Hứa Nhiên cẩn thận nhớ lại, tối hôm qua lúc ở trong phòng anh đúng là có nghe thấy tiếng người giao bưu phẩm.
Lúc đó không để ý nhiều, hóa ra là thứ này.
Cung phu nhân từ xưa đã giỏi mấy việc thêu thùa may vá.
Hầu hết mấy món đồ bằng len trong tủ của Hứa Nhiên đều là được bà may cho, có áo, có khăn quàng, bây giờ đến cả găng tay.
Đúng thật so với Cung Thời An, anh càng giống con cháu Cung gia hơn.
Hứa Nhiên nhìn Cung Thời An một lần, rồi giơ hai bàn tay ấm áp lên trước mặt nhìn thử.
Bao tay được đan bằng sợi len màu đỏ, cổ tay viền màu xanh lá làm điểm nhấn.
Trên mu bàn tay thêu một con cún nhỏ màu trắng, có mắt, có tai, có mũi và miệng.
Tuy trông không được đẹp cho lắm, nhưng lại rất chi tiết.
Chắc hẳn Cung phu nhân cũng đã phải mày mò rất lâu mới làm ra được.
Hứa Nhiên vô cùng cảm động, nghĩ đến mười mấy năm nay bà luôn đối tốt với anh, anh cũng đã sớm coi bà thành mẹ của mình luôn rồi.
Nhưng Cung phu nhân chắc chắn không ngờ được, người bà ấy coi như con lại thích chính con đẻ của bà ấy..
"Ây, A Nhiên, anh xem, trên đây thêu hình một con chó này.
Đây là loại chó gì vậy nha?" Cung Thời An đột nhiên chỉ vào găng tay của anh và nói.
Hứa Nhiên cẩn thận nhìn thử, rồi đưa ra suy đoán: "Hình như dì đã thêu cho anh con chó samoyed nhỏ.
Còn em là con gì?"
Cung Thời An lúc này chợt nhớ ra: "Để em xem thử." Sau đó hắn cầm balo lên lục lọi một hồi.
Một lúc sau mới từ ngăn nhỏ của góc cặp lấy ra một đôi găng tay khác.
"Anh xem nè!" Cung Thời An lôi ra một đôi bao tay màu đỏ y chang của Hứa Nhiên.
Hắn lật phần mu bàn tay lên nhìn: "Là một con..
a, con gì đây trời?"
Hứa Nhiên cũng tò mò đưa mắt nhìn sang.
Trên nền sợi len màu đỏ xen lẫn những sợi chủ đen.
Có thể miễn cưỡng nhìn một cái tai đen, một cái mũi đen và một đôi mắt màu đen, thoạt nhìn khó có thể hình dung ra là loài vật gì.
Sợi chỉ màu trắng nằm lẻ loi một vài chỗ bên dưới được thêu loạn xạ trông y như những cái răng sắc nhọn, khiến Hứa Nhiên bỗng hoài nghi đây thật ra là một con cá sấu.
Thấy Cung Thời An còn mang vẻ thắc mắc, anh liền thử nói ra quan điểm của mình.
Cung Thời An lập tức ré lên: "Làm sao có thể? Mẹ em thêu cho anh con samoyed dễ thương như vậy, còn em sao là một con cá sấu được? Chuyện này không thể nào! Lẽ nào là đang muốn chê ngoại hình của em sao? Em là con ruột mẹ đẻ ra đó! Có xấu thì cũng là trông giống mẹ nhất!"
Thật ra so về ngoại hình thì Cung Thời An giống ba hắn hơn..
Nhưng không thể phủ nhận là ngoại hình của hắn cũng rất bắt mắt.
Hứa Nhiên cố gắng nghĩ ra một lí do để an ủi hắn: "Có lẽ ý dì không phải nói đến ngoại hình đâu.
Em để ý thử xem..
ừm, có thể là nói em..
dũng mãnh như cá sấu thì sao?"
Cung Thời An nghe xong mới đầu còn hơi kinh ngạc, nhưng dần dần cũng cảm thấy có lý.
Hắn khịt mũi, vẫn chưa vừa lòng hỏi: "Vậy còn con samoyed của anh có ý nghĩa gì?"
