"Môn đại cương Pháp luật và Chính trị của La lão đầu khó quá đi, tao thi bốn lần rồi vẫn trượt! Lần nào cũng có câu" Ý thức pháp luật của công dân trong tình trạng chính trị của xã hội nước ta hiện nay "! Đệt, lần thứ bốn rồi lần đấy! Lần thứ nhất tao hiểu sai đề, viết vớ vẩn thôi thì không nói, mấy lần sau tao thực sự đã dùng hết học thuật cả đời để viết ra mấy trang giấy, thế mà vẫn trượt! Tao không thể nào viết dở như vậy được, An, mày có nghĩ đây là một thuyết âm mưu không? Có ai đó ghét tao nên mới cố tình mua chuộc La lão để dìm tao xuống?"
"Mày coi phim nhiều quá rồi đó!"
"Phim ảnh gì chứ, ngoài đời này vẫn có đầy đấy nhé!" Mục Hạo Nam ảo não nằm gục ra bàn, vẻ mặt hết sức khổ sở: "Hay là tao bỏ quách cái môn này đi nhỉ?"
"Bỏ đi, dù sao nhà mày cũng có tiền, cùng lắm là học lại từ đầu.
Tao vô cùng ủng hộ mày." Cung Thời An nói xong hơi dừng lại, ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ rồi cười nhạt: "Mà mày phải xem lại mày thế nào đi, rõ ràng là mày với tao vào học cùng một lúc, thế sao tao thì đã sớm hoàn thành lấy được tín chỉ, còn mày cứ ất ất ơ ơ ở cái lớp đó hoài thế?"
"Sao tao biết được? Tao thấy rõ ràng lần nào mày cũng ra khỏi phòng thi rõ sớm, vậy mà cũng qua môn được? Đây rõ ràng là thiên vị mà! An à, trong đầu mày rốt cuộc chứa cái gì vậy? Bổ nào ra cho tao xin ít chất xám đi, nhé?"
Cung Thời An nhìn dáng vẻ hèn mọn của bạn mình, đắc ý nói: "Con người ấy à, học tập dựa vào 30% nỗ lực, còn lại 70% tư chất! Tao thấy với cái óc bã đậu của mày, dù tao có cho mày bao nhiêu kiến thức đi nữa, không vẫn hoàn không thôi! Huynh đệ à, cố gắng học lại đi nhé."
Nhắc đến là thấy buồn cười, ban đầu là Mục Hạo Nam lôi kéo Cung Thời An tham gia cái lớp nhàm chán này với cậu ta cho bằng được.
Đến lúc hắn cảm thấy thú vị, chuyên tâm học hành, thậm chí còn qua môn luôn rồi, thì cậu bạn này của hắn mới vỡ lẽ là bản thân chẳng biết cái đếch gì cả!
Vậy mà lúc mới đầu còn dụ dỗ hắn tham gia vào lớp này cho bằng được, nói nào là tìm hiểu học bác uyên thâm, chính trị đất nước, chính trị gia tương lai..
Thế mà lúc lên lớp thậm chí còn chẳng thèm nghe giảng, ngủ gà ngủ gật! Bây giờ trượt môn cũng chẳng trách ai được!
"Phi! Nói thừa! Tao đây cũng có một bộ não thông minh mà, chẳng qua là nó..
tạm thời đi dạo chơi chút thôi! Khi nào đó đẹp trời nó sẽ trở về mà!" Mục Hạo Nam rầu rĩ nói.
Cung Thời An nhìn dáng vẻ như không còn thiết tha gì trên đời của bạn mình, "chậc" một tiếng rồi mủi lòng nói: "Giờ mày đưa tao mười vạn, tao giúp mày thi, thế nào? Đảm bảo qua môn."
"Đồ họ Cung thối tha, mày còn có tình người không vậy? Đây là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền sao? Mày nghĩ La lão đầu ngu đến mức không nhận ra ai với ai rồi à? Huống hồ mày còn là học trò cưng của lão nữa? Cung gia giàu nứt đổ đố vách các người phá sản rồi à, hay mày lấy tiền bao gái hết rồi mà mặt dày ở đây đòi tao mười vạn? Tao nhổ vào!"
"Có mười vạn mày cũng không đồng ý cho tao, Mục thiếu à, tình bạn của chúng ta đến đây là kết thúc được rồi!"
Mục Hạo Nam nhìn Cung Thời An nói xong làm động tác muốn đứng dậy, vẻ khinh thường hiện rõ lên mặt.
Cậu ta vắt chân phải lên chân trái, dáng ngồi như bố thiên hạ, nói: "Xin mời, đi thong thả, không tiễn!"
Cung Thời An cười cười, thấy không ai níu kéo mình, lại mặt dày ngồi trở lại, nói: "Mục thiếu lại tuyệt tình như vậy sao?"
"Nếu như có một ngày nhà mày phá sản, mày không có nổi một đồng trong người, phải ra ngoài lăn lộn kiếm cơm, tao sẵn sàng giúp đỡ mày! Nhưng mà hiện tại..
Xin thứ lỗi, thần thiếp không tiếp!"
"Ái phi không có tiền..
Vậy chi bằng tối nay lấy thời gian thị tẩm bù vào đi?"
"Biến thái! Kinh tởm! Cút xéo!" Mục Hạo Nam trừng mắt nói.
Cung Thời An thành công làm cho thằng bạn mình cứng họng, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Trêu tên đần này thật là vui vẻ! Mà càng vui hơn ở chỗ chính là Mục Hạo Nam rõ ràng biết là hắn đang cố tình trêu chọc, lại lần nào cũng phối hợp với hắn, cuối cùng tự rước bực vào người!
Đúng là huynh đệ tốt!
Hai người đang tám chuyện, Mục Hạo Nam liếc mắt thấy một người đằng xa đang sải bước đi về phía bên này.
Người kia giống như nam châm mang điện từ, đi tới đâu là thu hút ánh mắt nhìn tới đó.
Cậu đột nhiên nói: "Cung thiếu gia, tiểu trúc mã của mày lại tới rồi kìa, mau mau tới đón người ta đi.
Nếu không sẽ bị người khác cướp mất đấy!"
Gì mà sẽ bị cướp chứ?
Cung Thời An nhíu mày: "Đừng gọi bậy.
Anh ấy lớn hơn mày hai tuổi đấy."
Gần như là cùng lúc đó, từ đằng xa vang lên tiếng gọi tên hắn: "Thời An!"
Cung Thời An ngước mắt lên, đập vào mắt là chàng trai dáng người dong dỏng cao, mặc áo cổ lọ kết hợp với sơ mi xanh ngọc và quần tây màu be, tôn lên tỷ lệ cơ thể đẹp mắt.
Quần baggy là quần hãng lớn, vừa vặn tôn lên đôi chân dài thẳng tắp và bờ hông đầy đặn.
Vòng eo hữu lực lại mảnh khảnh được thắt ngang qua bằng dây áo, trông cực kỳ phá cách.
Phong cách ăn mặc cổ điển không có gì mới mẻ, diện lên trên người nọ lại mang đến một loại cảm giác cầu kỳ và thanh tao rất khác biệt.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân, mỗi một đụng chạm, chuyển động của cơ thể y đều tao nhã, bất phàm, hệt như thần tiên giáng trần, khiến người ta không thể rời mắt.
Bởi vậy nguyên một đoạn đường y đi đến đây, không ít người đã phải ngoái lại nhắm nhìn.
Hiển nhiên là y cũng rất nổi tiếng, hơn nữa cũng được vô số người yêu thích, vừa xuất hiện đã gây nên một trận ồn ào không nhỏ trong nhà ăn.
Không ít người đã bắt đầu xì xào nhìn về phía bên này, nhưng lại không có ai thực sự dám tiến đến làm phiền.
Bởi vì ai cũng biết, người mà y vừa gọi tên - trúc mã của y, là một tên có tính cách cực kỳ quái gở trong trường, bên cạnh lại luôn xoay quanh một đám công tử thiếu gia, mà chính hắn cũng có gia thế không nhỏ, khiến ai cũng không muốn đắc tội vào.
Cung Thời An híp mắt nhìn người nọ một lúc, chợt cầm balo vác lên trên vai, nói với Mục Hạo Nam: "Tao đi trước đây.
Tối gặp.
Ở chỗ cũ."
"Biết rồi, biết rồi, hai tên trúc mã đáng ghét, cút đi khuất mắt nhanh chút đi!"
Cung Thời An khẽ cười, không đáp lại mà dùng tư thế vác cặp vô cùng hùng hổ mà phóng khoáng sải chân bước đến trước mặt người nọ.
Người kia đã đứng lại ở cách đó không xa, rõ ràng cũng đang chờ hắn tiến đến.
Chiều cao của y cũng không thấp, chí ít là gần một mét tám, nhưng khi hai người đứng lại cạnh nhau, hắn vẫn là nhỉnh hơn y một chút.
Tổ hợp hai sự đẹp trai có mối quan hệ thân thiết này, ít nhiều còn đem đến cho người ta cảm giác rất xứng đôi.
Cung Thời An hơi cúi đầu xuống, rèm mi mỏng dài hình cánh quạt hơi chớp nhẹ một cái, tức khắc cười rộ lên, nhìn qua có chút ngoan ngoãn.
Hắn nhu thuận nói: "A Nhiên của em, anh đã tan học rồi sao? Thế nào, học tập không mệt chứ?"
"Khụ..
em đừng ăn nói sến súa như vậy, mọi người đều đang nhìn." Hứa Nhiên nghiêm chỉnh nhắc nhở: "Học xong rồi, đang tính đi ăn trưa.
Em..
ăn cơm rồi à?"
Hứa Nhiên vừa nhìn đã thấy Mục Hạo Nam ngồi cách đó không xa đang vẫy vẫy tay về phía bên này, trước mặt cậu ta còn đang đặt một khay cơm, hiển nhiên hai người vừa nãy đã cùng ngồi ở bên đó.
Y khẽ gật đầu một cái với cậu chàng nhiệt tình này xem như chào hỏi.
Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ hôm nay y sẽ phải ăn cơm một mình.
Y quay lại nói: "Vậy để anh đi ăn một mình cũng được.
Nếu em đã không thể đợi anh, thì lần sau đừng để mình đói bụng lâu như vậy.
Anh.."
Cung Thời An sửng sốt, vội xua tay nói chen vào: "Vẫn chưa.
Em đợi anh mà.
Không có A Nhiên cơm trưa sẽ không ngon miệng đâu! Chúng ta cùng đi ăn nha!"
Hứa Nhiên nghi ngờ tên Cung Thời An dẻo miệng này đang nói dối, hắn vốn đã ăn rồi, nhưng lại cố tình trêu chọc y.
Nhưng trên thực tế, y lại không có bằng chứng.
Bởi vì quả thật bên chỗ Mục Hạo Nam chỉ có một khay cơm, Cung Thời An hình như chỉ là thuận tiện đến trò chuyện với cậu ta vài câu trong lúc đợi y ở bên ngoài.
Mặc dù Hứa Nhiên chưa bao giờ yêu cầu, nhưng lần nào Cung Thời An cũng ghi nhớ lịch học của y, sau đó mỗi buổi luôn chờ đợi y tan học, rủ y cùng đi ăn, lại còn thích nói mấy câu trêu chọc y.
Giống như vừa nãy vậy.
Hứa Nhiên khẽ đưa tay lên xoa ngực, âm thầm hừ một tiếng, chỉ giỏi nịnh hót! Dọa y sợ chết khiếp! Tưởng tim đã rơi ra ngoài rồi chứ..
Khoé môi y không nhịn được nhẹ cong lên, y dịu dàng nói: "Được, vậy chúng ta cùng đi ăn.
Em muốn ăn ở đâu? Quán Bắc Á hay là Hồ Tây?"
"Anh chọn đi.
Đều nghe anh."
Cung Thời An mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, vậy nên hắn rất ít khi ăn ở nhà ăn trong trường, trừ khi là có Hứa Nhiên hay Mục Hạo Nam thì hắn mới miễn cưỡng ăn một chút, còn bình thường thì hai người sẽ cùng ra nhà hàng ăn trưa.
Bắc Á và Hồ Tây đều là những quán ăn hai người hay tới.
Một nơi phục vụ đồ Trung, một nơi phục vụ đồ Tây, ăn rất ngon, còn đảm bảo vệ sinh an toàn.
Vậy nên nơi đó đã trở thành hai điểm đến thường xuyên của hai người.
Hứa Nhiên đặt hờ tay lên vô lăng, lúc lái xe ánh mắt lại không nhịn được, lơ đãng liếc nhìn người ngồi ở ghế phụ.
Chàng trai mặc áo thun rộng đen tuyền, quần jean đơn giản mà mang theo hơi thở của thanh xuân.
Chính là người vừa nãy y vừa nói chuyện.
Đừng nhìn hắn ăn mặc đơn giản mà khinh thường, thật ra mỗi món này đều có giá hơn mười mấy vạn.
Mà mỗi ngày hắn lại mặc một bộ khác nhau, không ngày nào trùng ngày nào, thật không uổng phí cái danh phú nhị đại!
Cung Thời An ngả người vào ghế phụ, thắt lưng an toàn cũng không thèm đeo, nằm mềm oặt như một cọng bún.
Từng ngón tay xinh đẹp tùy ý lướt trên màn hình điện thoại, chốc chốc có tiếng báo tin nhắn đến, hắn vừa đọc vừa cong môi cười, sau đó cực kỳ tốc độ đánh chữ gửi đi.
Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Hứa Nhiên nhìn lén rốt cuộc không nhịn được nữa, vờ như vô tình hỏi: "Nhắn tin với ai vậy? Bạn gái sao?"
Cô hot girl khoa tài chính mới chia tay mấy ngày trước còn chưa kịp lạnh chỗ, Cung Thời An đã vội vã tìm người khác rồi? Đời sống cá nhân cũng thật phong phú quá!
"Ừm, em mới quen đấy.
Một chị ở học viện hàng không, hơn em một tuổi."
"Ồ?" Ngón gay Hứa Nhiên gõ lên vô lăng: "Không phải trường mình? Làm sao mà quen được?"
Cung Thời An lúc này hơi dừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn y.
Hứa Nhiên không kịp đề phòng bị ánh mắt sáng đó đánh thẳng vào trong tim, lỡ đi một nhịp thở, vội vàng quay đi.
Cũng may Cung Thời An không để ý nhiều, không nhìn ra sự thất thố của y, hắn xoa xoa cánh mũi vài cái rồi thành thật nói: "Hôm qua..
đi quán bar tình cờ gặp."
Quán bar?
Hứa Nhiên trợn tròn mắt, hèn gì trông hắn lại chột dạ như vậy.
Y cao giọng nói: "Em đi quán bar? Cung Thời An, em.."
"Aaa, đừng có mắng em, đừng có mắng em!" Cung Thời An ngắt lời, nhanh chóng bịt tai lại: "Là bọn Trần Vũ lôi kéo em, em đâu có muốn đi đâu!"
Lời giải thích này đương nhiên đã được dùng quá nhiều lần, Hứa Nhiên có ý muốn dung túng cũng không tin được nữa.
Y xoa xoa hai đầu chân mày, "chậc" một tiếng, nói: "Lại là Trần Vũ! Lần nào cũng là Trần Vũ! Anh đã bảo em đừng dây dưa với đám người đó rồi, em không nghe lời anh sao?"
Một đám thái tử đảng ăn chơi trác táng, không làm ra ích lợi gì, chỉ biết làm chuyện xấu, vậy mà Cung Thời An lần nào cũng cùng bọn họ làm loạn! Đúng là muốn học hư!
Hơn nữa Trần Vũ là dạng người thế nào, Hứa Nhiên từng trải nghiệm qua là người biết rõ hơn ai hết.
Gã trai gái gì cũng ăn, hơn hết là chuyên chơi trò đâm sau lưng, không nói đâu xa, ngay cả Hứa Nhiên cũng từng bị hắn chơi cho một vố! Bài học nhớ đời bây giờ vẫn còn đó.
Cung Thời An cứ theo gã ta làm loạn, kiểu gì cũng có ngày bị gã làm cho khốn đốn, trở tay không kịp! Đến lúc đó muốn trách y không nhắc nhở, vậy thì cũng quá muộn rồi!.
ngôn tình ngược
Con người này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Lần nào y cũng đã đắc đi nhắc lại, nhưng hắn thì vẫn chứng nào tật nấy, tai này lọt qua tai kia!
Cung Thời An bực bội xoay mình hai lần trên ghế phụ chật hẹp, tay hắn cầm điện thoại chán nản vắt lên cửa sổ, tùy ý thả ra ngoài đường, còn bĩu môi đáp: "Em tất nhiên nghe lời anh.
Nhưng Trần gia còn có mấy hạng mục hợp tác với nhà em, em làm hắn ta phật ý, hắn ta lại làm khó dễ ba em cho xem.
Ba em mà phật ý thì lại trút giận lên em, trừ tiền tiêu vặt của em, anh xem, em cũng đâu có dễ dàng gì?"
"Thái tử gia Cung thị khi nào lại cần lấy lòng một tên giám đốc quèn của Trần thị vậy? Có cần anh nói lại với chú Cung một tiếng, trực tiếp nói vài lời chú Trần bên đó, để em đỡ phải khó xử nữa hay không?"
"Anh không hiểu!" Cung Thời An nhăn cả mặt mày: "Lần này không phải Trần thị, mà là công ty riêng của Trần Vũ tham gia.
Vậy nên mọi chuyện đều do anh ta toàn quyền quyết định! Không biết anh ta đã thổi tiếng gió gì với ba, ba em thế mà lại đồng ý hợp tác với hắn ta.
A Nhiên, anh từng nói với em là Trần Vũ xảo quyệt thế nào mà, bây giờ thì em được biết rồi! Ba em còn cùng gã làm ăn, em nào dám đắc tội gã nữa.
Em là tiến thoái lưỡng nan a!"
Hứa Nhiên chống cằm, thử nghĩ, cảm thấy cũng có phần đúng.
Nhưng ngẫm lại lần nữa, lập tức nhận ra điểm bất thường.
Tuy nói con người Trần Vũ là dạng mưu mô xảo quyệt, âm hiểm khó dò, nhưng Cung Thời An cũng đâu phải loại hiền lành gì, hắn mà chịu để mình bị ức hiếp hay thiệt thòi sao?
Hừ, nói dối quen thói!
Mặc dù đã đoán ra đại khái sự tình, nhưng Hứa Nhiên vẫn không nỡ vạch trần, y cố nói: "Vậy em cũng cẩn thận tránh xa hắn ra, đừng có dây dưa nhiều làm gì cho thêm phiền!"
"Em biết là thế! Trước đây hắn cũng rất tốt, nhưng mà dạo gần dây lại bắt đầu gây sự với em! Em cũng sắp phiền chết rồi!"
"Tại sao hắn lại gây sự với em?"
Cung Thời An chớp chớp mắt, khịt mũi, giọng nói vô cùng vô tội: "Em nghe nói dự án của Trần Vũ với ba em hiện giờ thiếu mất một nhà đầu tư.
Trần Vũ một đòi hai phải muốn ba em chi thêm tiền, mà anh cũng biết tính ba em rồi, ông ấy thà ném tiền qua cửa sổ chứ chuyện một khi đã quyết thì đừng hòng mà thay đổi! Vậy mà Trần Vũ cứ lôi kéo chuyện làm ăn này với ba em mãi, em chỉ sợ cứ lôi kéo lâu, dự án bị treo, ai cũng không có lợi!"
Hứa Nhiên nhíu mày: "Còn có chuyện như vậy?"
Cung Thời An mạnh gật đầu một cái: "Ừm!"
Vậy thì khó rồi đây..
Nếu cứ để Trần Vũ dây dưa không dứt như vậy, Cung tiên sinh không vui vẻ, mà Cung Thời An ắt hẳn cũng rất khó xử.
