Hạ Thiên đang giận lẫy nên quyết tâm không online lên game ba ngày. Ngay sau đó, cậu nhận được điện thoại khẩn cấp của Mộng Tiểu Tiên.
Mãnh Long biến mất rồi.
Mọi người tìm kiếm khắp trong game cũng không thấy.
Hệ thống tra tìm thì thông báo tài khoản này không tồn tại.
Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có thể là người chơi đã xóa acc.
Xóa acc?
Chợt nghe tin tức này, Hạ Thiên cảm thấy khủng hoảng.
Cậu không thể tưởng tượng được chỉ vì một câu nói của mình mà có thể gây ảnh hưởng lớn đến vậy.
Đây chẳng qua chỉ là nói bừa mà thôi, cậu cũng không thật sự muốn anh rời đi; lại càng chưa từng nghĩ đến anh sẽ dùng phương thức này đoạn tuyệt tất cả.
Online được vài hôm, Hạ Thiên có chút không thích ứng được cảm giác trống rỗng không người bảo vệ sau lưng mình. Giật mình sửng sốt hồi lâu, trong lòng cậu trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn.
Giận chính mình, càng giận Mãnh Long nhiều hơn.
Cuối cùng, cậu cứng ngắc tự nói với chính mình: không có anh cũng chẳng thành vấn đề, trò chơi này của mình vẫn thật cao hứng, vui vẻ.
Thói quen, có thể dần thay đổi, một lần nữa đắp nặn lên cái mới.
Sau khi thuyết phục chính mình, cậu bắt đầu thử một lần nữa dung nhập trò chơi mà không có Mãnh Long.
…
Dần dần, tịch mịch như thủy triều theo bốn phương tám hướng vọt tới.
Mỗi người đều có bạn của mình, cậu bỗng nhiên trở thành kẻ thừa thãi.
Cậu đã thật lâu không có cảm giác cô đơn như vậy. Trước đây, mỗi lần vừa onl, Mãnh Long liền gửi lời mời xin tổ đội qua, giống như thời thời khắc khắc đều đang chờ đợi mình. Trừ bỏ đi train, đi phụ bản, phần lớn thời gian trong đội ngũ chỉ có hai người bọn họ.
Một mình đi dạo phố, sẽ không có ai giúp cậu trả giá. (hóa ra anh Long cũng biết trả giá sao =0=”)
Tự tổ đội hạ phụ bản bị người khác ghét bỏ kỹ thuật không tốt, không ai nói giúp cậu.
Gặp phải PK nhóm cũng chẳng ai quan tâm đến thanh máu của cậu, vì cậu “tử trận” mà đại khai sát giới.
Bãi train tốt đã bị một đôi khác chiếm, tiểu muội muội Nga My đáng yêu đứng bên cạnh cổ vũ cho chàng Tiêu Dao đang cật lực “cày quái” không ngừng, không biết đang nói lời tâm tình gì.
Muốn cùng bằng hữu trong trò chơi lải nhải chuyện ở nhà, ở trường lại không cách nào mở miệng được, chung quy vẫn cảm thấy không thích hợp.
Người kia giống như vĩnh viễn đợi cậu online, vĩnh viễn ở bên cạnh bồi cậu, vĩnh viễn đem cậu trở thành người duy nhất trong lòng, ấy vậy mà cứ như thế…biến mất.
Có người nói cho cậu biết, Mãnh Long sau khi cậu logout cơ bản đều ở Nga My Sơn treo máy. Chưa bao giờ cùng người khác hạ phụ bản, càng không có tham dự qua bất cứ tổ đội nào mà không có cậu. Anh đối với người bên ngoài luôn thờ ơ lạnh nhạt; đối với thư tín, tin mật đều tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ. Chỉ có khi Hạ Thiên onl anh mới như “sống lại”, giống như trong trò chơi này, Mãnh Long tồn tại chỉ vì một mình Hạ Thiên. Thậm chí còn không phải vì chính anh. Thông thường game thủ chơi trò chơi, luôn luôn một mục tiêu, thăng cấp, luyện trang bị, học tâm pháp (cua gái)… Nhưng là, chưa từng có ai giống như Mãnh Long ngoại trừ hai chữ “Hạ Thiên” còn lại đều không có ý nghĩa gì với anh cả. Anh đối với trò chơi toàn bộ đều rõ như lòng bàn tay, nhưng lại đối với cậu chấp mê bất ngộ.
Sự thật này khiến Hạ Thiên khó có thể tin được.
Đột nhiên nhìn lại, mới phát hiện chính mình đáp lại anh chẳng bao nhiêu, thậm chí bởi vì thói quen mà cảm thấy việc anh ở bên cạnh mình là hết sức đương nhiên. Chẳng lẽ bởi vì ban đầu là do anh thổ lộ trước?
Khó trách anh cảm thấy chán ghét, khó trách anh lựa chọn rời đi.
Hạ Thiên tự chán ghét chính mình.
Cùng anh bên nhau sớm đã trở thành thói quen, cả hai từ lâu đã như hòa làm một.
Anh đi rồi, mang theo cả một phần trái tim cậu, khiến cậu cảm giác được càng ngày càng đau xót khó chịu.
Ngày xưa lưu luyến say mê thế giới trò chơi, mà nay một mảnh ảm đạm không dậy nổi hứng thú với cậu.