"Có lẽ trong mắt dì nhìn anh có vẻ hiền lành và đáng yêu?"
"..."
Cũng đúng.
"Nhưng mà không được, em vẫn phải hỏi cho ra lẽ!"
Cung Thời An nói là làm, lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Cung phu nhân, hỏi rốt cuộc là thêu mình thành con gì.
Có lẽ đương lúc rảnh rỗi, Cung phu nhân trả lời lại rất nhanh, khi Cung Thời An hớn hở mở điện thoại lên nhìn qua, nụ cười bất chợt trở nên méo xệch.
Hứa Nhiên không biết Cung phu nhân trả lời đã thêu hắn thành con gì, chỉ thấy Cung Thời An nhận tin nhắn xong đã cầm điện thoại lên điên cuồng gõ chữ.
Từng con chữ dưới tay hắn nhảy múa như muốn bay ra ngoài luôn.
Hứa Nhiên quen biết Cung Thời An đã hơn mười tám năm, tự tin có thể đọc vị được mọi biểu cảm của con người này.
Xem tình huống hiện tại, có lẽ Cung phu nhân đã trả lời gì đó làm hắn không thể chấp nhận được nên mới phải điên cuồng đáp trả.
Không bao lâu sau, Cung Thời An tất nhiên không đạt được mục đích, hắn xị mặt đập điện thoại xuống bàn.
Hứa Nhiên nhích gần sang, lúc này tò mò hỏi: "Dì nói gì thế? Là cá sấu thật hả? Cá sấu cũng rất tốt mà! Rất dũng mãnh!"
Cung Thời An dùng một ánh mắt "sầu không thể tả" nhìn anh, sau đó như cam chịu mà mở điện thoại lên, đưa đến trước mặt anh.
Hứa Nhiên dựa theo tầm nhìn của hắn đưa mắt sang, sau đó nhìn thấy ba chữ to đùng rõ ràng nằm chễm chệ trên màn hình.
"Anh thấy rồi chứ? Thấy rồi đúng không? Đây còn là mẹ ruột sao? Mẹ ruột nào lại thêu con mình thành chó mặt xệ cơ chứ?"
Trên màn hình là đoạn đối thoại giữa Cung Thời An và Cung phu nhân.
Hắn hỏi: "Trên đôi găng tay mẹ thêu con là con gì vậy?"
Cung phu nhân nhắn lại rất ngắn gọn: "Chó mặt xệ."
"Tại sao?" Nhìn hai chữ này, không hiểu sao Hứa Nhiên lại cảm thấy nó dường như chất chưa cả một nỗi bi thương ngược dòng thành sông.
Thiên ngôn vạn ngữ đi tới cổ họng, rốt cuộc chỉ thốt được ra hai chữ "tại sao?".
Nghe thật thảm thương làm sao..
"Cái gì mà tại sao? Chó mặt xệ trông nhà tốt, lại dễ nuôi, rất giống con.
À, ý mẹ nói là khuôn mặt rất giống con, đáng đánh đòn."
Cung phu nhân chỉ nhắn lại một câu đó, còn bên dưới một đoạn dài là Cung Thời An điên cuồng gõ chữ, toàn mấy lời bi thương sáo rỗng, xuất khẩu cuồng ngôn, có lẽ là thấy phiền, Cung phu nhân dứt khoát chặn con trai mình luôn.
Một loạt dấu chấm than đỏ rực xuất hiện bên dưới trông vô cùng bắt mắt.
Sau khi xem hết qua một lượt, Hứa Nhiên không màng hình tượng cười đến không ngừng được, ngồi ở giữa nhà ăn cười đến mức hai vả vai run lên, nước mắt sinh lí cũng bắt đầu chảy ra.
Đến khi Cung Thời An ngượng chín cả mặt, tức giận rời đi, anh vẫn còn cười chưa ngừng được, trong lòng thì thầm cảm thán.
Cung phu nhân không đi thi hài thì thật là đáng tiếc quá! Khả năng nhả miếng này tài phải gọi là đỉnh chóp của quốc gia nha!