Dù sao trong vòng Thái tử đảng và đám ăn chơi của thành phố này, Trần Vũ cũng đã kết giao qua không ít người, mà những người đó hầu hết đều đã bị mua chuộc trở thành tay chân của hắn.
Tuy rằng Cung Thời An so với Trần Vũ địa vị cao hơn một bậc, nhưng các mối quan hệ và khả năng ngoại giao đều thua xa tên xảo quyệt đó, vậy nên nếu hai người thực sự trở mặt, ai cũng không dành được lợi thế.
Mặc dù Hứa Nhiên không muốn Cung Thời An gia nhập vào cái vòng loạn lạc này, nhưng nhìn thấy hắn cứ cố chấp vùng vẫy, thậm chí có thể ngã ngựa bất cứ lúc nào, y càng không thể không lo.
Con người kiêu ngạo như Cung Thời An, nếu bị chèn ép hay thất bại trong bất cứ chuyện gì, chắc chắn sẽ không chấp nhận nổi, thậm chí là gây chuyện náo loạn.
Suy đi tính lại, từ đầu đến cuối hắn sẽ không có chỗ nào được lợi, lại còn phải rước phiền phức vào người.
Cung Thời An bực bội thì sẽ không vui vẻ, hắn không vui vẻ thì Hứa Nhiên cũng sẽ khó chịu theo.
Tâm trạng không tốt thì làm việc gì cũng không thuận lợi.
Suy ra, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến y.
Hừm..
Quay về nguồn cơn của mọi vấn đề, chính là xuất phát từ chỗ thiếu người đầu tư.
Cách giải quyết..
Hứa Nhiên đảo mắt một vòng, sau khi suy nghĩ liền nặng nề thở ra một hơi, quyết định không truy cứu nữa: "Được rồi, chuyện này bỏ qua đi, nhưng lần sau em nhớ tránh xa Trần Vũ ra, tốt nhất đừng có giao thiệp gì.
Nếu có gặp mặt hắn nói chuyện cũng đừng trả lời luôn, nhớ chưa? Chuyện hạng mục đó để anh nói với ba anh thử xem, nếu ông ấy có hứng thú thì đầu tư.
Dù sao chú Cung cũng tham gia, nếu có ba anh giúp đỡ, em cũng không cần phải khó xử nữa! Đúng rồi, em nói công ty đó tên là gì?"
"Công ty xuất nhập khẩu Trung Á - Hồng Vũ!"
"Được, anh biết rồi.
Chuyện này em đừng quan tâm đến nữa.
Sau này Trần Vũ đến tìm em, em hãy bảo hắn đến tìm anh, anh sẽ tự có cách giải quyết, nhớ chưa?"
Tròng mắt Cung Thời An sáng lên, hắn biết muic đích mình muốn đã đạt được, vui đến muốn nhào qua, nhưng lại cố kỵ Hứa Nhiên đang lái xe, chỉ có thể dùng ngón cái tán thưởng anh: "Em nhất định sẽ làm theo lời anh! A Nhiên, anh là tuyệt nhất!"
Hứa Nhiên nheo mắt nhìn, phụt cười.
Cung Thời An cứ như vậy thật tốt, y sẽ nguyện ý cưng chiều hắn cả đời!
Vì có thể làm Cung Thời An vui vẻ, cái gì y cũng nguyện ý làm!
Hai người đến một nhà hàng kiểu Ý giải quyết bữa trưa, thỉnh thoảng lại cùng nhau trò chuyện.
Khoảng thời gian bình yên hiếm có trong ngày như thế này, luôn là điều mà Hứa Nhiên quý trọng nhất.
Giữa hai người không có quá nhiều khoảng cách thế hệ, hơn nữa tuy tính tình không quá hợp, nhưng luôn biết tìm đề tài để ăn khớp với nhau, vậy nên cuộc nói chuyện của cả hai sẽ không bao giờ nhàm chán.
Hứa Nhiên lớn hơn Cung Thời An hai tuổi, hiện tại đã là sinh viên năm cuối, nhưng Cung Thời An chỉ mới năm hai.
