Yêu anh là ước nguyện cả đời không hối tiếc

Đừng cầu xin cô được không? Cô không đáng được anh đối xử như vậy. Cái ôm của anh vẫn ấm áp như thế, lúc này giống như một ngọn lửa thiêu đốt cô. Cô kìm nén cảm xúc của mình, lạnh lùng nhìn Giang Hạo Vũ đang bỏ tất cả lòng tự trọng cầu xin cô: “Anh không có gì không tốt, chẳng qua em không thích nữa mà thôi. Khi anh đi du học ở Anh, em phát hiện ra em không thích anh như em vẫn nghĩ. Bây giờ, em rất yêu anh ấy, mong anh đừng như thế này nữa được không? Tất cả đều hội ngộ rồi phân ly, không nên níu kéo như thế này nữa, rất khó coi”.
Đây là câu nói tuyệt tình nhất của cô, người nghe là người mà cô yêu nhất. Trong lòng cô không ngừng tự dặn mình phải kiên trì, chỉ có kiên trì cô mới có thể bảo vệ được người thân và trả lại hết tình cảm cho anh.
Hãy hận cô đi! Hận cô đi! Thời gian trôi qua, anh sẽ hiểu tình yêu thời trẻ ngốc nghếch như thế nào, anh đã lãng phí thời gian yêu một cô gái không xứng đáng với anh, sau đó anh sẽ quên và bắt đầu một cuộc sông hạnh phúc mới.
Cô bé lọ lem là cô chỉ cần có người thân bên cạnh là hạnh phúc rồi.
Khi Giang Hạo Vũ quay người chạy đi, chân cô mềm nhũn và khuỵu xuống. Cô nhìn theo hướng bóng dáng Giang Hạo Vũ biến mất, trong lòng là một khoảng không trống rỗng.
Cô ngồi yên trên đất, không biết anh bạn làm cùng đã đi từ lúc nào, chỉ thoáng nghe thấy anh ấy nói: “Rõ ràng là yêu anh ấy như thế, vì sao phải chia tay?”.
Cô yêu anh, mãi mãi yêu anh, cô không thể yêu bất kỳ ai khác. Nhưng, cô không thể không chia tay anh.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn sông rất vui vẻ. Bố mẹ chiều chuộng cô, dành cho cô cuộc sống tốt đẹp nhất; anh trai yêu quý cô, dù phải chịu mệt mỏi khổ sở như thế nào cũng luôn bảo vệ cô để cô không bị tổn thương; Giang Hạo Vũ yêu cô, luôn mang hạnh phúc và vui vẻ đến cho cô. Vì thế cô không hiểu đau khổ là gì, cô nghĩ việc phải xa bố mẹ và Giang Hạo Vũ là nỗi đau khổ lớn nhất trên thế giới này, cô đều có thể chịu đựng. Nhưng không ngờ, trên đời này lại có những nỗi thống khổ lớn hơn cả sinh ly tử biệt, giống như cảm giác cô đang phải trải qua lúc này.
Cô đã làm tổn thương người cô yêu nhất và làm tổn thương chính mình.
Cô ngồi đó, bất động như một bức tượng. Cô không cảm thấy những giọt mưa lớn đang rơi lên người mình đau buốt.
Cô ngồi đó đến khi trời tối mịt.
Cô nhớ là phải nấu cơm cho anh nên không thể không đứng dậy trở về. Cô bước trên đường không có một bóng người trong màn mưa. Cô biết cô sẽ không còn hạnh phúc trong tình yêu nữa, hạnh phúc đã đi theo Giang Hạo Vũ rồi.
Cô đẩy cửa vào nhà, không nhìn thấy anh đang bước đi bước lại trước cửa đợi cô về.
“Sao em về muộn thế? Vì sao lại tắt điện thoại bàn?” Anh trai thấy cô ướt sũng nước mưa, vội vàng chạy tới cầm tay cô, định đưa cô vào nhà.
Nhưng cô né tránh khi tay anh chạm vào cô, bước vào phòng ngủ rồi khóa cửa lại.
“Em sao thế? Em mở cửa được không?”
Anh trai ở ngoài cửa lo lắng gọi cô. Nhưng tiếng gọi của anh khiến cho cô không kìm nén được những đau khổ trong lòng, cô trùm chăn khóc.
