Quý Thạch Khiêm nhận được tin tức, căn bản không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy.
Lúc ấy anh đang cùng cha của Hà Mỹ Linh bàn công chuyện, thư ký nói cho anh biết, nói rằng Hà Mỹ Linh thông báo: "Thiết bị nồi hơi xảy ra vấn đề,
muốn đình công trong 3 ngày, không có nhân viên bị thương."
Lúc ấy trái tim của anh đập vài nhịp, lập tức đứng dậy, quyết định đi, về
việc công, giờ phút này anh nên trở về xưởng, ân cần hỏi han tình trạng, còn về tư (cá nhân), anh lo lắng cho người phụ nữ kia, trực giác của
anh lo lắng.
Khi anh chạy về xưởng thì đã là ngày thứ 4 rồi.
Hà Mỹ Linh để chuyện này đến hai ngày mới thông báo, nói rằng cô ta cho
rằng chuyện này không nghiêm trọng, nhưng càng như vậy, anh càng lo lắng nhiều hơn.
Tiến vào xưởng, tình trạng hiện trường đúng là khiến cho anh ngây người?
Cái này làm sao có thể không có chuyện gì?
Trải qua 4 ngày, trong xưởng vẫn hỗn độn như cũ, hơn nữa uy lực phát nổ của
nồi hơi có thể thấy rõ, nhiều thiết bị rơi đầy dưới đất, thậm chí có rất nhiều mảnh vỡ bị văng ra trong lúc nổ.
Tất cả nhân viên đều trở về đi làm, mọi người đều đang quét dọn, im lặng không ai lên tiếng.
Lúc này, có người nhìn thấy Quý Thạch Khiêm về, bắt đầu ghé tai nhau, nhưng mà không có ai đến chào hỏi anh, mỗi người khi nhìn thấy anh chỉ chỉ
trỏ trỏ, trong ánh mắt tràn đầy tức giận cùng bất mãn.
Quý Thạch Khiêm cũng không phát hiện điều gì khác thường, bởi vì anh đứng
trong đám người muốn tìm cô gái kia, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy.
Vì vậy anh mở miệng hướng về mọi người hỏi thăm: "Xảo Ninh đâu?"
Tất cả mọi người im lặng không nói, nhưng mà có người bắt đầu khóc thút thít.
Toàn thân Quý Thạch Khiêm không khỏi rùng mình một cái, lúc này, có người
giống như là bất mãn, mở miệng ra là chửi rủa... “Anh đừng có mà giả vờ. Anh lại không biết Xảo Ninh ở đâu sao?"
"Đúng vậy, Xảo Ninh thật đáng thương... Ô ô..."
"Thật quá đáng... Thật là quá đáng..."
"Bị thương nặng như vậy..."
Mồ hôi lạnh của Quý Thạch Khiêm chảy ròng ròng: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nói rõ ràng? Xảo Ninh ở đâu?"
Vẫn không có người trả lời, anh đang tính toán tiếp tục tra hỏi thì Hà Mỹ
Linh đi ra, sau đó quát trách móc: "Mọi người tụ tập ở đây làm gì? Còn
không nhanh làm việc?"
Mọi người tản ra, Quý Thạch Khiêm nhìn về phía cô ta, biết lúc này chỉ có
cô mới cho anh biết câu trả lời. Anh đi theo cô vào phòng làm việc, cửa
phòng làm việc khép hờ lại
"Hà Mỹ Linh, Xảo Ninh ở đâu?"
Cô im lặng một chút, trong thời gian này gặp phải khá nhiều áp lực tạo thành mệt mỏi, nhưng để cho cô mệt mỏi, chính là anh.
Anh hoàn toàn không hỏi trước cô thế nào? Xưởng như thế nào? Cũng chỉ có quan tâm đến cô gái kia...
"Hà Mỹ Linh, cô có phải cố ý che giấu mức độ nghiêm trọng của sự việc? Cố ý nói mọi chuyện không nghiêm trọng?” Anh cảm thấy thế nào cũng không
đúng.
Cô nặng nề thở dài một hơi: "Em còn không phải vì anh”
Quý Trạch Khiêm cố gắng trấn định tâm trạng, rõ ràng trong đầu anh đều đang tự tưởng tượng những tình huống có thể xảy ra, nhưng anh vẫn không cho
mình suy nghĩ lung lung, tự nói với bản thân, không có chuyện gì...
Không có chuyện gì...
"Xảo Ninh ở đâu?"
“...”
Anh tức giận, nặng nề đập bàn, tiếng vang chỉ sợ ở ngoài phòng làm việc cũng có thể nghe: "Nói cho tôi biết, Xảo Ninh ở đâu?"