Nguyên lai, Mãnh Long đã trở thành toàn bộ thế giới trong game của cậu.
Nguyên lai, chính mình đã sớm động tâm.
Nhưng thật không ngờ, Mãnh Long lại dùng cách kiên quyết rời đi như vậy, dập tắt toàn bộ hy vọng cùng chờ mong của cậu.
Hạ Thiên càng ngày càng cảm thấy nặng nề, bé cưng ngày xưa luôn hoạt bát nay cả ngày ngu ngơ mất hồn.
Đến một ngày, Mộng Tiểu Tiên rốt cuộc chịu không nổi Hạ Thiên tinh thần sa sút, trực tiếp đem người kéo lên YY.
“Tui không biết các người xảy ra chuyện gì, cơ mà nếu không bỏ xuống được, thì phải đi tìm a! Cậu làm cái bộ dạng thiếu phụ chờ chồng này thì anh ta sẽ trở về sao?”
Hạ Thiên nức nở nói: “Tìm? Tớ phải tìm như thế nào đây?”
Mộng Tiểu Tiên dừng lại, ướm hỏi: “QQ? Điện thoại? Địa chỉ? Hổng lẽ trước giờ hai người chưa từng đề cập qua?”
Trả lời hắn chỉ có tiếng thở dài khó nén uể oải của Hạ Thiên.
Mộng Tiểu Tiên giật mình sững sờ nói nhỏ: “Rõ ràng là thật tâm a… Hiện tại, tớ cũng không hiểu nổi tên kia đến tột cùng có ý tứ gì nữa.”
Hạ Thiên cũng không hiểu, giờ khắc này cậu mới phát hiện chính mình cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu rõ về anh.
Rõ ràng rất thích mình, cũng không dám đáp lại.
Rõ ràng cảm thụ được tình cảm của anh là thật tâm, lại thần bí chịu không lộ ra bất cứ tin tức gì về cuộc sống của mình, sau khi rời đi thậm chí không để lại một tia dấu vết.
Đã không có trò chơi, sự tồn tại của anh chỉ là hư ảo, anh và cậu đều trở nên hư ảo.
Hai người như vậy, có thể xem là thích nhau sao?
Hạ Thiên thực u buồn, tuy rằng đã muốn tiếp nhận việc Mãnh Long xóa acc, nhưng trong lòng lại luôn có một cảm giác, Mãnh Long vẫn còn, vẫn còn ở trong trò chơi này.
Cậu có rất nhiều điều muốn nói cùng anh.
Muốn nói rằng: em hoàn toàn không giận anh, muốn hỏi Mãnh Long đến tột cùng vì sao phải rời đi, muốn hỏi Mãnh Long đến tột cùng là có ý tứ gì, đến tột cùng còn thích mình hay không.
Vì thế, cậu lần đầu tiên mua loa, mỗi giờ phát một cái, khẩn cầu Mãnh Long có thể nhìn thấy.
Chỉnh chỉnh sửa sửa suốt nửa giờ, Hạ Thiên mới run rẩy đem lời phát ra.
Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ ngưng tụ thành một câu ngắn gọn:
【 Loa 】 [Hạ Thiên]: Mãnh Long, trở về đi.
Ba ngày trôi qua, một tuần trôi qua, nửa tháng cũng đã trôi qua…
Chỉ cần online, Hạ Thiên vẫn như trước mỗi giờ phát loa một lần.
Vừa mới bắt đầu lời đồn đãi nổi lên bốn phía. Quan hệ của cậu và Mãnh Long bị người đào bới, ô ngôn uế ngữ ùn ùn kéo đến, sau bị Bang chủ cùng Mộng Tiểu Tiên tàn sát qua vài lần đã thu liễm đi ít nhiều.
Miệng người đời đáng sợ, nhưng Hạ Thiên đã không còn sức để mà quản nữa.
Cậu chỉ muốn người kia trở về bên mình.
Dần dần, toàn bộ game thủ cũng đã quen với việc Hạ Thiên phát loa. Rất nhiều người mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng đã bị sự kiên trì của cậu làm cho cảm động, đồng tính thì đồng tính, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến mình. Còn mấy loại lờ nói gây bẩn mắt người khác, tự nhiên sẽ có người thu thập.
Hạ Thiên không còn tâm tư đi hạ phụ bản, đánh nhau, phần lớn thời gian, cậu lựa chọn ở Nga My Sơn treo máy, ngồi cạnh bên NPC “Mãnh Long” mà ngẩn người.
Tên giống nhau, nhìn thoáng qua, cậu có thể tự lừa mình dối người, ảo tưởng rằng người kia vẫn còn đang ở bên cạnh, chưa từng rời đi.
Rất nhiều acc Nga My đến làm nhiệm vụ sư môn thiếu chút nữa còn cho rằng cậu cũng là NPC, sau khi thấy rõ thì tò mò vây quanh bắt chuyện, thấy cậu không để ý tới thì liền ngượng ngùng rời đi.
Ngày qua ngày, Mãnh Long vẫn chưa có trở về, cũng không có một tia tin tức.
Hạ Thiên không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, loại chuyện không có hy vọng như thế này khiến người ta cảm thấy thực mệt mỏi.
—————————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày mai mới có thể kết thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...