Anh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa lao vào, kéo cô dậy, ôm chặt lấy cô rồi hỏi: “Sao thế? Em nói cho anh biết có chuyện gì nào!”.
Cô sà vào lòng anh không nói gì và tiếp tục khóc.
“Vì anh sao? Vì chuyện công việc của anh nên em buồn sao?”
Câu nói của anh khiến cô phản ứng lại. Cô đã làm tổn thương Giang Hạo Vũ, làm tổn thương chính mình chì vì một mục đích là giữ lại công việc cho anh, giữ lại những hy vọng cho anh.
Cô thoát ra khỏi lòng anh, vừa chạy vào phòng anh vừa nói với chính mình: “Dọn đồ đạc, đúng rồi, đi dọn đồ đạc”.
Cô lấy quần áo của anh nhét vào va li, không gấp gọn gàng mà vò vào thành một đống. Anh trai cô đi theo, giữ lấy cô lúc đó đang trong tâm trạng hoảng loạn, hỏi lớn: “Tuệ Nhi, em đang làm gì thế?”.

“Thu dọn đồ đạc, giúp anh thu dọn đồ đạc, anh đi mua vé máy bay về Mỹ đi.” Cô bị anh giữ chặt không động đậy được, mắt mở tròn nhìn anh rồi khóc, nhưng ánh mắt cô không bộc lộ cảm xúc gì.
Anh nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống, đang chuẩn bị nói gì với cô thì có tiếng chuông điện thoại bàn vang lên.
Cô sực tỉnh khi nghe thấy tiếng chuông, biết rằng có người gọi cho cô, vội vàng chạy ra nghe. Cô không thể để anh trai cô biết chuyện này, không thể để anh phải lo lắng cho cô.
Trong lòng cô có một chút hy vọng Giang Hạo Vũ gọi đến, hy vọng anh có thể biết sự thật và giúp cô giải quyết.
Duy gọi điện đến từ một nơi rất ầm ĩ, có vẻ như đang ở sân bay. Không đợi cô lên tiếng, Duy lắp bắp: “Nhã Tuệ, chuyện gì xảy ra giữa cậu và Giang Hạo Vũ thế? Bây giờ Hạo Vũ muốn bay đi Anh, ai khuyên cậu ấy cũng không được. Cậu ấy dầm mưa cả chiều nay và đang bị sốt!”.
“Bọn mình chia tay rồi.” Nghe nói Giang Hạo Vũ đang bị sốt, cô cảm thấy vô cùng đau lòng, mắt tối lại nhưng cô vẫn cần nói điều phải nói.
“Chia tay? Sao lại chia tay? Cho dù các cậu chia tay hay không thì cậu hãy mau đến đây, lừa thế nào để cậu ấy ở lại cũng được, bây giờ sức khỏe cậu ấy như thế không lên máy bay được!”
“Mình không đến được.” Cô cắn mạnh đầu lưỡi mình để lấy đủ lý trí tiếp tục giả vờ lạnh lùng.
Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu. “Bây giờ trời mưa to nên chuyến bay bị hoãn, cậu...” Duy vẫn chưa nói xong thì Giang Hạo Vũ hét lên, sau đó điện thoại tắt.
Cô nghe thấy Giang Hạo Vũ hét lên trong điện thoại: “Gọi điện cho cô ấy làm gì? Suốt cuộc đời này, mình không muốn gặp lại cô ấy nữa.”
Lúc đó, lòng cô đã chết. Cô cảm thấy tuyệt vọng, như thể có một cây gậy gỗ đánh mạnh vào đầu khiến cô hoa mắt. Cô bắt đầu nôn như thể lục phủ ngũ tạng sắp rơi ra ngoài.
Anh trai cô chạy lại, đỡ lấy cô rồi hỏi: “Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì? Không phải hôm qua em nói chúng ta sẽ không giấu nhau điều gì sao? Có việc gì em cứ nói với anh, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.”
Tư duy của cô không còn rõ ràng nữa, cô chỉ cảm thấy đầu mình có muốn vàn chiếc kim đang xuyên vào, đau đến mức không nghe thấy gì nữa.
Cô tự nói với chính mình, lúc thì nói muốn tiếp tục dọn đồ đạc cho anh đi Mỹ, lúc lại nói chỉ cần chia tay với Giang Hạo Vũ, anh trai cô sẽ không bị đuổi việc nữa.
Đột nhiên, anh trai cô giơ tay tát mạnh lên mặt cô, như vậy mới khiến cho cô tỉnh táo lại.
