3
Những nghi ngờ xuất hiện trong đầu ta và ta đã thử:
“Tần thiếu gia, anh nhéo mạnh như vậy, ta đau lắm đó.”
Nếu như Tần Yên ở kiếp trước nghe những lời này của ta, hắn sẽ nhất định mềm giọng.
Nhưng lúc này, vẻ mặt u ám trong mắt Tần Yên không những không tiêu tán một chút mà còn cười nhẹ:
“Khi cô Tô Miêu ngủ say, cô vừa khóc vừa cười như gặp ác mộng.”
“Ngay khi ta đến gần, cô đã ôm ta không chịu buông.”
“Ta muốn đẩy cô ra, như cô Tô Miêu lại ôm chặt hơn và bắt đầu khóc…”
Giọng điệu hắn hơi dừng lại.
Lòng ta cũng khẽ run lên:
“Ta…đã nói gì cơ?”
Tần Yên thanh âm trầm thấp, khóe miệng có chút giễu cợt:
“Cô nói cô còn sống không thể ngủ cùng ta, nhưng sau khi chết cô nhất định phải cùng ta
chia phần mộ.”
“Cô còn nói Hoàng Tuyền lạnh lẽo, không cho ta đi một mình, cô nhất định phải đi cùng ta.”
Ta không nói nên lời trong giây lát.
Ánh mắt hắn hướng về tách trà trên bàn:
“Ta muốn rót trà lạnh cho cô Tô để đánh thức, nhưng cô càng nói càng phẫn nộ, càng ôm chặt hơn nên ta quyết định ra tay.”
“Tuy rằng hơi đau, nhưng cũng là để giúp Tô tiểu thư nhanh chóng thoát khỏi ác mộng.”
Ta nhìn hắn ấy và suy nghĩ cẩn thận từng chữ trong lời nói của hắn, nhưng ta không tìm thấy bất kì sai sót nào.
Thì ra hắn không hề cố ý nhẹ nhàng.
Chính sai lầm của ta đã làm gián đoạn những sự kiện ở kiếp trước.
Trong khoảnh khắc, sự thất vọng to lớn ập đến trái tim ta.
Ánh sáng mờ ảo từ rèm cửa sổ chiếu vào một bên mặt, bao phủ toàn thân hắn như một giấc mơ.
Khi hắn lên tiếng lần nữa, giọng điệu nhẹ nhàng và chậm rãi, có chút xa lạ, khiến giấc mơ của ta hoàn toàn tan vỡ:
“Chuyện ngủ của cô Tô Miêu rất thú vị, nhưng ta quan tâm đến mạng sống của mình, cũng không vội xuống địa ngục, cho nên ta sẽ không phiền cô Tô Miêu đi cùng.”
Ta gật đầu, vâng, tất cả mọi người đều trân trọng mạng sống của mình.
Không một ai muốn chế.t.
Hắn rất quý mạng sống của mình…Nhưng kiếp trước, hắn không sống quá hai mươi lăm tuổi.
Ta nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe và nụ cười ấm áp:
“Đã biết.”
“Hôm nay Tần thiếu gia đã giúp ta một lần, ta sẽ mỗi ngày đề cầu nguyện chúc Tần thiếu gia trường thọ, tránh khỏi tai họa.”
Có lẽ ta đã nói điều đó quá chân thành nhưng nó hơi khó tin.
Tần Yên kiên định nhìn ta, ánh mắt dò xét.
Nhưng ta cũng không giải thích gì thêm mà chỉ vuốt lại quần áo, đầu tóc búi gọn gàng, dáng vẻ trang nghiêm chờ con mồi tới.
Ta biết, sớm thôi –
Tô Minh Hiên sẽ chọn đúng thời điểm dẫn Thái tử đi tìm ta.
Quả nhiên, chỉ trông chốc lát, người của Ngũ Dương Vô Dương đã tới, chặn cửa Tần Yên.
Ngoài cửa, câu hỏi có vẻ nghi ngờ phát ra từ miệng Tô Minh Hiên:
“Tỷ tỷ? Tại sao tỷ lại ngủ trong phòng Tần thiếu gia?”
4
Sau khi sống một cuộc đời khác, ta lại nhìn Tô Minh Hiên.
Phụ mẫu cô là vợ lẻ nhưng lại mất sớm nên từ nhỏ cô đã được phụ mẫu ta nuôi dưỡng và lớn lên cùng ta.
Phụ mẫu ta chưa bao giờ đối xử khắc nghiệt với cô, là cả nên ta luôn chăm sóc cô, dù có quần áo hay trang sức ta cũng không bao giờ quên cô.
Nhưng cô ta hiếm khi mặc những thứ chúng ta đưa.
Cô thích mặc đồ trắng trơn, tóc trắng hồng nhạt, kẹp tóc bằng gỗ và nhẫn bằng ngọc.
Cô pha trà giỏi và luôn đọc nhưng bài thơ của hiền nhân trong khi pha trà:
“Ta không ghen tị với vòng vàng, ta không ghen tị với chén bạch ngọc, ta không ghen tị với tỉnh vào buổi sáng, ta không ghen tị với sân khấu vào buổi tối, ta chỉ ghen tị với nước sông Tây Giang, đã từng xuống thành phố Cánh Lăng*.”
*「不羡黄金罍,不羡白玉杯;不羡朝入省,不羡暮入台;惟羡西江水,曾向竟陵城下来。」(ai biết nghĩa sát hơn thì nói mình để mình sửa)
Ta từng nghĩa cô ta thờ ơ, xa cách với thế giới nên không thích những bông hoa lụa sặc sỡ đó.
Nhưng không phải vậy.
Cô chỉ hiểu nguyên tắc tỏ ra yếu đuối và giả nghèo trước mặt người khác từ khi còn nhỏ.
Cô càng ngoan ngoãn, biết điều và ăn mặc đơn giản thì cành được mọi người yêu mến.
Chưa kể--
Con người muốn đẹp thì phải có hiếu.
Tô Minh Hiên biết rõ điều này.
Cô nghĩ có thể sẽ khơi dậy mong muốn bảo vệ của hoàng tử.
Ả nghĩ rằng hoàng tử thực sự như lời đồn, là người dịu dàng và tốt bụng nhất trên thế giới.
Ta mỉm cười với Tô Minh Hiên:
“Muội vừa nói gì thế?”
Cô ta có lẽ không ngờ rằng ta không hề hoảng sợ nên vẻ mặt cô ả trở nên cứng đờ trong giây lát.
Nhưng đã giả vờ hơn mười năm, tình thế hôm nay khó tránh nên cô không dễ dàng bỏ cuộc.
Vẻ mặt chuyển từ bối rối sang giận dữ, thậm chí đôi mắt cô ta cũng đỏ hoe, như thể đang đau khổ thay ta:
“Tỷ tỷ! Tỷ say thì nên vào phòng khách nghỉ ngơi chứ. Làm sao tỷ có thể ngủ trong phòng của đại nhân Tần Yên?”
Ta vừa tát vào mặt cô ả.
Một nửa khuôn mặt ả ta đỏ bừng và thậm chí còn có vết máu từ móng tay ta.
Cô nhìn ta chằm chằm với vẻ hoài nghi.
Đám đông náo nhiệt cũng im bặt.
Ta xoa xoa tay:
“Đôi mắt nào của muội nhìn thấy bổn cô nương ta ngủ ở chỗ Tần thiếu gia?”
“Phụ thân mẫu thân luôn dạy dỗ rằng khi là khách chúng ta phải cẩn thận trong lời nói và việc làm.”
“Bổn cô nương không phải Tần thiếu gia mượn ‘Tứ Xuyên sử ký’, mà là muội ở trước người khác công khai tuyên bố ta say rượu, tìm đến nơi này liền nói bậy nói bạ.”
“Muội muốn hủy hoại thanh danh của bổn cô nương ta? Hay là muốn mang đến sự xấu hổ cho phủ Thái Phú.”
“Muội nghĩ cái tát này oan uổng phải không?”
Ta công bằng và cực kì thẳng thắn.
Trong kế hoạch của Tô Minh Hiên, lẽ ra ta nên ngủ trong phòng này, để cô ả tạt nước bẩn vào.
