Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)

Buổi trưa Lê bưng cơm lên cho Liên, một lát sau, mâm cơm còn nguyên được bưng đi xuống. Nhìn mâm cơm còn nguyên, Đạt biết Liên đã không ăn, anh lẳng lặng buông đũa. Bà Ngự cũng nhìn mâm cơm, bà cất giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng thái độ không vừa lòng.

- Không ăn à? Chắc định tuyệt thực. Vậy thì nhịn luôn đi.

Đạt đẩy ghế đứng dậy. Vừa nhìn thấy, bà Ngự đã hỏi chặn.

- Con chưa ăn xong mà đi đâu vậy?

- Con lên coi Liên sao rồi.

- Trăng sao gì ở đây? Nó làm nư đó! Không ăn một bữa cũng không đói chết được đâu. Hứ, mới có vậy thôi mà con lo lắng rồi, mai mốt nó leo lên đầu nó ngồi, nhà này không có cái thói sợ vợ đâu.

- Con chỉ lên coi thử Liên có đau gì hay không thôi, mấy bữa nay nhìn cổ như là không được mạnh cho lắm.

- Cái đó cũng tại nó thôi, lúc nào cũng buồn rầu ủ rũ, nó làm như nhà này đối xử tệ với nó lắm vậy. Kệ nó đi, chừng nào nó thấy đói thì nó ăn, lớn rồi chớ đâu phải con nít mà phải dỗ mới chịu ăn. Muốn nhõng nhẽo thì về nhà má nó mà nhõng nhẽo.

Lời nói của bà Ngự làm Đạt ngập ngừng, anh ngồi lại định bụng là ráng ăn cho hết chén cơm nhưng anh không nuốt nổi, ngay sau đó, anh quyết định buông hẳn đũa rồi bước thẳng lên lầu mặc kệ cái nhìn sắc bén của bà Ngự.


Mở cửa đi vào, Đạt thấy Liên ngồi trên mép giường nhìn ra cửa phía ban công đã được đóng kín.

- Sao không ăn cơm? – Đạt hỏi trống không.

- Không muốn ăn. – Liên cũng không buồn nhìn lại mà cứ thế trả lời.

- Định nhịn ăn tới chừng nào? Em có biết, độ rày, nhìn em ốm yếu lắm rồi hay không? Để người ta nhìn thấy lại nói là nhà này đối xử tệ với em lắm.

Liên chầm chậm nhìn Đạt với đôi mắt buồn rười rượi.

- Sao mình lại ra nông nỗi như thế này hả anh?

Câu hỏi của Liên khiến Đạt phút chốc trầm ngâm.

- Là tại em hết thảy.

- Anh Đạt, nếu như anh không thể tha thứ chuyện của em, nếu như anh với em sống chung mà nhiều buồn khổ như thế này thì chúng ta đừng dây dưa thêm chi nữa. Anh cứ việc bỏ em đi, em không trách anh đâu. Nếu anh đã nói tất cả là tại em thì em cũng xin nhận hết lỗi về mình, anh cứ trả em về nhà mẹ, chớ sống chung mà nặng nề như vầy, em mệt lắm.


- Trả em về nhà mẹ?

- Phải, nếu anh muốn xé bỏ hôn thú, em không dám đòi hỏi điều gì, tiền và vàng cưới, tất cả sính lễ, em sẽ trả lại hết cho anh, nếu anh muốn bắt đền thì em cũng chịu, chỉ xin anh nghĩ tình mình đã từng là vợ chồng mà đừng làm lớn chuyện.

- Em im đi!- Đạt hét lên muốn khan giọng.

Mắt Đạt long lên sòng sọc, từ đáy mắt có thể nhìn thấy cơn thịnh nộ bắt đầu kéo tới, đúng là anh rất đau khổ, rất tức giận khi anh biết Liên đã thất thân trước khi về với anh nhưng chưa bao giờ anh có suy nghĩ sẽ từ bỏ mối quan hệ của hai người, xé bỏ hôn thú là việc chưa bao giờ anh mảy may nghĩ tới. Vậy mà, điều này lại do chính miệng cô nói ra.