“Vấn đề công việc của anh có liên quan đến bạn trai của em sao?”
Cô bị anh đánh nên sợ hãi rơi nước mắt và gật đầu.
“Gia đình họ không muốn các em ở bên nhau nên lấy anh để uy hiếp em sao?”
Cô lại gật đầu.
“Sao em hồ đồ thế làm như vậy có lấy lại được công việc cho anh không?” Anh trai cô hơi tức giận, trong ánh mắt hiện lên đầy vẻ đau xót.
Cô xúc động nói, “Có thể, chỉ cần em và Evan chia tay, anh sẽ được quay lại làm việc. Em đi giúp anh thu dọn đồ đạc, anh đi Mỹ rồi sẽ biết, tất cả chỉ là hiểu nhầm.”
“Em gái, sao em lại như vậy? Em yêu cậu ấy không? Vì sao yêu cậu ấy lại làm tổn thương đến cậu ấy? Lẽ nào em không thấy đau lòng sao?”

Đau lòng, đương nhiên cô đau lòng, đau đến mức sắp chết, nhưng cô không còn cách nào khác.
“Em gái, anh không cần em làm như vậy, em hiểu không? Nếu nguyên nhân thật sự là như vậy, anh không cần đi làm ở công ty đó nữa. Anh có tay có chân, làm gì cũng được, không nhất thiết phải làm trong ngành đó. Cậu ấy rất yêu em phải không? Em làm tổn thương cậu ấy như thế lẽ nào không sợ có chuyện gì xảy ra với cậu ấy sao? Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ấy thì em sẽ làm thế nào?”
Có thể có chuyện gì không hay xảy ra với Evan sao? Anh ấy đang bị sốt!
“Em ở nhà đợi anh, anh đi mượn xe, chúng ta sẽ ra sân bay nói chuyện rõ ràng với cậu ấy.”
“Không, không cần...”
Đáng tiếc cô chưa kịp nói dứt lời, anh cô đã chạy ra ngoài. Cô chóng mặt nên không còn đủ sức đuổi theo, đành ngồi trên nền nhà, ôm lấy hai chân và suy nghĩ mông lung.
Một lát sau, anh trai cô mượn được một chiếc xe chở hàng nhỏ của nhà hàng xóm. Anh kéo cô ra khỏi cửa, đưa cô ngồi vào xe rồi lái xe ra sân bay.
Trên đường, cô không ngừng yêu cầu anh đừng đi, càng đến gần sân bay, cô càng cảm thấy lo sợ.
Chắc chắn người thân của Giang Hạo Vũ đều có mặt ở sân bay, nếu thấy cô đến giải thích với Giang Hạo Vũ, họ sẽ rất tức giận, cô không đủ sức gánh chịu hậu quả. Cô hy vọng anh trai cô sẽ về Mỹ làm việc, hy vọng Giang Hạo Vũ sẽ chọn một cô gái tốt hơn cô, vì hai lý do đó, cô không thể đến sân bay, không thể xuất hiện trước mặt Giang Hạo Vũ.
Ngoài trời mưa không ngừng rơi, gió gào thét, tầm nhìn rất ngắn, đèn phía trước xe hầu như không còn công dụng.
Cách sân bay khoảng một cây số, cô cảm thấy hốt hoảng hơn. Cô kéo tay anh trai, khóc và nói: “Anh, chúng ta quay về được không? Chúng ta quay về coi như chưa hề có việc gì xảy ra, coi như em chưa từng có bạn trai. Anh, em sẽ đi Mỹ với anh được không? Chúng ta cùng đi Mỹ và không xa nhau nữa.”
Anh trai cô quay đầu lại nhìn cô, lắc đầu một cách dứt khoát.
Đột nhiên có tiếng sấm vang lên, sét đánh ngang bầu trời, cô sợ hãi đến mức hai tay run rẩy, bám lấy tay cầm vô lăng của anh trai, chiếc xe bắt đầu chạy xiên sang dải phân cách.
Anh trai cô hoang mang bẻ tay lái để xe chạy về đúng làn đường, nhưng lâu rồi không lái xe nên anh hơi mạnh tay, chiếc xe chạy thành hình chữ S.
Đúng lúc đó có một chiếc xe tải chạy ngược lại, vì mưa bão nên không nhìn rõ phía trước.