-
Chẳng mấy chốc mà một năm sắp qua đi, Hứa Nhiên không những bận rộn việc ở trường, mà ở công ty việc cũng làm không đếm xuể.
Cung Thời An thì không hiểu sao dạo này thường xuyên mất tích, có khi đi mấy ngày không thấy trở về nhà.
Mà mỗi lần về trông hắn đều cực kỳ mệt mỏi, Hứa Nhiên có hỏi mấy lần, đều bị hắn lấy lí do mệt mỏi ậm ờ nói cho qua chuyện.
Cứ vài lần như vậy, sau đó, anh liền không hỏi đến nữa.
Thật ra nhìn từ âu phục đặt may chỉn chu mặc trên người, giày da đắt tiền, và cách vuốt keo tóc không phù hợp với lứa tuổi của Cung Thời An, anh đã sớm đoán ra hắn hẳn là đang bận rộn lo việc công ty mới thành lập và dự án khu du lịch sinh thái kia.
Chỉ là tạm thời anh vẫn chưa muốn vạch trần mà thôi.
Thật ra trong khoảng thời gian Cung Thời An bận rộn sấp mặt lo đủ loại công chuyện như vậy, thỉnh thoảng anh vẫn liên lạc với Hứa tiên sinh, hỏi về tình hình phát triển của dự án.
Bởi thế nên cũng biết sơ lược được một số tiến trình.
Nghe nói chính phủ đã cấp phép cho xây dựng, bây giờ chỉ còn cần thông qua một số quy trình giấy tờ nhỏ nữa là có thể bắt đầu triển khai dự án.
Trong quá trình này cần có sự bàn bạc, thảo luận và diễm ra các cuộc họp trực tiếp của công ty chủ thầu và các nhà đầu tư, còn phải giám sát nhân công, giám sát công trường.
Có lẽ vì lý do đó mà Cung Thời An mới phải liên tục đi đi về về giữa nhà và công trường.
Hơn nữa lý do lớn nhất, Hứa Nhiên nghĩ rằng đó là do Cung Thời An phải vắt óc suy nghĩ xem nên nói thế nào với cha hắn mới đúng.
Nếu hắn cứ đến đó rồi trực tiếp thảo luận với các nhà đầu tư đúng theo quy trình, vậy thì hẳn là phải giáp mặt với Cung tiên sinh và ba của anh, khi đó hắn sẽ phải giải thích như thế nào đây?
Đây xem ra là một vấn đề khá nan giải.
Mặc dù nói Cung tiên sinh đã sớm biết, thậm chí còn xem đây như một cuộc khảo nghiệm dành cho hắn, nhưng dù gì đây cũng chỉ là lời nói miệng ông nói với anh.
Khi hai cha con họ ngồi đối mặt với nhau trong phòng họp, lại mang vai vế là đối tác của nhau, vậy thì sẽ có cảm giác gì đây?
Ba anh thì khỏi nói, tất nhiên ông ấy sẽ rất muốn xem kịch vui, nên sẽ chẳng can thiệp vào chuyện này làm gì.
Bất chợt Hứa Nhiên lại tò mò muốn biết, liệu sẽ có một ngày, anh leo đến vị trí ngang hàng với Hứa tiên sinh, sau đó sẽ cùng ông ấy mặt đối mặt đàm phán như Cung Thời An hiện giờ, ông ấy sẽ có suy nghĩ thế nào nhỉ?
Cũng xem anh là ngựa non háu đá, không biết tự lượng sức mình sao?
Nhưng mà ngẫm lại, hẳn là không có khả năng đi, cả về vế sau lẫn vế trước.
Cung Thời An giống ba hắn, có đầu óc lãnh đạo, khả năng kinh doanh, sự nhạy bén với các con số và tính toán rõ ràng.
Hai cha con hắn giống như là từ một khuôn đúc ra.
Còn anh, anh đã sớm biết mình không thích hợp với việc này, vậy nên anh mới không lựa chọn đi theo con đường kinh doanh của ba.
Làm gì có chuyện anh và ông ấy sẽ gặp nhau trên thương trường được chứ? Hơn nữa, mặc dù anh tự nhận mình ngu dốt nhưng ba anh luôn nói rằng ông tin tưởng vào đầu óc khả năng nhìn người của anh hơn bất cứ ai khác.
Sẽ không có chuyện ông ấy đem anh ra khảo nghiệm đâu.
Ai cũng nói Hứa Nhiên sinh ra đã ngậm thìa vàng, thậm chí còn phải lùi về sau mới tìm thấy vạch đích.
Nhưng thật ra chẳng ai biết được, anh vốn cũng chẳng giỏi giang gì, được như hiện tại cũng là nhờ cố gắng gấp ba bốn lần người khác.
Cuộc đời anh từ khi gặp Cung Thời An, đã định sẵn sẽ không thể chỉ đi trên một con đường thẳng.
Lùi về sau mới đến vạch đích hả..
Anh đã vì Cung Thời An, hết lần này đến lần khác phá bỏ nguyên tắc của bản thân, lùi về sau không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí anh còn ép buộc bản thân mình đi cùng trên một con đường với hắn, để rồi bị chới với và trở nên lạc lối trong chính cuộc đời của mình.
Anh biết mình thích Cung Thời An, anh luôn nhận thức rõ ràng điều đó.
Nhưng đồng thời anh cũng biết rõ rằng, hai người các anh sẽ không có kết quả tốt.
Hiện tại, các anh có thể ở cùng nhau, là bởi vì cả hai đều còn trẻ, dư tinh lực và thời gian, có thể muốn chơi đùa sao thì chơi.
Nhưng đợi thêm mấy năm nữa, các anh đều tự khắc có một cuộc đời của riêng mình.
Đến khi đó, Cung Thời An sẽ tiếp tục đi trên con đường của hắn, còn anh..
sẽ tiếp tục bước theo hắn hay đi trên con đường của mình, là điều ở tương lai mà không ai có thể đoán trước được.
Nhưng anh có thể chắc chắn một điều rằng, người mà Cung Thời An sẽ lấy trong tương lai chắc chắn không phải là anh.
Mà anh, cũng không thể thích hắn cả đời được.
Sau này, khi Cung Thời An kết hôn, anh sẽ nhận nuôi một đứa con, hoặc là mướn người đẻ thuê, một mình sống qua ngày đoạn tháng.
Nếu như Hứa Nhiên đã không thể ở bên người anh yêu thương, anh cũng sẽ không ở bên bất kỳ một ai khác nữa.
Ở bên cạnh một người với trái tim mang hình bóng của một người khác, đó là không công bằng.
Con của anh sau này sẽ nối nghiệp ba anh.
Sự nghiệp cả đời của ông ấy, mồ hôi công sức của ông, anh không muốn nó phí hoài trong tay mình.
Nhưng nếu đứa trẻ ấy có dự định khác, anh cũng sẽ tôn trọng ý kiến của nó.
Còn về phần bản thân..
Một đời, một kiếp, một đôi người, ba điều này đối với Hứa Nhiên quá mức xa xỉ.
Anh không bao giờ dám mong cầu tới.
Anh chỉ hy vọng một điều duy nhất, đó chính là anh và Cung Thời An sẽ luôn tốt đẹp như hiện tại.
Không gì cả, chỉ là một mối quan hệ đặc biệt luôn sẵn sàng lắng nghe nhau và giúp đỡ nhau khi cần.
Anh vẫn là trúc mã dịu dàng quan tâm hắn, hắn sẽ là ánh trăng sáng ngự trị trong tim anh, mãi không thay đổi.
Tình cảm đơn thuần không cần che giấu, không cần rầm rộ, chỉ cần anh thích hắn, hắn không biết được, nhưng cũng không rời xa anh, vậy là đủ rồi.
* * *
Mùa đông đến, giáng sinh cũng sắp cận kề.
Một ngày kia, Hứa Nhiên nhận được cuộc gọi từ Hạ Hi Văn.
Lúc này anh mới sửng sốt nhớ ra, lần trước anh đã hứa sẽ liên lạc với cô ấy sớm để chốt địa điểm quay hình, vậy mà công việc bận bù đầu bù cổ lại khiến anh quên béng mất.