Hoặc là, cho dù có tỉnh lại, ta cũng nên như kiếp trước, vì thể diện gia đình nhịn nhục một thời gian, không vạch trần Tô Minh Hiên trước mặt người khác, làm rõ chuyện tỷ muội đấu tranh.
Nhưng ta đã thu dọn mọi thứ và ngồi đây lặng lẽ đợi cô ả.
Mọi người không mù——
Tại thời điểm này.
Chiếc giường trong phòng Tần Yên đã được dọn dẹp gọn gàng.
Quần áo ta cũng tỉ mỉ.
Những người ở đây đều là gia tộc cấp cao, ai mà chưa nhìn thấy những chuyện bẩn thỉu xảy ra trong nhà sâu?
Nếu ta đề cập một chút, họ sẽ hiểu ra.
Ta cố ý nói ra để những người trong gia đình này hiểu được——
Họ đều coi Tô Minh Hiên như một đứa con tốt.
Từ giờ trở đi, họ không còn có thể tin một lời nào Tô Minh Hiên nói nữa.
Chắc chắc rồi, ta nhìn xung quanh và khuôn mặt của bọn họ trở nên xấu xí khi nhận ra mình đang bị lợi dụng.
Tô Minh Hiên bị ta tát một cái, trong mắt hiện lên hận ý, nhưng giây tiếp theo, trên mặt nàng ta tỏ vẻ ủy khuất, khiến ta cảm thấy thương hại.
Thật đáng tiếc, không ai nói thay nàng ta nữa.
Mọi người xin lỗi và giải tán.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Tô Minh Hiên nhìn hoảng tử với đôi mắt đỏ hoe:
“Thái tử…”
Thái tử không trả lời mà bước đến gần ta và hỏi:
“Miêu Miêu, tay nàng có đau không?”
Tô Minh Hiên kinh ngạc nhìn hoàng tử, cắn môi.
Cô ta chắc chắn không ngờ rằng thái tử luôn dịu dàng và quan tâm đến mình, nhưng lần này cô lại bị ta đánh và khóc lóc hỗn loạn như vậy, thái tử thực sử đã nhắm mắt làm ngơ.
Chàng ấy chỉ hỏi tay ta có đau không.
Ta đã xa chàng suốt đời.
Thái tử Dung Ngọc đầy tài hoa, dáng vẻ như bình minh mùa xuân, lại lịch lãm tao nhã.
Hôm nay chàng mặc áo dài màu tím, với đôi lông mày núi và đôi mắt biển tạo nên khuôn mặt tuấn tú và hiền lành.
Mọi người đều nói Dung Ngọc tính tình ôn hòa, tương lai sẽ trở thành một vị vua nhân từ.
Kiếp trước, ta và chàng là thanh mai trúc mã.
Mang trong mình vinh dự và nhục nhã của gia đình, ta từng quyết tâm tương lai sẽ trở thành thái tử phi.
Ta nghĩ đến việc được nhìn thấy đất nước vĩ đại và thời kì thịnh vượng cùng chàng ấy.
Nhưng sau đó, tất cả đều trở thành một trò đùa.
Ai mà ngờ được rằng chàng ấy, một người hiền lành như vậy, lại hỏi tay ta có đau sau khi đánh ai đó không. ——
Trong tương lai, liệu chàng có thực sự giế.t huynh ta, đột kích cả gia đình ta và làm hại gia đình Tô của ta không?
Và vào lúc này——
“Lòng bàn tay của nàng đỏ hết rồi.”
Dung Ngọc nắm tay ta xoa nhẹ vài cái.
Cứ như thể hắn cảm thấy tiếc cho ta vậy.
Thật buồn cười khi nói rằng, cho đến bây giờ, ta vẫn không hiểu sao sự dịu dàng trong mắt hắn lại chân thực đến vậy.
Đầu ngón tay Dung Ngọc hơi lạnh, chúng giống như tuyết tan đầu tiên trong dòn suối trên núi.
Ta cũng không vội rút tay lại, mà ngước mắc lên, theo bản năng nhìn về phía Tần Yên…
Ta tự hỏi liệu hắn có quan tâm không
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...