Có một ánh sáng mạnh làm cô lóa mắt, cô sợ hãi hét lên, sau đó là tiếng va chạm rất mạnh, chiếc xe chở hàng bay lên và rơi xuống bên đường.
Thời gian như ngừng trôi, con đường ra sân bay trở lại yên tĩnh.
Cô không biết gì nữa, mưa nhỏ dần, gió thổi tan đi những đám mây đen u ám, ánh trăng soi sáng bầu trời đêm. Có một chiếc máy bay bay ngang qua, không biết đến vụ tai nạn đáng sợ dưới mặt đất.
Khi cô tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài, sự việc đã trôi qua được hơn một tháng.
Bác sỹ lo tình trạng của cô chưa ổn định có thể bị shock nên giấu cô việc anh trai cô đã mất ngay tại hiện trường trong vụ tai nạn đó, chỉ nói với cô anh trai cô bị thương giống cô, đang được điều trị ở phòng bên cạnh, không hề nguy hiểm đến tính mạng nhưng không thể ra khỏi giường để đến thăm cô.
Họ giấu cô không được lâu, khi cô có thể tự mình ra khỏi giường, cô phát hiện ra bác sỹ điều trị đã lừa cô.

Khi nhìn thấy hộp tro cốt của anh trai, trong đầu cô không ngừng hiện lên câu nói: Chính cô đã hại chết anh trai, chính cô đã hại chết anh trai, chính cô. Vì sao người chết đi không phải là cô? Lẽ ra phải là cô mới đúng, vì sao anh trai cô bất hạnh như thế vì sao anh lại phải chết thay cô?
Cô dường như phát điên đẩy hộp tro cốt ra, không tin đó là của anh trai cô, cô không tin anh trai cô đã chết, không tin cô không còn người thân, cô khóc, ngồi thu mình ở góc phòng, không ngừng nói nhảm, đầu óc cô không còn tỉnh táo nữa.
Tình trạng của cô rất xấu, tinh thần không ổn định, các vết thương trến người bị cô cào cho tóe máu. Lúc y tá của bệnh viện nghĩ rằng cô đã phát điên thì đột nhiên cô tỉnh táo trở lại, cảm giác đau đớn trên cơ thể khiến cô quay về hiện thực. Nhưng nghĩ đến anh trai cô lại đau đớn không sao chịu nổi.
Hơn một tuần trôi qua, cô dần dần chấp nhận việc anh trai cô đã mất, tâm trạng của cô bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng khi y tá cảm thấy thở phào nhẹ nhõm thì có chuyện xảy ra.
Cô vô cùng căm ghét bản thân mình, hận rằng vì sao mình không chết, nhân lúc y tá không để ý, cô dùng một miếng kính vỡ cứa vào động mạch cổ tay trái của mình rồi bình thản đắp chăn lại, ngủ thiếp đi.
Nhưng khi cô mơ hồ tỉnh lại, thấy mình vẫn còn sống, tinh thần cô bị kích động đến mức phải dùng thuốc mới có thể giúp cô trấn tĩnh.
Những ngày sau đó, cô còn có ý định tự sát mấy lần nữa, bác sỹ không còn cách nào khác đành mang tất cả mọi đồ vật trong phòng cô đi, đồng thời cử một y tá đặc biệt ở bên cô suốt cả ngày. Cô biết mình không còn cơ hội để tự sát nên nằm yên lặng trên giường, không nói gì, không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào. Chỉ có một mình cô biết, cô đang đợi, đợi đến lúc có cơ hội được chết.
Cuốỉ cùng có một ngày, nhân viên y tá bị đau bụng, thấy cô ngủ say nên vào nhà vệ sinh một lát. Cô tranh thủ cơ hội đó, chầm chậm leo lên nóc nhà bệnh viện.
Cô ngồi trên mép trần nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tóc cô dài bay trong gió, cô nở một nụ cười mơ màng.
Cô không nghe thấy tiếng mọi người đang la hét ở phía dưới, không nghe thấy những lời nhân viên y tá lúc đó đã theo cô lên đến nơi để khuyên nhủ cô. Cô vẫn nhìn lên bầu trời và không có phản ứng gì.
Trong tâm tưởng, cô nhìn thấy bố mẹ cô đang đón cô lên thiên đường, đưa cô rời xa thế giới đau khổ này. Cô chớp mắt nhìn lên bầu trời, có ảo giác đang nhìn thấy cảnh bố mẹ cô cưỡi mây xuống với cô.
