Giá như đó chỉ là một cơn ác mộng? Giá như khi tỉnh lại em vẫn còn bên cạnh anh thì thật tốt biết bao…
…
Đêm, mọi thứ trên bầu trời đều bao phủ bởi một đen tối tăm.
Trên một chiếc du thuyền sang trọng, Hồ Điệp đứng ở góc trái du thuyền, với một thân lễ phục màu xanh lam bó sát người, làm tôn lên đường cong quyến rũ mê người của cô.
Trên tay cô là ly rượu vang màu hổ phách, theo lực đạo trên tay cô khẽ lắc lư, một chút rượu sóng sánh ra bên ngoài. Ánh mắt sắc bén của Hồ Điệp lướt nhìn xung quanh du thuyền khắp một lượt, tầm mắt dừng lại ở một tên đàn ông bị mù một mắt.
Đêm nay sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của cô trong tổ chức “Saf”, Dạ Bắc Đình đã hứa chỉ cần cô hoàn thành xong nhiệm vụ này sẽ cho cô tự do. Không do dự, Hồ Điệp đã đồng ý, cô muốn lần này hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ toàn tâm toàn ý giúp Âu Nam Diệp, sau đó chính thức rửa tay gác kiếm.
Cô muốn làm một người bình thường để ở bên Dạ Kiêu, sống một cuộc sống mà cô hằng mong muốn, rời xa nơi thị phi trong Hắc đạo.
“Oh…vị tiểu thư này, cô có nhã hứng uống với tôi vài ly không?”
Đang thất thần trong dòng hồi ức, bỗng một giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ trong đầu cô, Hồ Điệp khẽ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Ngũ quan hài hòa, trẻ trung, khuôn mặt góc cạnh, khá ưu tú. Hẳn là một vị thiếu gia giàu có, nhìn trang phục trên người hắn ta có vẻ rất đắt tiền, nhưng đâu đó cô cảm nhận được người đàn ông trước mặt này có cái gì đó rất nguy hiểm.
Nụ cười trên môi hắn ta dường như còn ẩn giấu điều gì đó, mà nhất thời cô chưa nhận ra được, nhưng lý trí mách bảo cô rằng phải tránh xa người đàn ông này.
“A, thật ngại quá, hôm nay tôi có chút mệt nên không thể tiếp anh rồi.”
Hồ Điệp cười híp mắt khéo léo từ chối, cô đến đây là vị nhiệm vụ, không có thời gian ở đây vui chơi, hơn hết ngoài Dạ Kiêu ra cô cũng không thích tiếp xúc với người đàn ông khác.
“Vậy thật đáng tiếc…” Hắn ta nhìn cô cười đầy ẩn ý, “Tôi rất có ấn tượng với tiểu thư đấy, không biết tôi có thể biết danh tính của cô không?”
Hồ Điệp nhìn hắn ta một lúc lâu, sau đó cười cười đáp, “Tôi là Hồ Ảnh, hân hạnh làm quen.”
Để không bị lộ danh tính thật cô bịa ra một cái tên, hy vọng hắn ta không phát giác rằng cô đang nói dối.
“Tôi là Luis Trần, hân hạnh làm quen.” Hắn ta híp mắt đáp, vươn tay ra ý muốn bắt tay làm quen.
Hồ Điệp cũng không nghĩ nhiều, bắt tay xã giao với hắn ta. Tiếp đó cả hai nói chuyện một lúc, sau đó cô kiếm cớ rời đi trước, bởi mục tiêu của cô đang di chuyển vào bên trong du thuyền.
Hồ Điệp nhanh chóng bám theo tên bị mù một mắt kia, hắn ta là Trần Lập_một tên xã hội đen có tiếng tăm, chuyên đi buôn bán phụ nữ và trẻ em vị thành niên.
Tổ chức “Saf” theo dõi hành tung của hắn ta đã lâu, biết được đêm nay chúng sẽ giao dịch ở trên chiếc du thuyền này, vậy nên cô đã cải trang lên đây.
Đi dọc theo một hành lang dài, cô theo bước chân hắn ta đi vào bên trong một sảnh lớn, tiếp đó đi qua một cánh cửa sau đó trực tiếp xuống một tầng hầm.
Hồ Điệp cảnh giác nhìn xung quanh, dù nơi này vẫn có phục vụ đi qua lại, nhưng có vẻ như có cái gì đó rất không bình thường ở đây, những người phục vụ trong khoang thuyền này trên người họ đều cất một khẩu súng.