Đạt lại gần nắm lấy vai Liên, kéo cô đứng dậy đối mặt với mình.

- Đây là mong muốn lớn nhất của cô phải không? Trong lòng cô chỉ có điều đó thôi phải không? Cô không chịu nổi cảnh cô đơn một mình phải không? Cô thấy thằng Bửu vẫn còn có ý với cô nên cô muốn được tự do mà quay lại với hắn chớ gì?

Liên nhìn Đạt mà thảng thốt.

- Không có. Em không hề nghĩ như vậy, em chỉ nghĩ nếu anh đã coi thường em, nếu anh coi em như một kẻ không xứng đáng thì buông tha cho em, điều đó cũng tốt cho anh. Anh sẽ không có gì vướng bận, có thể đường hoàng mà cưới người khác xứng đáng hơn về làm vợ.


- Hừ, nói nghe tốt thiệt đó, cô gạt tui nữa hả? Tui quá rành thâm tâm của đàn bà mấy người. Suốt mấy bữa nay, cô qua lại với hắn, làm gì mà trong lòng cô lại không có sự nghĩ suy so sánh. Trong khi ngoài kia hắn vẫn không thôi quyến luyến nhớ nhung cô thì ở đây cô lại sống khổ sở, có phải hắn đã nói là hắn còn thương cô nhiều lắm, thậm chí hắn cũng không để bụng tới chuyện cô đã từng có một đời chồng, có phải cô nghĩ nếu như đổi lại, chồng cô là hắn thì hắn sẽ sẵn sàng bỏ qua hết cho cô khi biết sự thật là cô đã thất thân trước khi về với hắn, đúng không?

Liên chưa từng nghĩ như vậy, trong lòng cô cho đến lúc này vị trí của Bửu vẫn không có gì thay đổi. Đối với cô, Bửu cũng chỉ là một người bạn, một người anh, Liên không hiểu tại sao Đạt lại có suy nghĩ như vậy. Liên thấy mệt mỏi. Trong khi cơn hờn ghen của Đạt thì cứ tăng dần, anh dùng đôi bàn tay to lớn nắm chặt Liên, lắc mạnh khiến cô choáng váng. Cô lấy hết sức vùng mạnh rồi hét lớn.

- Đúng. Anh ấy đã nói vậy đó, anh ấy sẽ không không để bụng bất cứ điều chi hết. Anh ấy khác xa anh lắm. Anh nói yêu em nhưng lại không thể nào tha thứ cho lỗi lầm mà chính bản thân em không hề có lỗi. Anh Đạt, anh luôn nói yêu em thì cớ sao lại không tin em, cớ sao không thể bỏ qua cho em? – Liên bắt đầu khóc.

- Tin? Làm sao tin? Làm sao bỏ qua? Nếu em nói thật với anh từ sớm thì...

- Thì mọi chuyện cũng không có gì thay đổi! Nếu anh vẫn là anh với tư tưởng hẹp hòi, ích kỷ và thứ tình yêu mà anh nói cũng chỉ là thứ tình yêu hiện hữu ở chót lưỡi đầu môi. Anh hỏi tại sao em không nói sớm hơn sao? Vậy tại sao anh không thử nghĩ cho em? Em biết nói thế nào đây? Em không hề có chuẩn bị gì thì được gả cho anh, sáng mai em xuất giá theo chồng thì tối nay em bị người ta làm nhục. Ngay cả thời gian để buồn, để đau, để khóc, để tìm người kể lể, em còn không có. Em phải nói thế nào? Và nói với ai đây? Nói thật với cha má để cha má thêm một gánh nặng nhuốc nhơ, nói thật với gia đình anh để gia đình anh từ hôn rồi cả hai nhà, nhất là gia đình em lại thêm một lần nhục nhã, nói thật với anh khi mà hai đứa thậm chí còn chưa hiểu gì về nhau ngoài cái tên cái tuổi, đến khi em muốn nói thì đã trễ. Nếu ngày đó, anh đừng đồng ý chuyện hôn sự của hai nhà thì biết đâu bây giờ đã khác. Tại sao anh lại đồng ý khi mà mối quan hệ của hai gia đình không còn như trước, khi mà trong mắt gia đình anh, gia đình em đã không còn xứng đáng.