Bỗng nhiên, cô cười rất vui vẻ, trên khuôn mặt trẻ trung nở một nụ cười trong sáng. Cô nghiêng người về phía trước, đứng dậy trong tiếng hò hét của mọi người, có lẽ, chỉ cần cô bước lên một bước là có thể vĩnh biệt thế giới này.
Bệnh viện đã báo cảnh sát, phía dưới một chiếc đệm không khí được trải ra.
Mọi người lên trên nóc nhà đông dần, không chỉ có bác sỹ, y tá mà còn có rất nhiều cảnh sát. Một người cảnh sát già cẩn thận bước lại gần và bắt đầu nói chuyện với cô.
“Cô gái, cô vẫn còn trẻ, có điều gì nghĩ không thông sao?”
Cô không bộc lộ cảm xúc gì khi thấy ông bước lại gần, nhưng chỉ cần ông tiên lên một bước cô cũng sẽ tiến lên phía trước một bước. Nhân viên cảnh sát già đành đứng nguyên chỗ cũ, tiếp tục khuyên giải.
“Cô gái, cô vẫn còn có người thân phải không? Vẫn còn có bạn bè phải không? Nếu mọi người biết được cô có ý định này, họ sẽ rất buồn! Họ sẽ đau khổ, đau khố suốt đời, vì chết không đáng sợ, chết rồi sẽ không biết gì nữa, còn người sống sẽ sống trong đau khổ. Lẽ nào cô nhẫn tâm để mọi người đau khổ vì cô? Cô nhẫn tâm sao?”
Giọng người cảnh sát già đều đều như đọc sách nhưng cô không bỏ sót chữ nào. Cô quay đầu lại nhìn ông hỏi khẽ: “Vậy sao? Người sống sẽ đau khổ sao?”.
Người cảnh sát gật đầu, có vẻ như không hề có ý định lừa cô.
Cô quay người lại, sau khi leo lên nóc nhà, cô không còn đủ sức nữa, cô ngã xuống và ngất đi.
Cô không muốn làm gì, yên lặng suốt cả ngày và chấp nhận sự điều trị của bác sỹ. Thời gian trôi qua, hơn bốn tháng sau, cô hồi phục sức khỏe và về nhà.
Cô cắt tóc, đem chôn cùng tro cốt của anh trai bên cạnh mộ của bố mẹ, sau đó bán nhà để bồi thường tiền xe cho nhà hàng xóm, trả hết nợ nần. Cô tìm trong giấy tờ của mẹ để lại cách liên lạc với bác của cô, làm thủ tục di dân và về nhà bác ở Hàng Châu, Trung Quôc. Lúc đi, nhà hàng xóm hỏi cô đi đâu, cô nói đến Mỹ ở cùng anh trai.
Thật ra cô có thể ở lại Singapore nhưng cô không muốn vì ở đất nước này cô đã trải qua biết bao đau khổ, cô hy vọng có thể chọn cách nào đó để trừng phạt bản thân mình, giống như người cảnh sát già đã nói, cả cuộc đời sống trong đau khổ.
Cả cuộc đời này, cô sống tiếp là vì đau khổ, muốn dùng đau khổ chuộc lại những tội lỗi đã gây ra và có cơ hội được gặp lại người thân của cô trên thiên đường.
Đến Trung Quốc, sống nhờ ở nhà người khác, cô đổi tên thành Lâm Mặc, tiếp tục học rồi lao đầu vào đi làm, tất cả tiền kiếm được cô đều đưa cho bác, coi như đó là tiền cô ở nhờ nhà bác.
Cô luôn sống yên lặng và cô độc, không kết bạn giao lưu với ai, hàng ngày sau khi đi làm về, cô nằm trên giường, ôm chú gấu Pooh Giang Hạo Vũ tặng cô, nhớ lại những sai lầm của mình và chịu đựng cảm giác đau khổ trong lòng.

Dần dần, cô nhận ra mình có điều gì đó rất lạ. Cô cảm thấy máu trong người mình chảy một cách bất thường, tim cô như bị cào xé. Cô không khống chế được nhịp thở, không khống chế được cơ thể, thậm chí không không chế được cảm xúc của mình. Tình trạng này xuất hiện ngày càng thường xuyên và nghiêm trọng hơn khiến cô không biết phải làm thế nào.
