1
Sau khi sống lại, ta lại gặp lại chàng trai trẻ mạnh mẽ đó, nhưng cuộc đời của hắn ta rất ngắn ngủi và hắn chết không tốt.
Một lần nữa, để làm hoen ố danh tiếng của ta, Tô Minh Hiên đã chuốc say và đưa ta lên giường của Tần Yên, thiếu gia khét tiếng nhà Tần.
Ta dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt Tần Yên.
Gương mặt đó--
Không còn là trạng thái lạnh lẽo, hốc hác khi bước vào quan tài sau khi chết.
Hắn ta không còn xanh xao và gầy gò như lúc nằm trên giường bệnh khi bị đầu độc.
Thiếu niên trước mặt đẹp như mộng.
Ta véo vào phần thịt mỏng ở một bên mặt chàng ấy.
Nước da của chàng rất trắng, ta thậm chí không dùng lực nhưng vết đó đã đỏ.
Sắc mặt Tần Yên lập tức thay đổi.
"Tô tiểu thư, ý nàng là gì?"
Chàng nắm lấy cổ tay ta, giọng trầm nhưng hơi thở có chút hỗn loạn:
"Nàng ôm ta lâu như vậy vẫn chưa đủ sao, còn muốn làm gì?"
Khi chàng ấy ấn vào ta hơi đau, nên ta đành phải rút tay lại, nhưng cũng không đành lòng quay mặt đi.
Ta nhìn chàng chăm chú.
Chàng ấy mặc một chiếc áo choàng lớn màu trắng, ngực chàng có lúc nhăn lại.
Chàng vuốt ve nó một cách thờ ơ, có vẻ bình tĩnh.
...lạnh quá.
Chàng ấy lạnh lùng đến mức sau này trông chàng không giống chàng ấy bây giờ nữa.
Bất cứ điều gì.
Dù sao Tần Yên năm nay mới mười bảy tuổi.
Chàng ta vẫn chưa trở thành kẻ mất trí bạo lực thống trị thế giới.
Chàng vẫn là một con sói con chưa từng ăn thịt.
Ta chậm rãi nhếch khóe miệng, ngưỡng mộ bộ dáng của tên phản bội này khi còn trẻ, cố ý trêu chọc hắn:
"Tần thiếu gia, ta đã đề cử mình làm gối tựa cho chàng rồi, còn sợ ta đánh sao?"
Tần Yên biểu tình hiếm thấy, có chút kinh ngạc nhìn tôi.
Chàng ấy dường như không tin rằng ta, cô con gái đoan trang và nhã nhặn nhất của Phủ Thái Phú trong mắt thiên hạ, lại có thể nói ra những lời tán tỉnh như vậy.
Trên thực tế, điều gì là không thể?
Vẻ bề ngoài mà người ngoài nhìn thấy là do ta khoác lên mình.
Sau khi sống lại, ta còn lén lút nhìn trộm, trên đời này chỉ có ta là giỏi giả vờ sao?
Chàng ấy vẫn rõ ràng như trước—
Tần Yên dường như tuân theo lễ nghi, vẻ mặt lạnh lùng như trăng sáng.
Nhưng ta biết chàng ấy chỉ đang cố gắng hết sức để kiềm chế sự nổi loạn của mình.
Ở kiếp trước, Tần Yên chỉ mất ba năm để leo lên vị trí cao, bằng những thủ đoạn phi thường.
Tần Yên sinh ra trong một gia đình tồi tệ và phải chịu nhiều ánh nhìn từ nhỏ, dần dần hình thành tính khí thất thường, hoang tưởng và ngang ngược.
Điều hắn ghét nhất trong đời là những nghi thức giáo điều đó.
Có lần ta bị nhốt vào nhà sâu hơn ba trăm buổi sáng và buổi tối.
Mỗi lần chàng nhìn ta, ánh mắt chàng bệnh hoạn và tập trung, như một kẻ háu ăn vô độ, luôn sẵn sàng cấu xé, cắn, và nuốt chửng tôi.
Đó là con người thật của Tần Yên.
Và cả cái này nữa?
Ha, nó giống với danh hiệu người phụ nữ tài năng nhất thủ đô của ta——
Giả vờ.
Ta và Tần Yên nhìn nhau hồi lâu.
Chàng lạnh lùng và u ám.
Ta nâng môi lên và mỉm cười.
Gió xuân biến thành mưa, âm thầm thao túng.
Dứt lời, chàng trước tiên quay mặt sang một bên, giọng yếu ớt nhắc nhở:
"Tô tiểu thư đã rơi vào bẫy của người khác. Nếu nàng không rời đi bây giờ thì sẽ quá muộn."
Ta ngừng cười và nhìn quanh.
Tất nhiên là ta nhớ trò chơi bẩn thỉu này.
Từ trong tay của tiểu thiếp Tô Minh Hiên, người đã giả làm thỏ trắng hơn mười năm——
2
Năm nay, ta sẽ lớn lên, phụ thân và mẫu thân ta khỏe mạnh, gia đình ta sẽ thịnh vượng.
Ta là con gái lớn của Dinh thự Thái Phu.
Phụ thân dạy ta chơi cờ và bắn súng, và ta chưa bao giờ thất bại trong bất cứ việc gì.
Mọi người khắp nơi đều khen ta hiền lành và dịu dàng.
Ngay cả Hoàng thượng cũng tiết lộ rằng ngài muốn gả hoàng tử cho ta, nhưng chỉ còn thiếu một sắc lệnh rõ ràng.
Kiếp trước, ta đã kiềm chế tính nóng nảy của mình, dần dần trở thành hình mẫu cho các quý cô noi theo.
Chỉ để sau này ta có thể trở thành một công chúa mà không ai có thể chê trách được.
Nhưng muội của ta, người từ nhỏ đã ngoan ngoãn và ân cần, có tham vọng cao hơn trời dưới vẻ ngoài nhu nhược và khiêm tốn.
Nàng ta đặt mục tiêu vào vị trí Thái tử.
Nàng muốn tóm lấy hắn.
Cuối cùng, Tô Minh Hiên nhân cơ hội cùng ta đến chúc mừng sinh nhật Tần phu nhân, ả đã chuốc say ta, đưa ta vào gối của Tần Yên.
Tần Yên xuất thân khiêm tốn và mang nhiều tiếng xấu.
Nếu ta ở cùng phòng với chàng ấy mà người ngoài biết chuyện thì ta sẽ bị vấy bẩn.
Tuy nhiên--
Ở vòng này, Tô Minh Hiên vẫn là đánh giá thấp ta cùng Tần Yên rồi.
Tần Yên nổi loạn và cực ghét bị lợi dụng.
Cho nên kiếp trước, thay vì chạm vào, chàng ấy lại giúp đỡ ta.
Bây giờ nhìn lại, hóa ra Tần Yên đã bảo vệ ta từ năm nay...
Ta có hai lựa chọn:
- -- Phá vỡ thế trận và trốn thoát, sau đó dạy cho Tô Minh Hiên một bài học.
Suy cho cùng, một khi chuyện này bị truyền ra ngoài, thể diện của gia đình sẽ bị ảnh hưởng.
——Hoặc, hắn có thể dùng kế hoạch của mình giết chế.t Tô Minh Hiên.
Lúc đó ta lo lắng cho danh dự và ô nhục của gia đình nên đã chọn lựa chọn đầu.
Kết quả là Tô Minh Hiên càng trở nên ác độc hơn.
Vậy lần này...
Ta ngước mắt cười với Tần Yên:
"Tần thiếu gia, nếu chúng ta đã giăng bẫy, sao không uống một chén trà chờ đợi. Sẽ an toàn hơn nếu ngay tại chỗ bóp chết một số sâu bọ."
Tần Yên nghe xong, ánh mắt tựa hồ đang dò xét, ngữ khí có chút lười biếng thăm dò:
"Tô tiểu thư, nàng không sợ có quan hệ gì với ta nàng sẽ bị kéo bùn lầy sao?"
Ta cầm tách trà trên bàn lên, nhếch khóe môi:
"Tần thiếu gia, xin hãy cứu ta, chàng sẽ không kéo ta vào vũng lầy nào."
Ta cũng có lúc nghĩ rằng Tần Yên sẽ đưa ta vào vũng lầy.
Nhưng sau này ta nhận ra rằng thứ chàng ấy ban cho ta chính là mảnh đất thuần khiết và dịu dàng nhất trên đời.
Tần Yên nhìn ta, bỗng nhiên duỗi tay ra.
Chàng ấy ngăn ta chuẩn bị uống trà.
"Tần thiếu gia?"
Ta tự hỏi.
Tần Yên bình tĩnh trả lời:
“Đừng uống cái này.”
"...Hả tại sao?"
“Trà nguội rồi.”
"Ừm."
Ta có vấn đề về dạ dày và ta không bao giờ uống trà hay súp khi trời lạnh.
Sau một lúc im lặng...
Đột nhiên, ta ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào chàng ấy.
Kiếp trước, ta bị đánh thuốc mê rồi hôn mê, Tần Yên cuối cùng đã đánh thức ta bằng cách rót một chén trà lạnh lên người.
Sau khi đánh thức ta dậy, chàng đuổi ta đi với giọng điệu rất hung dữ.
Nhưng còn lần này thì sao?
Tách trà vẫn còn đó.
Chàng ấy không xúc phạm ta, không làm tổn thương ta và không đẩy ta ra ngoài.
Ta đã thức dậy như thế nào nhỉ?
Ta ngập ngừng cử động và nhận ra eo mình hình như đang đau.
Sau khi Tần Yên trở thành kẻ phản bội ở kiếp trước, chàng ta trở thành một con sói đói khát thích nhai thịt và xương.
Nhưng ta đã nhầm viên ngọc là mắt cá, không nhìn ra những đức tính tốt của chàng ấy, còn cảm thấy chàng ấy cực kỳ độc ác, ta ghét chàng một cách mù quáng, đương nhiên ta không bằng lòng để chàng ấy đạt được điều mình mong muốn một cách dễ dàng.
Chàng ấy không thể yêu cầu và cũng không muốn ép buộc ta nên liên tục nhéo eo ta và gọi ta là "Miêu Miêu", giả vờ là một đứa trẻ, khiến ta thương hại chàng ấy.
Vì vậy, cơn đau quen thuộc ở thắt lưng của ta...
Hình như...
Tần Yên véo ta tỉnh giấc à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...