Hạ Hi Văn nhìn thì có vẻ là một cô gái điềm đạm lạnh lùng, vậy mà lúc mắng chửi giọng cũng có nội lực phết.
Cách một cái màn hình điện thoại mà Hứa Nhiên vẫn phải bịt hai tai mình lại thật chặt để tránh cho màng nhĩ không bị đâm thủng khi tiếng chửi bên kia đầu dây cứ vang lên không ngừng.
"Sao cậu không nói gì?" Sau khi chửi đến lạc cả giọng, Hạ Hi Văn khàn giọng hỏi: "Cậu đang coi thường tôi đó hả Hứa Nhiên?"
"Nào có.
Tôi để cho cậu thời gian bớt giận mà." Hứa Nhiên cười cười: "Cậu nguôi giận chưa? Đau họng không, hay là cậu mắng nhỏ một chút đi, mắng to như vậy dễ tổn thương cuống họng lắm."
"Cậu đừng có mà đánh trống lảng! Tôi cứ ngỡ nếu là Hứa Nhiên thì giờ giấc làm việc sẽ kỷ luật lắm, không ngờ cậu lại là con người như vậy.
Cậu nói đi, bây giờ còn chưa đầy mười ngày nữa là tới hạn nộp rồi, làm sao mà kịp nữa đây?"
"Tất nhiên là vẫn kịp rồi!" Hứa Nhiên có vẻ bình thản: "Trước đây mấy bài tiểu luận tôi cũng toàn để tuần cuối cùng mới làm, nhưng chưa bao giờ điểm thấp cả nhé!"
"..
được.
Vậy tôi tạm thời bỏ qua cho cậu, bây giờ nói tới chuyện chính đi.
Chốt địa điểm quay hình ở cầu Uyên Ương, tối nay bảy giờ bắt đầu, cậu mà không đến nữa, thì không xong với tôi đâu đấy!"
Bảy giờ tối nay à..
Hứa Nhiên thử nhẩm tính, anh không có việc gì bận, Cung Thời An chắc cũng sẽ không về nhà vào giờ đó.
Khoảng thời gian vừa lúc thích hợp..
"Được."
"Cậu mà đến trễ thì biết tay tôi!"
* * *
Cầu uyên ương vào buổi tối cực kỳ náo nhiệt.
Những cặp tình nhân thường xuyên đến đây dạo phố ngắm cảnh, chụp hình checkin dưới cây anh đào lâu năm.
Ngoài ra còn có sự kiện đặc sắc là treo ổ khóa đồng tâm lên thành cầu, bởi vậy hoạt động buôn bán ở đây rất phong phú.
Nhưng mà không biết có phải do hôm nay trời quá lạnh hay không, chân cầu lúc này lại không quá đông đúc, Hứa Nhiên không cần chen chúc đã dễ dàng lên được trên cầu.
Hạ Hi Văn đến từ rất sớm, hẹn bảy giờ, sáu giờ cô ấy đã đến rồi.
Lúc Hứa Nhiên chậm chạp tới nơi, còn thấy cô ấy đang ngó đông ngó tây tìm kiếm chỗ sống ảo.
Ngoại hình của Hạ Hi Văn khá ưa nhìn, tất nhiên gu thời trang cũng không tệ.
Cô ấy mặc một chiếc áo len, bên ngoài khoác một chiếc áo lông cừu rất dày, toàn thân từ trên xuống dưới đều được bịt kín mít, vậy mà vẫn khiến người ta nhìn ra được cách ăn mặc rất thời trang của cô.
Mỗi một món đồ được phối trên người tưởng như sơ sài, nhưng thật ra mỗi món đều tiện dụng và ăn nhập với nhau.
Là một người sợ lạnh từ bé, Hứa Nhiên tất nhiên chẳng quan tâm đến thời trang gì đó mà chỉ bịt kín mít từ đầu đến chân.
Nhưng dù vậy, vẫn có không ít du khách đi ngang qua phải ngoái lại nhìn anh.
Hai người một nam một nữ đi vowiz nhau, trai tài gái sắc, nhìn qua trông giống như một đôi tình nhân vậy.
Lúc Hứa Nhiên đến nơi, Hạ Hi Văn lập tức chất vấn anh: "Sao giờ này cậu mới đến? Cậu có biết tôi đã ở đây từ lúc nào không? Thực sự sắp lạnh chết tôi rồi!"
"Cậu không thấy tôi cũng đang lạnh đây hả? Chịu thôi, hôm nay là cuối tuần, nhiều người ra đường quá, xe của tôi cũng lết mãi mới đến được đây đấy! Cũng tại thời gian gấp gáp quá, nếu không tôi đã đợi ngày nào ấm hơn rồi mới gọi cho cậu rồi.
Thế mà cậu không chịu, cứ nhất quyết là hôm nay."
Hạ Hi Văn liếc xéo anh: "Là tại ai mà chúng ta phải ở đây giờ này hả? Cậu còn muốn trì hoãn đến bao giờ, thứ tư là hạn nộp rồi đấy!"
Hứa Nhiên mím môi, không đáp lại.
Thực ra anh muốn nói đợi thứ ba làm rồi thứ tư nộp luôn cũng được.
Nhưng chỉ sợ Hạ Hi Văn không tin anh, hoặc lại nói anh bốc phét, nên thôi anh tốt nhất cũng chẳng nói làm gì!
Hai người bắt đầu bàn kế hoạch: "Chúng ta quay cảnh trên cầu trước, nhất là lúc mấy cặp tình nhân treo ổ khóa ấy, nếu bắt trọn được khoảnh khắc đó thì càng tốt! Sau đó quay ngược xuống dưới sông, rồi lại.."
"Được rồi, quay thôi, quay thôi, tới đâu hay tới đó! Cậu nói nhiều quá, chân tôi cũng muốn tê cứng luôn rồi đây!"
"Ừ, đi, xong sớm về sớm!" Hứa Nhiên cười rộ lên, trước sự thẳng thắn của Hạ Hi Văn chỉ cảm thấy buồn cười chứ không khó chịu.
Bởi vì anh biết cô nàng này chỉ có nói chuyện khó nghe, thật ra tâm tính rất tốt.
Hai người bắt đầu công tác, Hạ Hi Văn không biết kiếm đâu ra một chiếc máy cơ, còn thao tác rất chuyên nghiệp.
Quay một đoạn từ chân cầu đến giữa cầu, quay cảnh người, cảnh đèn, phố xá buổi đêm..
Càng quay càng cảm thấy thú vị.
Hạ Hi Văn từ sự khó chịu ban đầu cũng dần dần hòa hoãn, cuối cùng còn tươi cười dẫn Hứa Nhiên đi khắp nơi, thấy cái gì cũng tò mò thích thú.
Tâm hồn thiếu nữ vừa qua đôi mươi ắt hẳn rất thích mấy chuyện yêu đương.
Hứa Nhiên nghĩ.
Ai ngờ Hạ Hi Văn nhìn mấy cặp tình nhân treo ổ khóa một lúc lâu, sau đó chợt nói: "Thật vô vị!"
"Hả?"
"Tôi nói cái trò kia kìa, toàn là lừa người.
Một cái ổ khóa thì chứng minh được gì chứ? Nếu hai người yêu nhau thật lòng, dù cho không có ổ khóa đi chăng nữa, họ vẫn sẽ không cách xa nhau.
Còn nếu không, dù có treo bao nhiêu khóa đồng tâm đi nữa, cũng sẽ chia tay thôi! Đạo lý đơn giản này mà mấy người đó không hiểu sao?"
Hứa Nhiên theo ánh mắt của cô nhìn sang, vừa hay có một cặp đôi vừa treo ổ khóa lên.
Cô gái vui vẻ nắm lấy tay chàng trai, vừa chỉ vào ổ khóa vừa nói gì đó, còn chàng trai từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn cô gái.
"Tất nhiên là biết rồi.
Điều đơn giản như vậy ai có thể không hiểu?" Hứa Nhiên nhìn Hạ Hi Văn, chợt nói: "Nhưng cậu có biết không, các cặp tình nhân treo khóa đồng tâm không phải vì tin tưởng nó sẽ thành sự thật, mà chỉ là muốn có một minh chứng cho tình yêu của họ.
Những điều lãng mạn nhất, họ đều muốn làm cũng nhau.
Đây gọi là tình thú."
"Ấy, cậu nói nghe cũng có lý.
Sao cậu hiểu rõ thế? Đã từng yêu đương rồi sao?"
"Chưa."
"Vậy sao cậu biết được?"
"Chỉ là..
đoán thôi."
Những điều Hứa Nhiên vừa nói, thật ra đều là mong ước của anh.
Nếu anh là một cô gái dịu dàng xinh đẹp thì tốt rồi, anh sẽ cùng Cung Thời An yêu đương, sau đó hai người sẽ đến đây, treo ổ khóa đồng tâm lên cầu, nối sợi tơ hồng lên thân cây, cầu ước tình yêu mãi bền chặt bên cạnh cây anh đào gần trăm năm tuổi.
Anh muốn làm những điều lãng mạn cùng Cung Thời An, muốn cùng hắn trải qua những điều tốt đẹp nhất.
Đáng tiếc, đó cũng chỉ là mong ước của anh.
Mặc dù người đi bên cạnh anh lúc này không phải người anh thích.
Nhưng mà không sao, được đi dạo ở một nơi phong cảnh hữu tình như thế này anh cũng coi như đã đáp ứng được một nửa tâm nguyện.
Hai người miệt mài cả một buổi tối, Hạ Hi Văn vác máy có đến nặng, cuối cùng dứt khoát để Hứa Nhiên cầm cho cô nàng.
Quay được đến hơn chín giờ thì cả hai bắt đầu thấm mệt, năng lượng cũng không còn như ban đầu nữa.
Hạ Hi Văn lúc này đã hoàn toàn gạt bỏ vẻ lạnh lùng khó gần của mình thường ngày, một nháo hai loạn đòi nghỉ ngơi.
Hai người không còn cách nào khác ngoài tạm thời giải lao.
Đúng lúc này, Hạ Hi Văn lại bắt Hứa Nhiên phải cùng cô ấy đi đến phố ăn vặt.
Hứa Nhiên mới đầu còn từ chối, sau cũng hết cách chiều theo ý cô nàng.
Phố ăn vặt còn có tên là phố Hải Dương.
Đúng như tên gọi, đó là một con phố trải dài từ ngõ này sang ngõ kia, ngách này sang ngách khác, hai bên đường bày bán không thiếu bất cứ loại đồ ăn vặt nào.
Đồ ăn trong nước, còn có đồ ăn nước ngoài, chua cay mặn ngọt đủ vị đủ kiểu.
Tuy đại đa số đều là thức ăn nhanh không tốt cho sức khoẻ, nhưng nơi đây vẫn thu hút rất nhiều du khách ghé thăm, từ người già đên trẻ nhỏ.
"Yên tâm, chị đây có tiền! Chị đây bao cậu ăn!" Hạ Hi Văn hùng hổ tuyên bố.
Sau đấy cô ấy quả thật đã dùng tiền của mình càn quét cả một con phố.
Cô nàng mua từ xiên cay đến thịt nướng, chè đậu đỏ cho đến bánh bao thủy tinh, còn chưa hả dạ mua thêm mấy món ăn vặt Takoyaki và Taiyaki Nhật Bản từ mấy xe đẩy đường phố.
Hứa Nhiên đi theo cô cả một đoạn đường cũng bị nhét không ít đồ ăn, ăn đến trướng căng cả bụng.
Bây giờ anh mới hiểu vì sao nhiều người lại muốn tìm cho mình một kim chủ, leo lên cành cao.
Được bao nuôi sướng như vậy, còn có ai mà không thích sao?
Nếu như ông trời cho anh sinh ra trong một gia đình nghèo khó một chút, anh cứ vậy dựa vào nhan sắc trời ban kiếm một kim chủ giàu có bao nuôi mình cả đời có phải là được rồi không? Cần thiết gì phải khổ sở đi học rồi bôn ba đi làm như vậy?
Hầy, đáng tiếc, anh sinh ra đã có số giàu.
Không trách được.
Chỉ tiếc mình kiếp trước hành thiện tích đức, kiếp này muốn nghèo cũng khó!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...