Cho đến một ngày, cảm thấy rất khó chịu, vô tình cô làm rơi một chiếc cốc thủy tinh xuống nền nhà, cô ngã xuống, bị những vết thủy tinh võ cứa vào người chảy máu. Điều kỳ lạ là vào lúc đó, cảm giác khó chịu đột nhiên biến mất.
Cô tiếp tục thử vài lần và phát hiện ra đó là một cách rất tốt để giải tỏa cảm giác khó chịu. Từ đó, mỗi lần lâm vào tình trạng như vậy, cô lại dùng sao sắc cứa lên da mình, nhìn máu chảy ra từ miệng vết thương. Khi cảm giác khó chịu hoàn toàn biến mất, cô tự bôi thuốc và băng vết thương một cách chuyên nghiệp như một bác sỹ phẫu thuật thẩm mỹ.
Đương nhiên, không phải chỗ nào trên cơ thể cô cũng có thể áp dụng cách chữa trị đó, ngoại trừ những vùng da không che đi được, trên bụng, trên lưng cô, những phần da thịt nào mà hai tay cô có thể chạm đến đều không còn lành lặn. Vết thương cũ vừa lành, vết thương mới đã xuất hiện, dần dần các vết sẹo không thể mờ đi được nữa.
Cô vẫn bình thản sống như thế nghĩ rằng có thể tiếp tục duy trì tình trạng đó mãi mãi. Trên cổ tay cô có đeo một chuỗi hạt lấy từ cửa Phật, đó là món quà bác gái tặng cho cô khi cô trở về, hy vọng cô có thể từ bỏ mọi đau thương trong lòng để dũng cảm sống tiếp. Cô không cần đến công dụng của chuỗi hạt đó, cô chỉ cần nó giúp cô che đi vết sẹo đáng sợ trên cổ tay trái của mình. Cô không thể để ai biết bí mật này, cô giấu vào tận sâu trong tim, hàng đêm nhớ lại và đau khổ, rồi tiếp tục tự hành hạ mình.
Nếu không gặp Tô Á Nam ở một cửa hàng phục vụ đồ ăn nhanh, có lẽ cô sẽ tiếp tục sống như thế cho đến khi nào cô không còn chịu đựng nổi nữa.
Lúc đầu, cô không thích làm việc cùng Tô Á Nam vì Tô Á Nam sông rất vui vẻ giống hệt cô trước đây, cô sợ cô không chịu nổi. Cô biết Tô Á Nam cũng không thích cô vì nghĩ cô xinh đẹp và kiêu ngạo nên không thèm để ý đến ai.
Tô Á Nam là một người sống nhiệt tình, thẳng thắn, quan hệ rất tốt với mọi người. Chỗ nào có cô ấy chỗ đó vang lên tiếng cười nói vui vẻ, ngược lại, cô là một người cô độc, luôn một mình thu dọn bàn ăn, mang thức ăn cho khách, rửa hàng đống bát đĩa. Không ai giúp đỡ cô vì cô không cần ai giúp đỡ.
Trong mắt của mọi người, cô là một người đẹp lạnh lùng, đi một mình, về một mình.
Cho đến ngày hôm đó, trên đường đi làm về bước qua một ngõ nhỏ, cô thấy Tô A Nam giúp đỡ một học sinh nữ đang bị nhóm côn đồ bắt nạt. Lúc đó cô nghĩ, Tô Á Nam sẽ gặp phiền phức vì nhóm côn đồ đó có thế lực đằng sau nâng đỡ và bọn chúng quen biết ông chủ của một tổ chức xã hội đen.
Lúc đó cô không dừng lại, đi thẳng qua con ngõ nhỏ. Việc này không liên quan đến cô, cô không cần tham gia vào vấn đề của Tô Á Nam, ngoài bản thân mình ra cô không còn quan tâm đến người nào khác.
Nhưng hôm sau, khi thấy Tô Á Nam bị nhóm côn đồ bao vây, không kịp suy nghĩ, cô cầm một chiếc gậy gỗ ở bên đường, dùng hết sức lực đánh một tên đứng ở ngoài cùng. Đầu hắn bị cô đánh cho chảy máu khiến tất cả những người có mặt đều ngạc nhiên, Tô Á Nam nhân cơ hội đó bắt đầu đánh lại bọn chúng, một cuộc hỗn chiến xảy ra.
