“Tiểu Diệp… Anh thật sự rất nhớ em…”
Mạc Thiên Kỳ siết chặt vòng tay ôm Âu Nam Diệp, đôi mắt chim ưng đỏ lên, ngân ngấn lệ.
“Ừ, em cũng rất nhớ anh…thật sự rất nhớ…”
Âu Nam Diệp khẽ buông người Mạc Thiên Kỳ ra, ngón tay thon dài mảnh khảnh của cô khẽ vươn lên vuốt ve khuôn mặt điển trai trước mắt, lau đi những giọt nước mắt đắng lòng kia.
“Kỳ…tất cả đã ổn rồi, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa.” Cô khẽ hôn lên trán anh một nụ hôn, đầy yêu thương, “Vậy nên, hãy hứa với em…đừng rơi lệ nữa nhé! Em sẽ đau lòng.”
Mạc Thiên Kỳ khẽ nở một nụ cười, gật đầu lia lịa, trông anh lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ cả, sẽ chẳng ai nghĩ đến nam nhân trước mặt Âu Nam Diệp này vốn dĩ là một vị Thượng tướng cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình cả.
“Được.” Anh khẽ đáp, vươn tay cầm lấy bàn tay của cô, ánh mắt tràn ngập thâm tình, “Em cũng phải hứa với anh, sau này không được tùy tiện hành động nữa, được không?”
“Em hứa…” Cô nghẹn ngào đáp lại anh.
Nhận được câu trả lời như ý muốn, Mạc Thiên Kỳ rất vui, chỉ cần sau này cô không hành động một mình anh tuyệt đối sẽ không để cho cô gặp nguy hiểm nữa. Một lần đã quá đủ rồi, những tháng ngày hạnh phúc của họ sẽ bắt đầu từ đây, và sẽ mãi mãi như vậy.
Âu Nam Diệp trở về khiến mọi người rất vui mừng, Hồ Điệp khi nghe tin vội vã chạy đến “Lam Uyển” ngay tức khắc, sau đó Dạ Bắc Đình cũng đến, cuối cùng là hai vợ chồng Tần Mặc Sâm và Tần Tố Ân.
“Huhu…tiểu thư, tôi tưởng mình không được gặp lại người nữa…hức…”
Hồ Điệp nhào vào lòng Âu Nam Diệp mà nức nở, giống như một đứa trẻ con vậy, còn Âu Nam Diệp chỉ biết cười trừ nhìn cô gái nhỏ bé trong lòng. Thật hạnh phúc biết bao khi cô có những người bạn, người thân yêu thương cô vô bờ bến, dù họ chẳng có cái gọi là huyết thống.
Nhưng họ đều đối xử thật tâm với cô, bằng cả trái tim và tấm chân tình, thậm chí là cả mạng sống của họ. Âu Nam Diệp tự thấy bản thân mình thật may mắn, vì xung quanh cô luôn có những người đối xử thật lòng thật dạ với cô, quãng đường dài còn lại cô sẽ trân trọng họ, trân trọng thứ tình cảm thiêng liêng kia.
“Ngoan, đừng khóc nữa… Tôi không sao rồi mà, mọi chuyện ổn rồi.”
Âu Nam Diệp vỗ vai trấn an Hồ Điệp, khẽ nở một nụ cười, thấy hai cô gái như vậy ba người đàn ông có mặt trong phòng khách chỉ biết im lặng nhìn họ.
“Tiểu Điệp à, đừng khóc nữa, nước mắt tèm lem hết rồi kìa.” Tần Tố Ân bên cạnh khịt khịt mũi nói, may mà chị dâu họ không sao, nếu không anh họ cô không biết sống sao nữa.
“Hức…tôi không có khóc mà, chỉ là bụi bay vào mắt thôi…” Hồ Điệp nghẹn ngào đáp, khẽ lau đi nước mắt.
Nghe Hồ Điệp nói vậy mọi người trong phòng khách thiếu điều đều muốn phụt cười thành tiếng, căn phòng sạch sẽ như vậy lấy đâu ra bụi chứ, còn nữa nước mắt tèm lem thế kia mà bảo không khóc, có quỷ mới tin.
Âu Nam Diệp cười khổ nhìn Hồ Điệp, khẽ lau đi nước mắt của cô, “Lớn rồi còn khóc nhè, như vậy ai mà thèm rước cô chứ.”
Hồ Điệp khẽ bĩu môi định phản bác lại lời nói của Âu Nam Diệp, bỗng sau lưng truyền đến giọng nói của Dạ Kiêu, khiến ai nấy đều ngạc nhiên.
“Tôi rước nhé!” Dạ Kiêu mỉm cười nhìn mọi người, khẽ gật đầu xem như lời chào hỏi.
Sau đó sải bước đi về phía Hồ Điệp, thấy Dạ Kiêu đến Hồ Điệp rời khỏi người Âu Nam Diệp, ngồi ngay ngắn lại. Hướng đôi mắt có chút sưng đỏ nhìn Dạ Kiêu, anh khẽ cười nhẹ, ngồi xuống ôm lấy cô vào lòng.
“Bé cưng, khóc nhè không đáng yêu chút nào.” Giọng nói của Dạ Kiêu mềm mại đến mức khiến những người kia sởn cả gai ốc.
“Ai…ai là bé cưng của anh chứ!” Hồ Điệp ngại ngùng phản bác, không dám nhìn thẳng vào mắt Dạ Kiêu.
Nhiều người như vậy mà Dạ Kiêu lại dở chứng ăn nói xà lơ, thật ngại chết cô rồi, cô chỉ ước có cái lỗ mà chui xuống thôi.
Thấy người trong lòng đỏ mặt vì ngại ngùng, Dạ Kiêu rất vui, khẽ hôn lên trán cô một nụ hôn. Mọi người trong phòng khách được ăn “cẩu lương” miễn phí mà cảm thấy tức cười, đặc biệt là Dạ Bắc Đình, anh nhìn ba cặp đôi kia mà tức đỏ mắt.
Không biết hôm nay anh bước ra khỏi nhà bằng chân nào nữa, xui hết đường nói, đã thất tình rồi còn bị cho ăn no một bụng “cẩu lương”, thật con mẹ nó không công bằng mà.
Sau đó tất cả ngồi trò chuyện rất lâu, rồi cùng nhau đi ăn trưa, cuối cùng tạm biệt nhau ai trở về nhà người đó.
Tại một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố D, Bạch Nam mệt mỏi đẩy cửa bước vào trong, chưa kịp định hình đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo cả người cậu vào lòng.
Một cảm giác ấm áp bủa vây xung quanh, mùi hương bạc hà dịu nhẹ xộc thẳng vào mũi khiến Bạch Nam thoải mái hơn rất nhiều, rũ bỏ hết tất cả phòng bị mà an tâm nhắm mắt cảm nhận hơi ấm kia.
“Nam Nam, anh trở lại rồi.”
Bắc Nhiễm khẽ cắn vành tai Bạch Nam mà thì thầm, có trời mới biết anh nhớ Bạch Nam đến mức nào, nếu không phải vì nhiệm vụ anh đã trở lại nước T từ lâu rồi.
Cũng chẳng phải nhìn cảnh người trong lòng thân mật với nữ nhân khác mà ghen tuông lồng lộn, đã vậy còn phải nhẫn nhịn đến khổ sở.
“Ừ, sao anh không báo trước cho em.”
Bạch Nam khẽ hỏi, từ từ mở đôi mắt ra, cảm giác mệt mỏi đã vơi đi rất nhiều khi được Bắc Nhiễm ôm vào lòng, nỗi nhớ nhung bao ngày qua dường như tan biến hết. Chỉ cần có Bắc Nhiễm ở bên, mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp.
“Báo trước làm sao mà còn bất ngờ nữa.”
Bắc Nhiễm khẽ buông người Bạch Nam ra, điểm nhẹ lên mũi cậu một cái, sau đó hai người họ đi về phía sofa ngồi xuống. Ổn định chỗ ngồi, Bắc Nhiễm lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo đưa ra trước mặt Bạch Nam, ánh mắt tràn đầy tình yêu.
Anh khẽ mở chiếc hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh lộ ra trước mặt Bạch Nam, khiến cậu sững sờ trong giây lát, như không tin vào mắt mình.
“A Nhiễm…anh đây là…” Bạch Nam ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, khó tin muốn hỏi lại.
“Nam Nam, kết hôn với anh nhé!” Bắc Nhiễm ôn nhu lên tiếng, trả lời cho câu nói nửa vời kia của Bạch Nam, “Chờ mọi chuyện ở đây kết thúc, chúng ta sẽ trở lại Thành Đô rồi kết hôn, em có nguyện ý không?”
Nghe những lời tỏ tình của Bắc Nhiễm, hai mắt Bạch Nam đỏ ửng, không thốt nên lời, chỉ có thể gật đầu thay cho lời đáp. Nhận được sự đồng ý, Bắc Nhiễm vội vã đeo nhẫn vào tay Bạch Nam, cuối cùng thì anh cũng có thể quang minh chính đại ở bên cạnh Bạch Nam.
Dù cho con đường sau này của họ có gian nan ra sao, Bắc Nhiễm tuyệt đối sẽ không buông tay Bạch Nam, quãng đời còn lại nguyện cả kiếp này chỉ yêu mỗi một người, duy nhất và mãi mãi.
“Nam Nam, anh yêu em.” Anh khẽ hôn lên tay Bạch Nam, thủ thỉ.
“Em cũng yêu anh.” Bạch Nam đáp lại.
Sau đó lấy hết dũng khí hôn Bắc Nhiễm, từ dịu dàng đến mãnh liệt, đến khi cả hai thỏa mãn mới thôi. Nhưng không dừng lại ở đó, họ dường như muốn nhiều hơn, muốn thỏa mãn cơn khát dục vọng đang dần chiếm lĩnh tâm trí cả hai.