- Không phải đã nhiều lần anh nói với em rồi hay sao? Là vì anh yêu em.

- Em không tin!

- Tới bây giờ em vẫn không tin?

- Lẽ ra em đã tin nhưng bây giờ thì... em không tin nữa.

Lúc Đạt hụt hẫng chơi vơi khi hình ảnh của Liên trong anh sụp đổ thì đó cũng là lúc những cảm xúc vừa mới ươm mầm cũng vỡ vụn giữa tim cô. Cô đối mặt với một thực tế quá đỗi phũ phàng, hóa ra tình yêu của người đàn ông chỉ có vậy, nó không đủ lớn để bao dung một lỗi lầm, chỉ vừa chạm đến vết bùn dơ, họ đã quay đầu lùi bước, vậy thì nói gì tới việc trèo đèo lội suối, vượt biển băng sông. Nỗi thất vọng khôn cùng khiến cô càng thêm đau khổ. Cô thật sự muốn kết thúc những chuỗi ngày nặng nề và cuộc sống không lối thoát như thế này.


Nước mắt Liên cứ thi nhau chảy trên khuôn mặt héo hon buồn bã, đôi bờ vai nhỏ run run làm lòng Đạt xiết bao thương cảm. Nếu như mỗi ngày cô sống trong âu sầu buồn bã thì anh cũng có sung sướng chi đâu, anh vừa giận, vừa buồn, vừa tức tối lại vừa yêu thương. Bao nhiêu hỉ, nộ, ái, ố cùng nhau ghim chặt trong tim làm trái tim bị dày vò mà quặn lên từng cơn đau đớn. Lần đầu gặp Liên, Đạt đã nghe tim mình rung động, chỉ có anh mới biết cái rung động dành cho cô khác xa với những cô gái khác, đó là thứ rung động từ sâu thẳm của tâm hồn, nó không chỉ làm người ta choáng ngợp ở giây phút đầu tiên mà còn khiến người ta quyến luyến mãi về sau như dòng nước trên sông không bao giờ ngừng chảy. Anh cố gắng mở cửa trái tim cô. Sau đêm ái ân nồng thắm, Đạt vừa bước chân tới đỉnh cao hạnh phúc thì liền bị ngã quỵ đau thương, anh hụt hẫng chơi vơi giữa yêu thương và oán hận. Những lần anh điên cuồng ép buộc cô cũng là những lần anh muốn cùng cô lấp đầy khoảng trống, muốn cùng cô tìm lại phút giây hạnh phúc nhưng không thể. Những cái ôm siết chặt, những nụ hôn mải miết cũng không làm sao hòa hợp hai tâm hồn. Cô phản kháng cự tuyệt thì anh giận dữ, cô im lặng tuân theo thì anh lại khinh khi, đầu óc anh cứ thế quay cuồng trong khổ đau mà chưa tìm ra lối thoát.

Lời Liên nói khiến tim Đạt tràn ngập đau thương và hụt hẫng, anh lặng yên hồi lâu, không phải để nghe cô khóc, cũng không phải để xét lại tình cảm của mình, chỉ là trong phút chốc, trái tim lại trở nên mềm yếu, thì ra, cô đã từng tin anh, tin là anh yêu cô, nhưng bây giờ, cô không còn tin điều đó nữa. Tim anh bỗng nhói lên như thể anh vừa đánh mất một thứ vô cùng quí giá. Có lẽ nào, cô sẽ vĩnh viễn vuột khỏi tầm tay; có lẽ nào, Liên sẽ không bao giờ đoái hoài tới anh nữa. Bởi, nếu niềm tin mất đi thì khó mà tìm lại.

Nhìn Đạt tỏ ra lơ đãng, Liên đẩy mạnh anh ra rồi vùng chạy thật nhanh nhưng vừa chạy ra khỏi cửa thì Đạt đã đuổi kịp, anh nắm lấy cổ tay Liên lôi cô ngược về phòng.

- Anh Đạt buông em ra, em không phải là tù nhân của anh.

- Nhưng em là vợ anh.