"Cô ấy bị thương, cả cơ thể bị phỏng, chân trái cũng bị thương”
Giống như gặp phải điện giật, toàn thân anh không tự chủ được mà run rẩy, Quý Thạch Khiêm cứng người, một câu cũng không thể nói ra được.
Nghe thấy mấy câu nói ngắn ngủi này, đủ khiến anh đau lòng: "Cô ấy bây giờ ở đâu, tôi muốn gặp cô ấy."
Hà Mỹ Linh không quan tâm đến: "Cô ấy đã đi rồi."
"Đi rồi, có ý gì? Cô ấy bị thương, có thể đi đâu được?"
Lắc đầu: "Em cũng không biết cô ấy đi đâu, ngày hôm ấy em đến thăm cô ấy,
tiện tay cho cô ấy một khoản tiền, nói cô ấy rời khỏi đây. Em cho rằng
ít nhất cô ấy phải nằm viện vài ngày, kết quả là ngày hôm sau cô ấy kiên trì rời khỏi bệnh viện, bác sĩ cũng không ngăn cản được..."
Quý Thạch Khiêm quát lên: "Cô kêu cô ấy rời khỏi đây? Cô điên rồi sao?"
Hà Mỹ Linh nén nước mắt lại: "Em có thể không làm như vậy sao? Em nói với
ba em, ở bên nhà máy không có người bị thương, nếu tin tức Xảo Ninh bị
thương được truyền ra ngoài, anh cho rằng anh sẽ tốt hơn sao? Anh nghĩ
rằng ba em có thể tin tưởng anh được sao? Em chỉ vì anh..."
"Nói láo.” Quý Thạch Khiêm nắm chặt bàn tay, lớn tiếng nói, đây là lần đầu
tiên anh không thể khống chế bản thân mà tức giận, trước đây anh không
bao giờ để cảm xúc biểu hiện bên ngoài luôn làm bộ dạng điềm đạm. Nhưng
giờ phút này, lòng anh đau đến cùng cực.
Cô ta làm sao có thể làm như vậy? Làm sao có thể đối đãi với một người bị thương như vậy, nói Xảo Ninh rời đi?
"Thạch Khiêm, em làm như vậy là đúng, đối với em, đối với anh, đều tốt,..."
"Cô thật không phải là người.” Vành mắt của Quý Thạch Khiêm đỏ ửng, oán hận nói lên: "Xảo Ninh mắng cô đúng rồi, cô thật không phải là người.”
Không khí giữa hai người giằng co, Hà Mỹ Linh cũng không chịu yếu thế, cô
không cho lỗi là do mình, lại càng không cho rằng tình cảm của mình với
người đàn ông trước mắt này lại thua Xảo Ninh.
"Cô đối xử như vậy đối với một nhân viên bị thương đã thật quá đáng rồi,
huống hồ người con gái này đối với tôi mà nói, không chỉ là nhân viên,
cô ấy là người con gái tôi yêu."
Câu nói cuối cùng gần như là gào lên, Hà Mỹ Linh nhìn anh, sắc mặt chuyển
dần tái nhợt, cô thấp giọng nói, trong giọng nói tràn đầy bất mãn: "Còn
em thì sao? Quý Thạch Khiêm, em đã ở bên cạnh anh bao nhiêu năm, từ lúc
học đại học đến giờ, anh đã từng chú ý đến em một chút sao? Không có.
Trong mắt anh chỉ có Uông Xảo Ninh."
“...”
"Em vì anh đến Đài Bắc học đại học, vì anh đến nơi quỷ quái này làm phó
xưởng, em đều vì anh, anh có biết hay không? Cuối cùng thì anh có lương
tâm hay không..."
Quý Thạch Khiêm cười cười: "Chuyện đâu có liên quan tới tôi. Tôi yêu cầu cô làm sao? Tôi có bày tỏ với cô không? Có hứa hẹn gì với cô hay không?"
Mấy câu nói ấy khiến cô không thể nào trả lời được, chỉ có thể ngây ngốc
đứng ở đó, trên mặt là vẻ mặt quật cường, hai người im lặng.
Quý Thạch Khiêm nhìn xung quanh một chút, nhìn xem cái phòng làm việc này,
ông trời. Anh đến đây rồi, nhưng không bảo vệ được Xảo Ninh, để cho cô
chịu khổ, để cho cô bị thương.
Vậy anh còn ở đây làm gì?
Đã nhiều năm qua đi, anh cho rằng mình đã mạnh mẽ rồi, có đủ năng lực có
thể bảo vệ người con gái từ nhỏ đến lớn đều chịu khổ cực này.
Anh cho rằng, cuối cùng anh cũng đã có cơ hội cùng cô vẽ nên tương lai, anh thậm chí còn giống hệt một thằng ngốc, muốn tìm thời gian bày tỏ với
cô, chính thức theo đuổi cô, hy vọng có thể được ở cùng với cô.