Kết cục rất buồn cười, những tên côn đồ dày dạn kinh nghiệm đột nhiên bị hai cô gái đánh cho không còn mặt mũi nào và bỏ chạy.
Cô cảm thấy rất lạ, hóa ra đánh nhau là một việc rất thú vị, trước đây cô chưa bao giờ làm như vậy. Cô nhận ra mình đã thay đổi, không giống con người Chung Nhã Tuệ trước kia nữa. Như thế cũng tốt, đây là kết quả mà cô mong muốn, Chung Nhã Tuệ đã chết rồi, mái tóc dài của Chung Nhã Tuệ đã được chôn cùng anh trai anh và bố mẹ, người đang sống để đền tội cho những sai lầm của cô là Lâm Mặc.
Bọn côn đồ chạy rất nhanh, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng chúng đâu nữa, cô vứt cây gậy rồi quay đầu bỏ đi. Lúc này, Tô Á Nam hét lên sau lưng cô: “Này, làm bạn nhé!”.
Cô quay đầu lại không nói gì, nở một nụ cười. Khi cô vẫn còn đang ngạc nhiên vì thái độ của mình thì nhận ra Tô Á Nam đã quyết định coi cô là người bạn thân suốt cả cuộc đời.
Sau đó, họ cùng nhau học tập, cùng nhau đi làm. Tô Á Nam rất thích hát, họ thường xuyên tham gia các cuộc thi để kiếm tiền, cuộc sống rất đơn giản và vui vẻ. Còn cô, mặc dù ở bên Tô Á Nam nhưng vẫn không quên mục đích sống của mình, cô không bị ảnh hưởng bởi tính cách khoáng đạt của cô ấy. Cô che giấu tất cả mọi bí mật của mình, cô nói với Tô Á Nam mình một đứa trẻ mồ côi sống cùng với bác ở Hàng Châu từ nhỏ.
Vào năm chuẩn bị tốt nghiệp, Tô Á Nam nói muốn tham gia một cuộc thi hát ở Thượng Hải. Cuộc thi này không giống các cuộc thi họ đã tham gia, người giành giải nhất sẽ được ký hợp đồng giá trị một trăm nghìn nhân dân tệ với công ty ca nhạc. Cô biết Tô Á Nam rất thích ánh đèn sân khâu nên cùng cô ấy đến Thượng Hải, thi qua rất nhiều vòng, cô vẫn nghĩ Tô Á Nam sẽ giành chiến thắng, không ai ngờ cô đứng đầu cuộc khi và giành được hợp đồng.
Cô không muốn làm nghệ sỹ, ca hát không phải là niềm đam mê quá lớn của cô, vào giây phút cô đổi tên mình thành Lâm Mặc, cô đã không còn mơ ước và sở thích nào nữa. Vì thế, cô thuyết phục tổng giám sát bộ phận âm nhạc của công ty để cô chuyển nhượng hợp đồng cho Tô Á Nam, cô sẽ làm trợ lý cho cô ấy, cùng cô ấy vượt qua mọi vất vả khó khăn trên con đường nghệ thuật để giành được ánh hào quang như mong ước.
Những ngày ở Thượng Hải, cô tình cờ quen bác sỹ tâm lý Chương Vận, biết những cảm giác khó chịu của mình là triệu chứng của bệnh trầm cảm và tìm ra được loại thuốc giúp cô không cần tự cứa lên da thịt mình nữa.
Cô không muốn Chương Vận điều trị cho cô nhưng thường xuyên đến chỗ cô ấy để có thể ngủ ngon, lấy thuốc do cô ấy kê đơn và bắt đầu một mối quan hệ không rõ tên với Chương Vận.
Vài năm trôi qua, số phận của cô bắt đầu chuyển sang một bước ngoặt mới khi gặp lại Giang Hạo Vũ. Tất cả đều do vận mệnh sắp đặt, với lòng hối lỗi, cô muốn giúp anh hoàn thành ước nguyện và có được hạnh phúc như cô mong muốn.
Đáng tiếc, cô đã thất bại, vì thế cô không cần tiếp tục tồn tại nữa.
Cô sẽ yên lặng ngủ như thế này rồi ngừng thở, không cần biết linh hồn cô sẽ bay lên thiên đường hay rơi xuống địa ngục.
Cô sẽ rời xa thế giới này, thế giới đã bị cô làm cho đảo lộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui