ta lần nữa.
Hắn nắm lấy tay ta.
Ta cau mày.
Kỳ lạ là trong phút chốc ta bất cẩn, suy nghĩ quay cuồng, lại thực sự lơ đãng trước mặt Dung Ngọc.
“Nào đi thôi.”
Ta rụt tay và nhẹ nhàng đáp lại.
Ít nhất bây giờ, chia tay với Thái tử là không thích hợp.
Lòng bàn tay Dung Ngọc trống rỗng, hắn có chút lơ đãng nhìn ta, ánh mắt cô đơn.
Ta đảo mắt sang một bên, giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt bi thương của hắn.
Tuy nhiên, khi ta vừa quay người rời đi, một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên từ căn phòng phía sau ta, mang chút giễu cợt:
“Tô đại tiểu thư, cô đến đây để lấy ‘Biên niên sử vùng Tứ Xuyên’ phải không?”
Là Tần Yên.
Hắn im lặng rất lâu, lâu đến mức dường như bị mọi người lãng quên, cuối cùng hắn cũng lên tiếng.
Ta dừng lại và nhìn qua.
Ta nhìn thấy những tia sáng chiếu qua khung cửa sổ cổ kính đó.
Dưới song cửa sổ, Tần Yên ngửa cằm nhìn ta, sắc mặt trắng bệch nhưn vầng trăng lạnh.
Lông mày hắn hơi nhướng lên, đôi mắt như móc câu, gần như xinh đẹp tựa một con quỷ:
“‘Biên niên sử vùng Tứ Xuyên’ ở tring gác xép, gác xép khá nhỏ, người ngoài không được phép vào, chỉ sợ Tô tiểu thư phải đích thân đi theo ta.”
À, “Biên niên sử vùng Tứ Xuyên” là gì vậy?
Có trời mới biết, hắn biết ta biết, câu nói kia đơn giản là ta cố ý nói dối trước mặt người khác, nhằm xóa vết nhơ mà Tô Minh Hiên đã gieo vào ta.
Để ngăn cản ta đi cùng Thái tử, hắn thực sự đã dùng điều này như một cái cớ!
Quên đi, kiếp trước ai bảo ta nợ hắn nhiều như vậy?
Kiếp này đương nhiên phải dỗ dành.
“Được, ta sẽ đi lấy nó với Tần thiếu gia.”
Bạn vẫn sợ hắn ta à?
Ta biết rất rõ trong căn gác kín của Tần Yên có gì.
Không phải chúng chỉ chứa đầy những bức họa của ta thôi sao?
Đồ sói con bệnh hoạn.
Trước đâu hắn tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ, gần như không có cảm xúc.
Ta không thể chịu đựng được nữa.
8
Ta theo Tần Yên vào phòng trong.
Hắn ở phía trước và ta ở phía sau.
Những bậc thang lên gác mái rất hẹp và dốc.
Trước đây ta đã bị Tô Minh Hiên đánh thuốc mê, bề ngoài nhìn có vẻ ổn, nhưng thực tế bước chân đi xiêu vẹo, chỉ đi được mấy đứa trên cầu thang gỗ, suýt nữa đã trượt chân.
Vốn dĩ cho dù hắn trượt mục tiêu, lăn xuống, thậm chí rơi xuống 4 v.ong cũng không có gì đáng sợ.
Dù sao kiếp trước trước khi chế.t, ta có thể ôm Tầ Yên ngủ trong biển lửa, vậy điều này có ý nghĩa gì?
Nhưng khi nhìn chàng trai cao gầy mảnh khảnh trước mặt, ta chợt thấy hắn vẫn còn cách xa mình quá.
Ta muốn ôm hắn, muốn ở gần hắn.
Sau đó—
“Ah.”
Khi đến bậc cuối cùng của cầu thang, ta trược chân và giả vờ ngạc nhiên.
Đúng như dự đoán, Tần Yên nhanh chóng quay lại và kịp thời tóm lấy cổ tay ta.
Ta lập tực ngã vào vòng tay hắn, vòng tay qua eo và nghe thấy nhịp tim của hắn.
Nơi hắn không thể nhìn thấy ta, khóe môi ta nhếch lên một nụ cười thành công.
Thân thể Tần Yên cứng đờ.
Chẳng bao lâu, hắn nhận ra kỹ năng diễn xuất kém cỏi của ta, và một nụ cười bệnh hoạn thoát ra từ đôi môi mỏng của hắn:
“Tô Miêu, ôm chặt ta như vậy có bẩn không?”
Những lời này có vẻ quen thuộc.
Hắn đã hỏi tôi một lần.
Đó là ở kiếp trước—
Sau khi A Tự qua đời, hắn chủ động đi tìm ta và nói sẽ đưa ta đến nơi chôn cất A Tự.
Chúng ta đi suốt đêm, gió thu gào thét, ta rùng mình vì lạnh nên Tần Yên đã ném áo choàng cho ta.
Ta phân biệt nam nữ, không mặc áo choàng của hắn, nên hắn nói với giọng giễu cợt:
“Tô Miêu cho rằng ta bẩn thỉu sau?”
Đêm đó, dưới ánh trăng, rõ ràng hắn đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại u ám và lạnh lùng.
Hắn ta là đứa con hoang của một cô gái kỷ nữ hèn mọn.
Tần gia là gia tộc có địa vị cao đã qua bốn triều đại, trong đó có phi tần quý tộc và thừa tướng.
Nhưng mẹ ruột của Tần Yên là một kỷ nữ ở Câu Lan Viện, và bà không thể vào nhà Tần cho đến khi chế.t
Nhiều người trong các gia đình quý tộc mắng mỏ Tần Yên là đứa con bẩn thỉu, cho rằng hắn đã làm hoen ố nhà Tần.
Vì vậy, dù Tần Yên được công nhận trở về nhưng hắn chưa bao giờ được phụ thân mình yêu thương.
Sân nhà hắn xa xôi và vắng vẻ.
Cánh cửa nhà hắn có thể bị phá bởi bất cứ ai.
Không ai coi trọng Tần Yên.
Hắn ta lặng lẽ gặm nhấm hận thù trong bóng tối, và cuối cùng trở thành một kẻ mất trí.
Ta ngậm chặt miệng, kéo chặt áo choàng của Tần Yên rồi ngoan ngoãn rúc vào vòng tay hắn.
Hắn siết chặt dây cương, ôm chặt lấy ta, ta được bao bọc trong hơi ấm của hắn, bên tai còn nghe thấy tiếng gió rít và tiếng vó ngựa, nhịp tim hỗn loạn nhưng cơ thể không còn lạnh nữa.
Kiếp này hắn lại hỏi tôi có nghĩ hắn bẩn thỉu không.
Ta kề môi vào tai hắn gằn từng chữ”
“Tần Yên, ngươi không có bẩn thỉu, ngươi sạch sẽ hơn bao người khác.”
“Là phụ thân ngươi bẩn thỉu, ông ta làm bẩn thân thể phụ mẫu ngươi, cũng là ông ta làm bẩn cuộc đời ngươi.”
“Bọn bẩn thỉu là những kẻ ngu xuẩn tự tâng bốc mình và cố gắng đàn áp người khác, đầu óc bọn chúng đã lâu ngày chứa đầy hỗn loạn, cái miệng bẩn thỉu của bọn chúng không xứng để nhắc đến tên ngươi.”
“Tần Yên, Tần Phủ này không xứng với ngươi, ngươi có thể mau chóng rời đi được không?”
Sau một hồi im lặng có thể nghe tiếng kim rơi…
Tần Yên bỗng nhiên vùi đầu vào hõm cổ ta, hơi thở ấm áp, trêu chọc:
“Ồ, Tô tiểu thư khen ta giỏi quá, ta phải làm gì với nàng đây?”
“Đơn giản thôi~”
Ta cười:
“Khi ta muốn giế.t ai đó, ngươi có thể là thanh kiếm của ta.”
“Khi ta muốn cứu ai đó, ngươi đến như liều thuốc của ta.”
“Khi nào thiếp muốn kết hôn, chàng sẽ là phu quân của thiếp.”
Tần Yên nhìn thẳng vào ta, đồng tử khẽ run lên, đôi mắt phượng vô cùng sâu thẳm:
“Thanh kiếm của nàng, thuốc của nàng, phu…phu quân của nàng?”
9
Tần Yên dù có giả vở lạnh lùng và im lặng đến đâu thì vẫn không thể giấu được sự bệnh hoạn trong xương.
Đôi mắt đó rõ ràng chứa đầy những suy nghĩ ảo tưởng.
Ta đơn giản đẩy cửa gác mái ra:
“Tần Yên, đừng giả vờ nữa. Chẳng phải đã nhắm tới ta đã lâu rồi sao? Bức họa của ta đều treo trong phòng, đúng không?”
Với một tiếng cọt kẹt, cánh cửa mở ra.
Nhưng ta chế.t lặng—
Còn tranh vẽ thì sao?
Không có một bức họa nào của ta à?!
Ánh chiều tà chiếu xuyên qua song cửa sổ, sách vở được xếp ngay ngắn trong ngăn tủ.
“Này…năm nay ngươi không vẽ bức nào à?”
Ta nhịn không được, lẩm bẩm điều gì đó, hơi ngượng ngùn quay đầu lại nhìn Tần Yên.
Ta nhìn thấy đôi mày nhợt nhạt và u ám của chàng trai trẻ hơi nhướng lên, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười:
“Cho nên Tô tiểu thư muốn ta vẽ cho, cũng muốn ta treo nó khắp phòng sao?”
“…”
Sự hiểu lầm quá lớn.
Tần Yên lấy cuốn sách “Biên niên sử khu vực Tứ Xuyên” từ tủ cao xuống và đưa cho ta.
Sau khi nhận lấy, ta quay người bỏ đi.
Tần Yên bỗng nhiên ôm lấy ta, dùng ta ôm mặt ta, hai mắt đỏ hoe, ánh mắt hoang tưởng bệnh hoạn, giọng nói đầy sự quyến rũ:
“Làm sao Miêu Miêu đoán được suy nghĩ của ta?”
“Ta sẽ lấp đầy căn phòng này bằng những bức họa Miêu Miêu, và Miêu Miêu sẽ là của ta…được chứ?”
“Ngày nai ta bắt đầu vẽ nha, được chứ?”
“Miêu Miêu, Miêu Miêu…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...