Cô nhận ra điều này là vì trên người cô có gắn một thiết bị tiên tiến có thể nhận ra bom hoặc các vật nguy hiểm trên người đối phương. Lần này hành động một mình dù có chút nguy hiểm nhưng cô tự tin bản thân sẽ làm tốt.
Sau khi xác nhận được Trần Lập kia đi vào một căn phòng dưới tầng hầm, cô đã cải trang thành phục vụ bồi rượu đi vào bên trong, đập vào mắt cô là cảnh tượng hoan ái của một số người trong phòng khiến cô buồn nôn.
Nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế, xem như không có chuyện gì xảy ra, mà tiếp tục phục vụ rượu cho Trần Lập và vài tên khác. Tổng cộng trong căn phòng này có năm người đàn ông, có vẻ như chúng là đàn em của Trần Lập.
“Lão Trần, có muốn thử hàng luôn không? Rất sướng!”
Một tên đầu đinh rời khỏi thân thể một người phụ nữ, chỉnh lại y phục, tiếp đó tiến về phía Trần Lập hỏi. Trần Lập xua xua tay từ chối, hôm nay hắn ta đến đây để giao dịch chứ không phải để hưởng lạc, hắn ta khẽ liếc nhìn nữ nhân khỏa thân dưới sàn nhà kia, khẽ nhíu mày.
“Lần sau nhớ “chơi” cẩn thận.” Hắn ta khẽ nhắc nhở.
Tên kia chỉ cười cười gật đầu, Hồ Điệp chứng kiến một màn này chỉ có thể siết chặt nắm đấm, căm phẫn nhìn bọn chúng. Đúng là một đám vô nhân tính, coi mạng người như cỏ rác, cô thề sẽ cho chúng chết không toàn thây.
“Đại ca Trần, hàng đã được đưa đến, chỉ chờ người phía bên kia đến là ổn rồi.” Một tên mặt đầy rẫy sẹo lên tiếng báo cáo.
Trần Lập khẽ gật đầu, tiếp đó vươn đôi tay có chút chai sạn cần lấy ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch. Sau đó hắn ta ngẩng đầu lên liếc nhìn bốn tên đàn ông còn lại, rồi lại liếc nhìn Hồ Điệp đang rót rượu bên cạnh, hắn ta có chút nghi ngờ.
“Lại đây?” Hắn ta vẫy vẫy tay ra hiệu cho Hồ Điệp, cơ thể cô có chút căng thẳng, nhưng vẫn tiến lại gần hắn ta.
Hắn ta quan sát một lúc lâu, cất giọng, “Cô là người mới?!”, hắn ta nghi hoặc hỏi.
Khi nãy hắn ta có ngửi thấy một mùi hương rất nồng nàn, là của phụ nữ, vốn dĩ tưởng trên người nữ nhân bị đàn em hắn “chơi” dưới sàn kia, nhưng không phải.
Mùi hương này hắn đã ngửi thấy ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời hắn ta không nhận ra. Hồ Điệp căng thẳng nhìn hắn ta, nếu như bị phát hiện cô sẽ phải ra tay nhanh hơn dự kiến, nhưng nhiều người như vậy cũng khá khó khăn cho cô.
“Vâng thưa ngài, tôi mới đến hôm nay.” Cô khẽ cúi người cung kính đáp, bàn tay nhanh nhẹn rút ra một chiếc phi tiêu bên hông, sẵn sàng hạ thủ.
Đột nhiên cánh cửa phòng một lần nữa mở ra, thân ảnh một người đàn ông bước vào, ánh mắt hắn ta dừng lại trước người Hồ Điệp, khóe môi khẽ cong lên.
“Xin lỗi đã để các vị đợi lâu.” Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Hồ Điệp sững sờ.
Quay người nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy, đập vào mắt cô là thân ảnh của người đàn ông vừa nói chuyện với cô mấy chục phút trước_Luis Trần. Quả nhiên người đàn ông này không hề đơn giản.
“Ngài Luis không cần câu nệ tiểu tiết, chỉ có vài phút thôi mà, không cần thiết phải để ý chút thời gian kia.”
Thấy Luis Trần, đám người có mặt trong phòng đều thay đổi sắc mặt, đồ đạc lộn xộn cùng những người phụ nữ bị họ hành hạ đã được đưa đi chỗ khác.
“Vậy thật không phải phép.” Luis Trần khẽ cười cười đáp, sau đó đi đến sofa tùy ý ngồi xuống, không biết vô tình hay cố ý hắn ta khẽ động vào tay Hồ Điệp.
Hồ Điệp khó hiểu trước hành động của hắn ta, nhưng cũng không ra tay thủ tiêu Trần Lập ngay, cô phải xem xem bọn chúng muốn làm gì tiếp theo.
“Ngài Luis, hàng chúng tôi đã chuẩn bị đủ cả. Không biết tiền ngài đã mang đến đủ chưa?” Tên đầu đinh cười cười dò hỏi.
Luis Trần vẫn mang bộ mặt cười tươi như hoa, đáp, “Một tay giao hàng một tay giao người.”
Nghe Luis Trần nói vậy, tên đầu đinh khẽ nhìn về phía Trần Lập ra hiệu, thấy đại ca của mình gật đầu, tên đầu đinh khẽ cụp mắt.
“Vậy mời ngài Luis đi theo chúng tôi.”
Nói xong, hắn ta đứng dậy đi về phía bức tường, ấn một cái nút khởi động, một cánh cửa khác mở ra. Hắn ta quay sang Luis Trần làm động tác mời, Luis Trần gật đầu theo sau hắn ta vào bên trong, còn Trần Lập và ba tên đàn em còn lại thì vẫn ngồi kia thưởng thức rượu.
Theo khe cửa, Hồ Điệp nhìn thấy bên trong có rất nhiều phụ nữ và trẻ em vị thành niên bị bắt cóc, trên người họ đều đầy rẫy những vết thâm tím. Hẳn là đã bị tra tấn dã man, tầm mắt Hồ Điệp khẽ cụp xuống, lửa giận dâng trào.
Một lũ khốn kiếp!
Bên kia tên đầu đinh cùng Luis Trần vẫn chăm chú kiểm hàng, còn Hồ Điệp đã không nhịn được mà ra tay, cô nhanh nhẹn dập cầu giao. Căn phòng sáng trưng bỗng trốc trở nên đen ngòm, cô khẽ nheo nheo đôi mắt, nhanh nhẹn phi những chiếc phi tiêu vào những tên thuộc hạ xung quanh.
“Aaa…”
Tiếng thét chói tai vang lên, tiếp đó là hàng loạt tiếng súng nổ ra, đến khi ánh sáng căn phòng có lại thì những tên kia chỉ còn lại là cái xác lạnh lẽo. Trần Lập may mắn còn sống, nhưng lồng ngực hắn ta đã bị trúng phi tiêu, hắn ta khó khăn nấp vào một chỗ.
Khẽ đưa tầm mắt quan sát, đến khi tên đầu đinh và Luis Trần từ bên trong ra thì mọi thứ đã trở nên hỗn loạn, chỉ trong vài giây ngắn ngủi hầu hết tất cả những người trong phòng đều chết.
“Ngài Luis, đây là giao dịch mà ngài nói ư?” Trần Lập ôm ngực khó khăn mở miệng chất vấn.
Luis Trần nhíu mày, hắn ta không hề cho thuộc hạ ra tay, nhìn cách thức giết người bằng phi tiêu kia hắn ta khẽ nhíu mày.
“Là “Điệp Ưng” của tổ chức “Saf”!” Luis Trần lạnh lẽo đáp.
“Chết tiệt! Là nữ nhân đó, mau đuổi theo!” Trần Lập tức giận gằn lên từng chữ, ra lệnh cho tên đầu đinh và đám thuộc hạ vừa chạy tới.
Còn phía bên Hồ Điệp cũng không khá là bao, bởi cô đã bị trúng đạn, viên đạn ghim sâu vào ngực cô, cách tim chỉ có năm centi-mét, máu chảy ra rất nhiều.
Cô khó khăn tựa vào bức tường, ánh mắt mờ dần, mờ dần, hơi thở trở nên khó khăn. Cô thật sự rất mệt, bỗng dưng cô cảm thấy rất nhớ Dạ Kiêu, thật sự rất nhớ…
“Kiêu…thật xin lỗi…”
Cô khó khăn gọi tên anh, theo đó nước mắt chảy dài trên đôi gò má của người thiếu nữ, trông thật sự rất đau lòng…
Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng, lần cuối cùng cô gọi tên anh,…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...