Nhưng bây giờ cô gái ngốc này, http://diendan.com cô ngốc này, lại vì một câu nói của người ngoài, mà lựa chọn bỏ đi. Cô
vĩnh viên hy sinh, vĩnh viễn chịu khổ, khó trách cô luôn nói tính mạng
của cô không đáng giá bao nhiêu tiền.
Vành mắt Quý Thạch Khiêm đỏ ửng, cũng không chịu nổi đau đớn, mà chảy nước
mắt, anh ôm mặt, khổ sở ngã ngồi trên đất. Cả người run lên.
Nhớ tới tình trạng của cô bây giờ, bị thương, chân đi cũng không dễ dàng,
cô có thể đi đâu được? Nghĩ đến đây, sự sợ hãi trào dâng trong người
anh,
Nói không chừng cô còn cho rằng anh buộc cô rời đi, bởi vì cô cho rằng anh
sợ tiền đồ của mình ảnh hưởng vì cô bị thương, nên dứt khoát buộc cô rời đi.
Cô có hận anh hay không... Ông trời! Không thể như vậy, Xảo Ninh là người
quan trọng nhất trong cuộc sống của anh, không thể để cho cô hận anh..." Thạch Khiêm, chuyện đã xảy ra, không thể cứu vãn được, chúng ta...
Thạch Khiêm! Quý Thạch Khiêm!"
Cơ thể cao lớn của anh đứng lên, không quan tâm mắt mình vừa đỏ vừa sưng
sẽ bị người ta nhìn thấy, anh bỏ thẻ thông hành trước ngực mình đặt lên
bàn làm việc, xoay người rời đi.
Hà Mỹ Linh đuổi theo, cầm lấy cánh tay anh: "Quý Thạch Khiêm, anh muốn đi đâu?"
Bỏ tay cô ta ra, vô cùng chán ghét cô ta đụng chạm: "Mong cô cùng ban giám đốc nói, nói toàn bộ trách nhiệm cứ để tôi gánh vác, chào tạm biệt công ty.”
"Anh điên rồi sao? Cha tôi chẳng mấy chốc sẽ thăng chức cho anh, anh như vậy không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?"
Hà Mỹ Linh nhắc nhở, hy vọng nhờ vào đó để anh ở lại.
Nhưng anh chỉ cười chế giễu, một câu cũng không nói, chân dài vẫn bước, tiếp tục đi ra khỏi xưởng.
Tất cả mọi người nhìn, Hà Mỹ Linh đuổi theo ở phía sau, nói to: "Quý Trạch
Khiêm! Tôi có điểm nào thua kém Uông Xảo Ninh, tại sao anh chỉ cần cô
ta?" Cô thật không cam tâm, thật sự không cam tâm...
"Cô có điểm nào so sánh được với cô ấy?"
Xảo Ninh vĩnh viễn hy sinh bản thân, mà Hà Mỹ Linh vĩnh viễn hy sinh người
khác! Với lại trong lòng anh luôn yêu Xảo Ninh, cho nên phải luôn hướng
về cô ấy, trong thực tế, bất kỳ người ngoài nào cũng không thể so sánh
cùng với cô được,
Có lúc... Anh nghĩ nếu Xảo Ninh nghĩ cho bản thân nhiều hơn một chút, ích
kỷ hơn một chút, thế nhưng như vậy thì không còn là Xảo Ninh rồi.
Xảo Ninh chính là người nhân lúc đêm hôm mà bắt xe, không ngại vất vả, chỉ
vì muốn đưa học phí cho anh, người con gái ngốc nghếch kia, sớm cướp đi
toàn bộ sự yêu thương của anh, nhưng anh lại chưa nói với cô một câu
nào, một lời hứa hẹn cũng không có nói với cô... Xảo Ninh, em trở về...
Uông Xảo Ninh không có trở về, mà Thạch Quý Khiêm cũng không có trở về.
Bọn họ hai người, một trước một sau đều biến mất khỏi xóm nhỏ, không có
người nào thấy bọn họ nữa, bọn họ điện về cũng không gặp nhau.
Quý Thạch Khiêm rời khỏi nhà máy, bắt đầu hành trình tìm kiếm Uông Xảo
Ninh, anh tự mình đi tìm, thuê người đi tìm, thậm chí mời báo chí, 1 năm không hề có tin tức, hai năm, vẫn không có tin tức, cứ như vậy, 3 năm, 4 năm, 5 năm khi anh đã 30 mà vẫn không tìm thấy tin tức của cô.
Vào năm thứ 2, anh tạm thời ngừng tìm kiếm cô, không phải vì thất vọng,
cũng không phải vì buông tha cho cô, mà anh có chuyện quan trọng hơn
phải làm, anh mặc kệ là bao nhiêu lâu, anh đều luôn đợi cô, nhưng trước
đó, anh phải có sự nghiệp, mới có thể để cho cô sau khi trở về, có thể
sống thoải mái, bù lại đoạn thời gian trước đây cô cần cù vất vả..
Anh bắt đầu từ việc làm xưởng may, ở Đài Loan mở một nhà máy, nhưng chỉ một nhà, anh đến Trung Quốc cùng Đông Nam Á thiết kế nhà máy, anh nghĩ
thầm, thật ra thì thợ may không dài, bất cứ ai đều muốn mặc quần áo,
nhưng nói cao thì cũng không cao, bởi vì nếu muốn thu lợi nhuận lâu dài, thì nhất định phải có nhãn hiệu.
Vì vậy trừ những thợ may để may đồ, anh còn cùng các nhà thiết kế hợp tác, bắt đầu nhận may những trang phục cao cấp trên thị trường. Anh tốn thời gian 5 năm, sáng lập thương hiệu riêng của mình.
Vài ba câu không thể nói hết được thành tựu trong năm năm của anh, ngoại
trừ rất nhiều nhà máy, ở các thành phố, đều có công ty của anh. Thậm chí công ty bắt đầu ngấp nghé chuyển sang ngành khác, như quần áo thể thao, giày thể thao, cùng balo
Đây là mong ước của anh, anh hy vọng có một ngày, trên người của mỗi người, T shirt, quần jean, đến các loại váy đầm cao cấp, đồ công sở, áo vest,
tất cả đều được sản xuất ở công ty anh.
Năm năm qua, có thể nói anh đã công thành danh toại, anh có thể đứng vững bước chân.
Anh trở lại Đài Bắc, trong phòng làm việc cao cấp ở tổng công ty, đứng ở nơi đây, nhìn về tương lai.
Năm năm này, đi tới đi lui khá vất vả, anh thường làm việc cật lực, thường
xuyên một mình thức đêm, một mình bay đông, bay tây, thậm chí có 2, 3
năm anh ít ở Đài Loan, mà ở nước ngoài để phát triển công ty, trận chiến này, không có ai chống đỡ, anh chỉ có thể một mình mà liều mạng.
Việc anh muốn biết nhất chính là tin tức thám tử điều tra tin tức của Xảo Ninh, cũng là nơi khiến anh đau lòng nhất.
Đứng ở trong phòng làm việc, đã là năm thứ 5, anh đột nhiên mệt mỏi, không
thường ở nước ngoài, cứ mãi đứng đợi ở Đài Loan, nhìn nơi quen thuộc
này, nhớ lại thời điểm mà mình đã trải qua.
Đứng ở cửa sổ thủy tinh, nhìn ra xa xa, lập tức cảm thán, sao lại nhanh như vậy, năm năm qua rồi, anh rốt cuộc có được gì?
Sự nghiệp, tiền bạc, danh tiếng, anh đều dần dần đã có, tuy nhiên chúng đều vô vị, không phải là thứ anh muốn nhất.
Anh thường thường nhớ tới nụ cười của cô gái kia, rất ngọt, rất đẹp, rất
tốt, lại nhớ tới cô gái kia khóc thút thít, từng giọt nước mắt rơi xuống làm lòng anh đau.
Anh đã từng hỏi liệu thời gian trôi qua, anh có thể quên người kia không,
nhưng chỉ cần nhớ lại, anh phát hiện ra rằng mình không thể quên, bởi vì nó nằm trong trí nhớ của anh, cho dù nhớ nhung làm anh khổ sở, nhưng ít ra có thể để cho anh thấy, anh vẫn còn sống.
Cửa phòng làm việc nhẹ mở ra, có thể nhìn thấy Quý Thạch Khiêm đứng trước
cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, gần đây thời gian anh im lặng hình như ngày càng nhiều.
Trên bàn còn có tin tức thám tử báo cáo, mỗi báo cáo anh đều giữ lại, mà kết quả đều hợp lại... Khiến anh đau lòng.
Năm năm rồi, anh còn hy vọng xa vời gì nữa? Loại hy vọng này vẫn kiên định, không một chút dao động, tuy nhiên anh không dám nói với chính mình,
Xao Ninh nhất định sẽ quay trở lại.
Nhưng anh lại không chịu chấp nhận như vậy, tự nói với mình anh đã mất đi cô, mất đi người con gái anh yêu nhất trong cuộc đời này. Anh vẫn còn đang
chờ, chờ cho ngày thương hại, chờ cho số mạng dừng lại loay hoay
"Tổng giám đốc, nhà thiết kế đã đến rồi”
Thu lại cảm xúc: "Mời vào"
Thư ký đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, thư ký đẩy một người đàn ông ngồi xe lăn đi vào.
Người đàn ông này gọi là Lý Bình. Là người Quý Thạch Khiêm mời đến phụ trách
tất cả thiết kế chuyên nghiệp của công ty. Quý Thạch Khiêm ở chợ đêm
biết Lý Bình, lúc ấy bọn họ đang ở trong chợ đêm bày quầy giúp người
khác thiết kế đồ, cũng chính là hình mà khách hàng muốn làm.
Lập tức anh như người bị trúng tà, trực tiếp nói với hai vợ chồng họ yêu
cầu hợp tác, dĩ nhiên không phải một lần mời mà thành công. Lý Bình cùng vợ ông không tin tưởng người ngoài cho lắm, có lẽ bởi vì hai vợ chồng
họ đều là người tàn tật, trong lòng luôn có sự phòng vệ tương đối lớn.
Quý Thạch Khiêm cũng không giận nổi, anh hoãn lại cuộc hành trình đi Đông
Nam Á tìm kiếm thị trường, liên tục trong hai tháng đều chạy đến gian
hàng của họ, cùng họ nói chuyện phiếm, nói đi nói lại cùng họ, cuối cùng cũng đả động được trái tim của họ.
Mà sự thật chứng minh, anh đem cả phòng ý tưởng giao cho bọn họ quả thật
là một ý tưởng sáng suốt, hai người bọn họ hợp tác, thiết kế cho công ty những sản phẩm độc đáo.
Thậm chí Quý Thạch Khiêm đồng ý cùng Lý Bình cùng nhau kinh doanh, cũng cho
ông ta một nửa công ty. Trải qua năm năm bọn họ đã là bạn vô cùng ăn ý
của nhau.
Lý Bình đẩy xe lăn, đến trước mặt anh. Đối với vợ chồng ông, Quý Thạch
Khiêm thật sự là quý nhân, chẳng những tin tưởng họ, hoàn toàn đồng ý
cùng chia sẻ công ty với họ, giờ đây vợ chồng ông có thể trải qua cuộc
sống không phải bận tâm đến chuyện cơm áo gạo tiền, tất cả đều phải cám
ơn Quý Thạch Khiêm.
"Muốn mời trưởng phòng thiết kế từ phòng thiết kế ra ngoài, thật đúng là
không phải một chuyện dễ dàng mà!” Quý Thạch Khiêm cười cười, ngồi xuống bàn làm việc.
"Tôi tình nguyện ở phòng thiết kế, mỗi lần ra ngoài đều phải đối mặt với một đống nhà báo, cùng cổ đông, thật là phiền phức muốn chết”
"Anh cũng đừng quên, anh cũng được coi là ông chủ của công ty.”
"Coi như vậy.” Hai người đàn ông đều cười ha ha
Mỗi tháng một lần, Quý Thạch Khiêm có hẹn cùng Lý Bình và vợ của ông ăn
cơm, cùng hàn huyên nói chuyện công ty, dần dần cũng nói chút chuyện
riêng.
Bọn họ giống như là bạn tốt hận không thể gặp nhau sớm hơn, cùng nhau trao
đổi ý tưởng, tới cách nhìn với cuộc sống, tất nhiên cũng bao gồm chuyện
tình cảm, cho nên vợ chồng Lý Bình biết, có cái gì đó tồn tại trong lòng Quý Thạch Khiêm năm năm, năm năm nặng nề cùng tiếc nuối.
"Thật ra thì tôi vẫn muốn hỏi cậu, nhà máy ở Đài Loan, cậu nghĩ sao?"
Ở Đài Loan thật sự giá thành rất cao, lợi nhuận thu được cũng có hạn, đại đa số các công ty đều lựa chọn con đường tắt là tuyển chọn nhân viên
lao động phổ thông ở Đông Nam Á lợi hơn so với Đài Loan, mà Quý Thạch
Khiêm lại phản đối quỹ đạo này, không muốn đóng xưởng ở Đài Loan.
Quý Thạch Khiêm suy nghĩ một chút: "Công ty bây giờ sinh lời cũng không tệ, nếu như có năng lực, có thể mở xưởng ở Đài Loan, anh cũng biết, nhà máy có công nhân tương đối khá..."
"Cậu cứ việc nói thẳng không sao, nhà máy đều chứa những công nhân tàn tật,
cùng tôi giống nhau. Người làm việc tốt như cậu, thật đúng là không còn
nhiều lắm"
Đột nhiên Quý Thạch Khiêm nói lời này: "Một người công nhân đại diện cho cả một gia đình, thay cho vài miệng ăn. Nếu chúng ta có năng lực, nên giúp đỡ bọn họ"
Lý Bình hài lòng cười: "Cậu là ông chủ, cậu tự có tính toán” Quý Thạch
Khiêm cười cười, anh mặc tây trang công ty sản xuất ngồi trên ghế, chơi
bút máy, trong tích tắc, suy nghĩ lại bay đi, bay đến nơi không biết
tên, hoặc có thể nói, bay đến nơi có người con gái đã từng nói cho anh
nghe những lời nói này.
Một công nhân đại diện cho một gia đình, thay cho vài miệng ăn... Thật ra
Xảo Ninh cũng thật thông minh... Xảo Ninh... "Cậu còn suy nghĩ về cô
ấy?"
Lý Bình hỏi như vậy, kéo suy nghĩ của Quý Thạch Khiêm trở về, anh cử động ở giữa bút máy, ánh mắt hướng về phía bàn làm việc, ở đó có một tấm ánh
chụp.
"Cậu còn muốn chờ đợi sao?"
"Muốn” Nhẹ nhàng một chữ, nói lên quyết định cùng tình cảm nặng nề. Đây không
còn là chờ đợi khổ sở dài, hình như chúng đã hóa thành một phần trong
cuộc sống hàng ngày của anh.
Anh đã từng nghi ngờ, nghi ngờ mình sẽ không đợi được, nhưng ngay sau đó đã thay đổi ý nghĩa, trời cao sẽ không phụ lòng người, bây giờ anh đã có
năng lực rồi, anh sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm, anh không nản chí, anh
cũng không có tư cách nản chí.
Lúc này, cửa lại mở ra, một người phụ nữ trung niên (tuổi từ 40-50), là vợ
của Lý Bình cũng là một người tàn tật, nhưng mà bà chống gậy chứ không
ngồi xe lăn giống chồng mình.
Quý Thạch Khiêm đứng lên, giúp đỡ Lý Bình đẩy xe lăn: "Chị dâu đến rồi, chúng ta lên đường thôi! Em sắp chết đói rồi”
Ánh mắt bà Lý có chút kỳ lạ, bà cười cười, liếc mắt nhìn chồng một cái, lập tức Lý Bình biết vợ có chuyện muốn nói với ông.
Trước khi đi, bà Lý còn cố ý đứng nhìn tấm hình ở bàn làm việc, trong tấm
hình chụp có một cô gái chừng hơn 20, trên mặt là tươi cười xinh xắn,
tóc dài được buộc lại, thật đáng yêu, mà cô dựa vào ngực Quý Thạch
Khiêm, trên mặt hai người đang tươi cười đều là hạnh phúc.
Bà Lý hít sâu một hơi, mở miệng thì thầm nói: "Thật là cô ấy..."
Quý Thạch Khiêm chợt quay đầu lại: "Chị dâu, sao chị còn không đi?"
Bà Lý nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Không có việc gì, không có việc gì!
Đến đây.” Bà nhanh chóng bắt kịp bước lên, đi theo hai người đàn ông,
trong lòng lại tràn ngập cảm giác hăng hái.
Thật là cô ấy, trong tấm hình là cô gái kia, chính là cô gái Quý Thạch Khiêm tìm kiếm năm năm, ông trời! Thật là cô ấy... Uông Xảo Ninh... Ngày đó
bà Lý nói cho Lý Bình, Lý Bình còn bất ngờ thật lâu không thể tin được.
Bà Lý nói, cô gái kia ở cô nhi viện, rất giống cô gái trong ảnh chụp ở
bàn làm việc của Quý Thạch Khiêm.
Ngày hôm ấy, bà Lý đến cô nhi việc đưa đồ cứu tế, đây là chuyện mà vợ chồng
Lý Bình phải làm hàng tháng, bọn họ công tác ổn định, thu nhập cao, cho
nên hàng tháng quyên góp mười vạn cho cô nhi viện.
Nhưng mà ngày hôm ấy, bà Lý đụng trúng cô gái kia, chỉ mua một vạn đồ chơi,
sách cùng đồ ăn, gửi cho cô nhi viện, nhưng các cậu bé, cô bé đều cười
vô cùng vui.
Cô gái kia còn đi hơi cà thọt, có thể nhìn thấy cánh tay cùng cổ của cô có dấu vết bỏng, nhưng mà những thứ đó không hề làm tổn hại đến cảm giác
thân thiện của cô mang đến.
Bà Lý không nhịn được mà hỏi Cô Nhi Viện, Cô Nhi Viện mới nói, cô gái này
ba năm trở lại, hàng tháng đều mang rất nhiều đồ đến bằng tiền lương của mình, có đôi khi tiền mua đồ đã chiếm 1/3 tiền lương.
Viện trưởng đã từng khuyên cô, mong cô không cần tốn nhiều tiền như vậy,
nhưng cô bé đáng yêu này cười nói, cô ấy chỉ một mình có một bữa ăn no
thật dễ dàng, nhưng một đám bạn nhỏ ăn no sẽ rất khó, cho nên không sao.
Nghe xong những lời này bà Lý không nhịn được chạy đến gặp cô gái này nói chuyện.
Cùng cô gái trò chuyện cả buổi chiều, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Ngay từ đầu, trong lòng bà Lý nghi ngờ, dường như đã gặp qua cô gái này ở
đâu, khi vào phòng làm việc của Quý Thạch Khiêm, có thể xác định cô gái
này chính là Uông Xảo Ninh.
Hỏi xong lại càng kinh ngạc, Xảo Ninh lại làm trong nhà máy ở Đài Loan,
thật đúng là duyên phận, gặp gỡ như vậy làm cho người ta không chịu được mà khóc nức nở, Thạch Khiêm tìm cô ấy lâu như vậy, không nghĩ rằng cô
ấy lại ở trong nhà xưởng của chính mình.
Bà Lý phụ giúp chồng đẩy xe lăn, vào nhà xưởng, nói thật ra, cái này gọi
là nhà máy thì có chút kỳ lạ, lúc trước Quý Thạch Khiêm tuyển công nhân
có điều kiện đặc biệt, chính là hy vọng những công nhân tàn tật có cơ
hội làm việc, bởi vậy chủ yếu đều là những người tàn tật nhẹ đến xin
việc.
Thành thật mà nói, nơi này là nơi kiếm tiền ít nhất của xưởng, cũng là nơi
tốn tiền nhất của xưởng, vì có rất nhiều nhân viên, nơi này gắn rất
nhiều thiết bị hỗ trợ người tàn tật, như cầu thang lên xuống, Quý Thạch
Khiêm đúng là ông chủ tốt trăm năm khó gặp, đối với những người không
giúp anh kiếm nhiều tiền, vậy mà anh vẫn có lòng chăm sóc cho nhu cầu
của họ.
Lý Bình xuyên qua đám nhân viên, bà Lý cũng đi theo quan sát, một bên là
tổ trưởng đi theo, nói đùa, vợ chồng Lý Bình là đại thiết kế của công
ty, Quý Thạch Khiêm đã từng nói, nhìn thấy bọn họ như nhìn thấy ông chủ.
"Người? Tôi nhìn xem một chút... Chính là, cô bé đang cúi đầu kia”
Lý Bình nhìn thấy, cô gái kia đang cúi đầu cố gắng sửa sang lại vải vóc,
sửa sang lại vật trên bàn, làm việc rất nghiêm túc, Lý Bình nhìn kỹ,
đang cố tìm trong trí nhớ của mình, so sánh tấm hình trên bàn với cô gái này, ông hít thở sâu một hơi
"Như thế nào? Tôi không có nhận lầm đúng không?"
"Gọi Thạch Khiêm đi! Theo tôi thấy, đúng là cô ấy, chỉ sợ qua năm năm nói
không chừng hình dáng cũng thay đổi, cho nên tìm Thạch Khiêm để đưa ra
nhận xét đi"
Vì vậy bà Lý cầm điện thoại lên, gọi cho Quý Thạch Khiêm: "Thạch Khiêm,
cậu xuống xưởng, có người cần cậu gặp mặt, xem xem có phải là cô gái mà
cậu đang tìm không..."
Nói xong, Quý Thạch Khiêm liền cúp điện thoại, có thể cảm thấy trong lòng hưng phấn cùng kích động.
Coi như bà Lý ngay cả tên cũng không nhắc tới, khiến Quý Thạch Khiêm cảm giác có một tia hy vọng.
Nửa tiếng sau, Quý Thạch Khiêm chạy như bay tới, dừng ở bên ngoài xưởng,
chạy vào, tổ trưởng giật mình - hôm nay là ngày tốt gì? Mà cả thiết kế
chính và tổng giám đốc đều đến?
Quý Thạch Khiêm chạy đến trước mặt Lý Bình, giọng nói run rẩy, trong đôi mắt là sự sợ hãi, cũng có một chút vui mừng.
"Hai người... Hai người thấy người nào? Làm ơn! Không cần đùa như vậy với tôi."
Lý Bình cười cười: "Cậu tự mà nhận xét đi! Trong mắt tôi, thì chính là cô ấy. Ở bên kia..."
Ngón tay chỉ đến một nơi.
Quý Thạch Khiêm nhìn theo ngón tay, thấy được một cô gái đang cúi đầu cố
gắng làm việc, cả người anh run lên, ngay cả mặt còn không thấy, anh
cũng cảm thấy không khí xung quanh cô gái đó, có một loại cảm giác quen
thuộc.
"Đúng không! Thạch Khiêm cậu nói đi"
Hốc mắt Quý Thạch Khiêm đỏ lên "Là Xảo Ninh... Là Xảo Ninh... Anh tìm được em rồi..."
Vợ chồng Lý Bình nhìn nhau cười một tiếng, cuối cùng cũng không có nhìn
sai, hai người quyết định rời đi, thuận tiện giao phó với tổ trưởng, một chút nữa Uông Xảo Ninh xin nghỉ, không cần quá ngạc nhiên.
Lúc này, tiếng chuông nghỉ trưa trong nhà máy vang lên, mọi người bắt đầu nối đuôi nhau rời đi.
Uông Xảo Ninh vẫn tiếp tục công việc, Quý Thạch Khiêm vẫn đứng như cũ, ngay
cả cử động cũng không dám, ánh mắt của anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, một giây cũng không rời đi.
Người trong nhà máy dần dần giảm đi, cô bé kia mới thả bộ đồ ở trên tay xuống, đứng lên, từ từ bước từng bước đi.
Quý Thạch Khiêm đuổi theo sau, rất sợ cô gái lần nữa lại biến mất.
Cô gái đi tới phía sau, lấy trong tủ ra một hộp cơm tiện lợi, bước chân đi cà thọt từng bước một, từ từ đi tới mọt góc, mở hộp cơm tiện lợi ra,
bắt đầu ăn cơm.
Quý Thạch Khiêm đi vào, nhưng mà Uông Xảo Ninh vẫn như vậy không có ngẩng
đầu lên, cứ như vậy cúi đầu, hoặc có thể nói, cô giống như không dám
ngẩng đầu lên, không dám đối mặt với chuyện gì.
Cô từ từ ăn cơm, đắm chìm trong sự cô độc của mình, không cùng bất kỳ người nào nói chuyện.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, nước mắt của Quý Thạch Khiêm dường như rơi
xuống, không cần hỏi, anh có thể cảm nhận được áp lực cùng sự cô độc của cô trong những năm qua.
Cô là một cô gái cực kỳ nhạy cảm, có lúc lại là một cô gái mạnh mẽ nhất, nhưng anh không hiểu, làm sao cô có thể chống đỡ nổi.
Nếu như đời này cô không anh, có phải cô sẽ hạnh phúc hay không? Không có thương hại, cũng không có khổ sở...
"Xảo Ninh..."
Tay của cô gái trước mặt cứng đờ, động tác ăn cơm dừng lại, từ từ ngẩng đàu lên, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng trước cửa - người đàn ông
khiến cô nhớ thương, là người đàn ông cô không thể nào quên.
Cô không cách nào không chế đứng lên, hộp cơm tiện lợi trong tay cứ thế rơi xuống, thức ăn rơi đầy mặt đất.
Cô thật gầy, cằm vô cùng nhọn rồi, đứng lên, anh có thể nhìn rõ trên cánh tay của cô có vết bỏng kinh người, cô đã chịu khổ rồi.
Cô bắt đầu run, nước mắt rơi không ngừng, cô chưa từng nghĩ đời này còn có thể gặp lại anh, cho nên cô chỉ có thể bước lùi về phía sau, người đàn
ông này chỉ cần xuất hiện trong giấc mơ của cô, cô cũng rất hài lòng,
không nghĩ hôm nay còn có cơ hôi nhìn thấy anh lần nữa.
Quý Thạch Khiêm bước lên trước, nhẹ nhàng nâng tay cô lên, trực tiếp không
một chút kiêng dè mà hôn lên dấu vết bỏng, lại hôn, hôn không biết bao
nhiêu lần, nụ hôn đau đớn trong tim anh, hôn nước mắt đang ngưng tụ
trong khóe mắt của cô.
"Xảo Ninh, anh không thay đổi, anh vẫn là Thạch Khiêm của em."
Uông Xảo Ninh không còn gì để nói, chỉ có thể mặc cho nước mắt rơi không
ngừng, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, khiến người ta
tan nát cõi lòng,
Có thể thấy được anh, cái gì cũng được, khổ sở cùng tiếc nuối, nỗi nhớ
nhung cùng đau lòng, tất cả trong giây phút này đều tan biết, dung hòa
vào đau thương trong lòng anh.
Bỏ đi năm năm, không hề có một phút nào không nhớ nhung, thương anh là
khổ, nhưng không thương còn khổ hơn. Cô thừa nhận cô đã mệt rồi, không
còn thể chạy trốn được.
"Xảo Ninh, thật xin lỗi, còn nữa, anh yêu em, thật sự rất yêu em... Thật..." nước mắt của anh rơi xuống, ôm thật chặt cô vào lòng, mặc cho nước mắt
của mình rơi trên khuôn mặt cô.
Mà trong ngực anh, chỉ có một lời thì thầm: "Thạch Khiêm, Thạch Khiêm, Thạch Khiêm..."
Cô ở đây, anh không bao giờ buông tay nữa, cuộc sống đã đầy đủ, anh không
cần phải sống những ngày tháng chia lìa, và nhớ nhung nữa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...