Hắn có nhiều thời gian rảnh, lúc nhàn rỗi hay cùng anh em này kia đi uống rượu, ăn nhậu, mấy nơi ăn chơi đàn đúm xa hoa, dần dần gom góp lên mấy hội nhóm.
Trong đó quyền lực nhất, phải nói đến nhóm Thái Tử đảng do Trần Vũ dẫn đầu.
Nơi tập trung hầu hết những phú nhị đại trong vòng thượng lưu bọn họ.
Tuy nói Cung gia giàu có và quyền lực nhất Phong thành, nhưng Cung Thời An lại còn quá trẻ người non dạ.
Hắn chen chân vào đám người trẻ này quá trễ, vậy nên chỉ có thể xem như em út.
Lúc đó rất nhiều người không nguyện ý giao tiếp cùng hắn, thậm chí là khinh thường hắn.
Nhưng Cung Thời An lại gặp được Trần Vũ, người được cho là dân kỳ cựu trong giới, chính gã ta đã dẫn dắt hắn, đem hắn ta hòa nhập vào đám Thái Tử đảng này.
Tính tình Cung Thời An phóng khoáng, lại còn trẻ tuổi, đương nhiên vô thích cùng một đám bạn tồi đi làm loạn.
Tính cách hào sảng lại nhiệt tình mà Trần Vũ thể hiện ra, vừa hay rất hợp ý hắn.
Ngược lại là Hứa Nhiên, so với Trần Vũ không hơn bao nhiêu tuổi nhưng lại trầm ổn hơn rất nhiều.
Năm đó y cũng được xem như một Thái Tử, nhưng cuối cùng vì không chịu nổi cách ăn chơi trác táng của đám người này, và cũng từ khi biết bộ mặt thật của Trần Vũ, y đã tự mình tách ra.
Từ đó cũng hoàn toàn cắt đứt liên hệ.
Sau này khi Cung Thời An lại tham gia vào, Hứa Nhiên không thể không để tâm đến hắn nhiều hơn một chút.
Y đã nhiều lần khuyên bảo, nhưng xem ra lời nào của y không có chút phân lượng nào, dù đã cảnh cáo rất nhiều lần, đến bây giờ hai người vẫn còn liên lạc với nhau, thậm chí còn dây dưa không dứt như vậy.
Nhưng nói gì thì nói, y vẫn là sinh viên năm cuối, không những phải đi học mà còn phải đi thực tập, gần như là còn không có thời gian nghỉ ngơi, thì lấy đâu ra thời gian nhìn chằm chằm vào một con người sống sờ sờ lúc nào cũng chạy qua chạy lại khắp nơi?
Cung Thời An dù cho có bay tới bay lui trước mặt y, y cũng không có cách nào quản được.
Nói hẳn ra là, hiện tại y vẫn chưa có tư cách để quản nhiều, quản rộng, quản sân hơn.
Y hiện tại chỉ là mới nói quan tâm tình cảm mới câu, đã cảm thấy thân phận không thích hợp rồi.
Con gái thân thiết còn có thể rủ nhau nói lời tâm tình, nắm tay, đi dạo, mua sắm, làm gì cũng ít khiến người ta nghi ngờ.
Còn giữa hai người con trai với nhau, tình cảm tất nhiên tất nhiên sẽ không nồng nhiệt như con gái, cũng có nhiều thứ không thể thể hiện ra hơn.
Mà dù cho có thể hiện ra đi chăng nữa, cũng sẽ rất dễ khiến người ta gọi dị nghị là gay!
Y thì sao cũng được, nhưng có lẽ Cung Thời An sẽ không mấy vui vẻ khi biết được người khác nói về hắn như vậy đâu, vì dù sao hắn cũng rất ghét đồng tính mà!
Nhưng như vậy thì..
Y phải làm sao đây?
Hứa Nhiên cứ miên man nghĩ, không phát hiện Cung Thời An đã gọi mình suốt nãy giờ, mãi cho đến khi nghe tiếng "tách" một cái, âm thanh vang dội bên tai, y mới hoàn hồn ngẩng đầu lên, kịp lúc nhìn thấy bàn tay vừa thu về..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...