Tiếp đó trong căn phòng ấm cúng chỉ còn lại những tiếng rên rỉ cùng tiếng thở gấp hòa quyện vào nhau, giống như một bản nhạc khiến lòng người say đắm, đồng thời cũng rất nóng bỏng.
Thành phố A, nước H, Tề Thiên tiêu sái bước vào một cửa hàng hoa, ánh mắt liếc ngang liếc dọc nhìn qua một lượt. Tiếp đó đi đến trước quầy hoa hồng xanh Pháp, chọn ra vài bông hoa, rồi ngắm nghía nó.
Cô nhân viên thấy anh thì ngẩn người hồi lâu, sau đó mới bẽn lẽn đi lại gần, ánh mắt tràn đầy sự si mê, nhỏ giọng cất lời.
“Anh muốn mua hoa hồng này sao?”
Tề Thiên không đáp lại chỉ gật đầu nhẹ, sau đó đưa những bông hoa trên tay vừa được anh chọn cho cô nhân viên, hiểu ý cô nhân viên vội vã gói lại.
Sau vài phút đồng hồ, Tề Thiên cầm bó hoa hồng xanh Pháp đi ra khỏi cửa hàng hoa, sau đó lên xe đi đến nghĩa trang. Khi bóng lưng anh vừa khuất, đúng lúc Tô Mạn Mạn cũng từ một chiếc xe taxi bước xuống, sau đó đi vào bên trong.
Cô cũng không chần chừ mà mua một bó hoa hồng xanh Pháp, số lượng bông hoa y hệt của Tề Thiên khiến cô nhân viên ngạc nhiên trong giây lát, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Mua hoa xong, Tô Mạn Mạn lên xe đi đến nghĩa trang, cũng nhiều năm rồi cô mới có cơ hội quay lại nước H, không biết người bạn kia của cô có trách cô không.
Cô ấy đã ra đi mãi mãi vì căn bệnh ung thư quái ác vào nhiều năm trước, lúc đó Tô Mạn Mạn rất suy sụp, bởi lẽ người bạn duy nhất của cô trên thế giới này đã rời bỏ cô mà đi. Sau đám tang, Tô Mạn Mạn quyết định trở về nước T, rời xa nơi đã khiến cô đau khổ, nơi chứa rất nhiều kỉ niệm thời thanh xuân thuần khiết.
Từ đó, cô đã không trở lại thành phố A này, nhưng hiện tại sau nhiều năm, cô quyết định trở về một lần. Muốn thăm cô ấy, cũng như muốn nói với cô ấy rất nhiều chuyện, nói rằng cô hiện tại sống rất tốt.
Tô Mạn Mạn ôm bó hoa hồng xanh Pháp mà lòng nặng nề vô cùng, đây là loài hoa mà khi còn sống cô bạn kia của cô rất thích, cô ấy từng nói nếu như một ngày cô ấy chết đi, Tô Mạn Mạn hãy đem hoa hồng xanh Pháp đến viếng cô.
Hiện tại nghĩ lại lòng Tô Mạn Mạn lại chua xót, nhiều năm như vậy cô mới quay lại, nhất định cô ấy sẽ trách cô, trách cô không đến thăm cô ấy.
Dọc đường đi đến nghĩa trang, Tô Mạn Mạn cứ ngồi trầm tư trong dòng hồi ức, mãi khi tài xế gọi cô mới hoàn hồn trả tiền rồi đi xuống.
Hôm nay thời tiết ở thành phố A rất đẹp, nắng vàng rực rỡ, trên nền trời xanh bao la. Tô Mạn Mạn ôm bó hoa bước vào nghĩa trang, đi đến phần mộ của cô bạn, không nghĩ tới lại gặp được Tề Thiên.
Bốn mắt chạm nhau trong giây lát, nhưng lại chẳng nói với nhau câu nào, chỉ đứng kia nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tô Mạn Mạn mở lời trước.
“Anh…đến đây thăm cô ấy sao?”
Ánh mắt cô khẽ rũ xuống, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết giữa Tề Thiên và cô bạn của cô có mối quan hệ gì.
“Ừ, cô cũng vậy sao?” Anh nhìn cô rơi vào suy tư.
“Vâng.” Cô khẽ đáp, sau đó đặt bó hoa xuống trước phần mộ của Vũ Thư Lam, ánh mắt đượm buồn, “Khi còn sống Thư Lam rất thích hoa hồng xanh Pháp…”
Tề Thiên im lặng nhìn cô gái mình đã gặp mặt vài lần, trong lòng tư vị tạp trần, “Con bé rất thích nó, tiếc là đã không thể ngắm nó nữa rồi…”, anh khẽ cười khổ.
Nghe anh nói vậy, lòng Tô Mạn Mạn rạo rực đến khó tả, dường như nhớ ra điều gì đó, phải rồi, trước kia Vũ Thư Lam có nhắc đến cô ấy có một người anh họ rất yêu quý mình. Không lẽ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...