Trước đó, lời nói và thái độ của Liên đã khiến lòng Đạt mềm lại nhưng hành động phản kháng của cô như gió mạnh qua thổi ngọn lửa chỉ vừa suy yếu khiến nó có dịp bùng lên, cháy lan tràn.

Tại sao cô lại nghĩ là anh không yêu cô? Những gì anh đã làm và cả cái đêm hôm ấy, cô chưa nhìn ra được là anh yêu cô sao? Sao cô lại không chịu hiểu nguồn gốc cơn giận dai dẳng là từ đâu? Cô có thể dễ dàng rời bỏ anh vậy sao? Anh thì nhất quyết không bao giờ cho cô trốn thoát, cô không chỉ không thể trốn thoát khỏi ngôi nhà này mà cô còn không được phép trốn thoát khỏi cuộc đời anh. Không được phép dù trong suy nghĩ. Nhưng cô đã nói ra rồi, suy nghĩ đã biến thành lời nói và sắp trở thành hành động nếu anh không ngăn cản kịp thời.

Đạt quăng mạnh Liên vô phòng. Anh quăng mạnh tới nỗi cô bị té xuống nền nhà. Liên cố hết sức đứng lên để chen ra phía cửa nhưng bị Đạt ngăn lại, anh nắm lấy cô rồi ép chặt cô vào cánh cửa, hai bàn tay chạm vào cơ thể một cách thô bạo, không một chút dịu dàng, từ nơi bàn tay đi qua đều để lại dấu hằn bầm đỏ.

Quần áo cả hai bị anh xé toạt, rơi vãi xuống nền. Anh xốc cô lên rồi quăng xuống giường lần nữa. Liên co người vì đau. Cô xoay người định trốn nhưng chưa kịp bò đi, anh đã quỳ thẳng lên giường, đôi bàn tay to lớn siết lấy mông cô ghì lại. Từ phía sau, anh đẩy mạnh. Liên hét lớn vì đau. Liên không cách nào chống cự, đành ngửa mặt lên mà khóc, cả người cô đổ bẹp xuống. Đạt nắm eo lật người cô nẳm ngửa lại. Liên co chân lùi vào trong, Đạt tiến theo cô tới tận vách tường. Liên không còn đường để thoát, cô đá chân vùng vẫy. Những cú đá ấy đối với anh như những cái búng tay, chẳng thấm là gì. Anh nắm gối cô dang rộng ra hai bên rồi đem cả người quỳ vào giữa. Hai đùi anh luồn dưới đùi cô, kẹp chặt hai bên mông, hai tay anh chống xuống hai bên eo cô, phần dưới thân bị anh áp vào khít khao, không một kẽ hở, cô bị anh khóa chặt. Tay và chân cô không bị trói hay nắm giữ, chúng vẫn được tự do nhưng chúng chẳng thể làm gì, ngoài việc quơ quào trong không trung, chúng có thể đung đưa theo nhịp rung của cơ thể. Trong tư thế này, Liên không thể làm gì ngoài việc vặn người phản kháng, nhưng càng vặn người thì càng tạo cơ hội anh thâm nhập thêm sâu, càng cố gắng co bóp chặt chẽ để ngăn cản anh đi vào thì anh càng thêm cuồng dã. Sau một hồi chống trả vô ích, cô nằm yên bất lực. Khoái cảm sau một hồi lâu cũng tìm đến nhưng chúng không thể xoa dịu cơn đau lúc này.

Từ sau cái đêm mật ngọt đầu tiên, Đạt đã trở nên lạnh lùng và xa cách. Liên cũng không dám nói gì, cô âm thầm để ngày tháng trôi qua. Cũng có những đêm, trong cơn say, anh không kiềm chế được bản thân mình mà chạm tới cô thô bạo. Nhưng những lần đó không khủng khiếp như lần này. Cô thấy đau khắp cơ thể, trong đầu cô phảng phất hình ảnh của anh trong đêm đầu cả hai cùng trao gửi, anh nói, anh không muốn làm cô đau, anh không muốn làm cô sợ, từng lời từng lời trượt trên môi, lượn trong không khí như lại khắc ghi vào tâm khảm, bây giờ không còn gì cả, chỉ còn lại nỗi đau đớn tột cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui