Những ngày sau đó, tất cả tài sản thuộc quyền sở hữu của Tần gia đều bị tịch thu hết, Tần Linh Lan vì bị chủ nợ truy đuổi mà phải trốn lui trốn lủi ở khu ổ chuột.
Thảm hại hơn là trên người không một xu dính túi, quần áo trên người cũng toàn bùn đất lấm lem, bụng đói cồn cào mà chẳng có cái gì bỏ vào bụng. Đầu tóc trở nên rối loạn, khuôn mặt xinh đẹp ngày nào đã biến dạng trở nên nhợt nhạt, thiếu sức sống.
Tổng kết lại một câu Tần Linh Lan hiện tại vô cùng thảm hại!
“Tần Linh Lan!”
Một giọng nói chua ngoa vang lên, kéo Tần Linh Lan thoát khỏi mớ suy nghĩ điên loạn, ngẩng mặt lên nhìn người vừa gọi mình. Trước mặt cô ta là thân ảnh Lucas Thanh Điệp trong một bộ trang phục hàng hiệu đắt đỏ, ánh mắt cô ta nhìn Tần Linh Lan vô cùng khinh thường.
“Cô…là ai? Sao lại tìm tôi?” Tần Linh Lan khó hiểu nhìn cô gái ngoại quốc trước mặt, bộ họ quen nhau sao?
“Tôi là ai không quan trọng. Cô có muốn hợp tác với tôi không?” Lucas Thanh Điệp ngồi xổm xuống trước mặt Tần Linh Lan, khẽ nâng cằm cô ta lên.
“Hợp tác?!” Tần Linh Lan nghi hoặc nhìn đối phương, “Tôi đã trở nên như thế này rồi cô còn muốn hợp tác gì chứ?! Cô muốn sỉ nhục tôi ư?!”
“Tôi muốn hợp tác với cô trừ khử Âu Nam Diệp, khiến Mạc Thiên Kỳ phải đau khổ!” Ánh mắt Lucas Thanh Điệp bỗng biến đổi, nỗi hận bùng nổ.
Cô ta dù yêu Mạc Thiên Kỳ nhưng cũng hận anh, hận anh đã thẳng tay khiến cha cô ta_Lucas Martin phải vào tù, khiến gia tộc Lucas như rắn mất đầu, trở nên lụi tàn.
Còn phải đối mặt với rất nhiều thế lực khác bên ngoài lăm le hòng chiếm đoạt tài sản, các quyền lợi tối cao, Lucas Thanh Điệp cô ta không có khả năng chống đỡ.
Cách tốt nhất hiện tại chính là trả thù Mạc Thiên Kỳ, mà điểm yếu duy nhất của anh chính là Âu Nam Diệp, người phụ nữ mà Lucas Thanh Điệp hận thấu xương tủy.
Tần Linh Lan có chút nghi ngờ nhìn Lucas Thanh Điệp, “Cô có cách sao? Hay là cô muốn lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, tôi không có ngu ngốc đến mức đó đâu!”
Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, Tần Linh Lan đã trở nên cảnh giác hơn cả, cô ta không cho phép bản thân lại một lần nữa bị lợi dụng, bởi một lần đã quá đủ rồi.
“Hừ! Tôi không phải loại người ham sống sợ chết! Chúng ta đều chung kẻ thù, hợp tác với nhau không phải càng có lợi hơn sao?” Lucas Thanh Điệp phân tích, “Huống chi bây giờ một mình cô sẽ không thể tiếp cận Âu Nam Diệp!”
Bị nói trúng tim đen, Tần Linh Lan lặng người vài giây, sau đó chìm trong suy nghĩ. Quả là những gì cô gái trước mặt cô ta nói đều rất đúng, Tần Linh Lan cô ta không đủ khả năng tiếp cận Âu Nam Diệp, huống chi nói đến việc trả thù.
Bây giờ cách tốt nhất chính là hợp tác, có như vậy mới có thể dễ dàng khiến Âu Nam Diệp biến mất khỏi thế giới này.
“Được, bây giờ chúng ta phải làm gì?!” Tần Linh Lan hạ quyết tâm, cô ta muốn trả thù.
“Ở nơi này không tiện, bây giờ theo tôi trở về chỗ ở của tôi đi!”
Nhìn Tần Linh Lan chẳng khác nào một kẻ ăn mày trước mặt, Lucas Thanh Điệp có chút khinh bỉ, hết cách nên cô ta mới phải tìm đến Tần Linh Lan. Người ta thường nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, cho nên Lucas Thanh Điệp mới lựa chọn như vậy.
Tiếp đó, Tần Linh Lan cùng Lucas Thanh Điệp rời khỏi khu ổ chuột hôi hám, tiến về phía trung tâm thành phố D phồn hoa.
Một kế hoạch ác độc của họ lại sắp diễn ra, liệu rằng Âu Nam Diệp có thể tai qua nạn khỏi?
Vài ngày sau, tại bệnh viện trung tâm thành phố D, Âu Nam Diệp đang ngồi ở ngoài hành lang khoa phụ sản chờ đợi, trong lòng có chút lo lắng.
Mấy ngày nay cô cảm thấy trong người không được thoải mái, hay nôn khan, còn rất muốn ngủ, kỳ kinh nguyệt cũng bị trễ hơn hai tuần. Cho nên cô đã bí mật đến bệnh viện kiểm tra, Mạc Thiên Kỳ dạo này đang bận rộn trong vụ điều tra Tần gia nên cô không có nói với anh.
Một mặt là sợ anh lo lắng cho cô, một mặt là cô muốn tạo bất ngờ cho anh, nếu cô thật sự có thai thì tốt biết mấy.
“Mời bệnh nhân số 20 cô Âu Nam Diệp vào phòng khám ạ! Xin nhắc lại mời bệnh nhân số 20 vào phòng khám ạ!”
Tiếng cô y tá từ loa truyền đến, kéo Âu Nam Diệp thoát khỏi mớ suy nghĩ vớ vẩn, cô khẽ hít một hơi thật sâu, bước vào bên trong phòng khám.
Nửa tiếng sau, Âu Nam Diệp vui mừng cầm tờ kết quả đi ra khỏi khoa phụ sản, ánh mắt tràn ngập ý cười. Cô thật sự đã có thai, hơn một tháng!
Đây thực sự là một tin vui, cuối cùng thì cô đã có thai với Mạc Thiên Kỳ, nếu anh biết được chắc chắn rất hạnh phúc.
“Con à…bây giờ chúng ta cùng nhau về nhà nói cho ba con nhé!”
Âu Nam Diệp nhẹ nhàng đặt tay xuống bụng, khẽ vuốt ve vùng bụng phẳng lì nơi đang có một sinh mệnh đang tồn tại, khẽ cong môi nở một nụ cười.
Cô vui vẻ đi ra khỏi sảnh chính bệnh viện, vì quá kinh hỉ nên cô không hề nhận ra phía sau cô có một kẻ áo đen bịt mặt đang theo dõi.
Đi tiếp một đoạn, Âu Nam Diệp dừng lại ở quầy bán nước tự động, cô có chút khát muốn mua một chai nước lọc uống, tiện thể chờ tài xế đến đón, khi nãy bác ấy nói bị kẹt xe.
Đang vui vẻ mở túi xách lấy đồng xu ra, chưa kịp bỏ vào máy, phía sau tên áo đen kia đã lao tới, trên tay hắn ta là một chiếc khăn tẩm thuốc mê.
Hắn ta bịt miệng cô lại bằng chiếc khăn, theo phản xạ cô muốn phản kháng, nhưng đầu óc cô bỗng quay cuồng, hai tay trở nên vô lực, buông thõng xuống, mí mắt nặng trĩu, cuối cùng mất đi ý thức.
Tên bịt mặt áo đen nhanh chóng kéo Âu Nam Diệp lên chiếc xe ô tô màu đen đậu gần đó, phóng mất dạng, hòa mình vào dòng xe cộ trước mặt.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cộng thêm quầy bán nước tự động hơi khuất, cũng ít người qua lại nên chẳng ai phát hiện ra Âu Nam Diệp bị bắt đi.
Đến khi Mạc Thiên Kỳ trở về nhà, như mọi ngày đáng lẽ Âu Nam Diệp đã đợi anh ở sofa phòng khách rồi, nhưng hôm nay lại im lặng đến lạ. Anh cứ đinh ninh rằng có lẽ cô ở trên lầu, nhưng không, khi đã tìm hết khắp căn biệt thự mà không thấy cô, anh bắt đầu có dự cảm chẳng lành.
Vội vã đi tìm người làm hỏi han, nhưng họ lại chẳng thấy Âu Nam Diệp trở về, bởi từ sáng sớm cô đã đi ra ngoài rồi.
“Chết tiệt!”
Cầm chiếc điện thoại trong tay, không liên lạc được với cô, trong lòng anh như lửa đốt. Nếu như lần này cô lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn anh sẽ không sống nổi mất!
Đang định đi tìm cô, bỗng chiếc điện thoại trong tay anh reo lên, là một số máy lạ, anh nhanh chóng bắt máy.
“Ayza…anh trai của tôi, lâu rồi không gặp nha!” Giọng điệu chua ngoa của Tần Linh Lan truyền đến tai khiến Mạc Thiên Kỳ càng tức giận hơn.
“Là cô! Cô đã đưa Tiểu Diệp đi đâu?! Chết tiệt, nếu như cô ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ giết cô!” Anh có chút không kiểm soát được bản thân mà quát lên.
“Chậc chậc, đừng tức giận chứ! Anh trai à, tôi cho anh thời gian nửa tiếng đồng hồ, nếu như anh không tới…chị dâu tương lai sẽ mất mạng đó!” Nói đoạn, cô ta cười phá lên, “Đây sẽ là bữa tiệc cuối cùng hạ màn nha…haha…”
“Nếu cô dám làm hại cô ấy, tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Mạc Thiên Kỳ gằn lên từng câu từng chữ, toàn thân tỏa ra sát khí cực mạnh.
“Haha…anh trai à, anh chỉ có nửa tiếng! Nếu anh dẫn thêm người, tôi không đảm bảo tính mạng chị ta đâu!” Tần Linh Lan lạnh giọng uy hiếp.
Nói xong, không để Mạc Thiên Kỳ phản bác, Tần Linh Lan đã cúp máy. Bên này Mạc Thiên Kỳ đùng đùng sát khí rời khỏi “Lam Uyển”, trong lòng thầm cầu mong Âu Nam Diệp không sao.
“Tiểu Diệp, đợi anh…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...