Yêu anh là ước nguyện cả đời không hối tiếc

Thật sự Lâm Mặc thấy rất ân hận, ân hận vì sao không kiên quyết đưa anh về nhà trước, ân hận đã động đến Lý Vân Thâm. Cô tình nguyện chịu đựng tất cả một mình, không muốn Giang Hạo Vũ phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Công dụng của thuốc mê hết dần, Lâm Mặc thấy khỏe hơn. Đầu óc càng tỉnh táo thì vết thương trên lưng càng giày vò cô.
Cảm giác đau đớn khiến cho cô tê dại, rõ ràng như những nỗi đau khổ cô đã trải qua. Cô từ con người yếu đuối Chung Nhã Tuệ trước đây trở lại thành một Lâm Mặc kiên định.
Không để tâm đến sự phản đối của Giang Hạo Vũ, cô cố hết sức thoát khỏi lòng anh, chống tay đứng dậy. Cô nhìn xung quanh, quyết định dìu Giang Hạo Vũ đến góc tường.
Ngồi nghiêng dựa vào tường để cho phần lưng mình được thoải mái, cô đỡ Giang Hạo Vũ nằm xuống, đầu anh gối lên chân cô, ngón tay cô di chuyến linh hoạt xoa bóp huyệt thái dương cho anh.
Sau khi biết Giang Hạo Vũ bị bệnh này, cô đã đi học cách xoa bóp. Mặc dù cô không khỏe để xoa bóp cho anh đúng cách nhưng Giang Hạo Vũ đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên có một giọt nước mắt rơi xuống mặt Giang Hạo Vũ, anh ngạc nhiên mở mắt.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Mặc khóc, đối với anh, cô luôn có vẻ rất lạnh lùng xa cách và là người không bao giờ chịu ảnh hưởng của tình cảm.
Ngay cả vừa rồi, khi phải chịu nỗi nhục nhã lớn như thế cô cũng không khóc, ánh mắt cô đầy vẻ kinh hoàng nhưng không hề rơi lệ.
Cô mạnh mẽ như vậy, vì sao bây giờ cô lại khóc?
Từng giọt nước mắt của Lâm Mặc rơi xuống nhưng cô không hề biết. Cô đang bận xoa bóp cho Giang Hạo Vũ, trong lòng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để anh mau hết đau. Cô không biết tâm trạng của mình đã thay đổi, không biết rằng mình không thể cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Giang Hạo Vũ được nữa.
“Tuệ Nhi.”
Giang Hạo Vũ khẽ gọi khiến cô quay trở lại với hiện thực.
“Anh thích tôi vì Chung Nhã Tuệ đúng không?” Cô cười khổ sở.
“Em là Chung Nhã Tuệ đúng không?”
Trong lòng Lâm Mặc đột nhiên lo sợ, cô không khóc nữa.
“À, anh cũng không tin vào giả thiết này, đúng không?”

Giang Hạo Vũ im lặng thừa nhận những lời cô nói. Thật sự, việc cô gọi tên tiếng Anh của anh không thể nói rõ được điều gì. Lâm Mặc và Tô Á Nam là bạn thân từ nhỏ, họ cùng nhau lớn lên, có một nhân chứng quan trọng như vậy, rõ ràng cô ấy không thể là Chung Nhã Tuệ. Hơn nữa, trong lần về Singapore lần trước, anh có đến nhà Chung Nhã Tuệ, ngôi nhà đó đã thay chủ mới, nghe hàng xóm nói, mười năm trước, Chung Nhã Tuệ đã bán căn nhà để sang Mỹ với anh trai.
“Hà tất phải lưu luyến với những tình cảm trước đây mà không lựa chọn nhìn hướng về phía trước? Á Nam là một cô gái rất tốt, anh…”
“Còn cô thì sao? Cô cũng là một cô gái rất tốt, vì sao tôi không được thích cô?”
“Tình cảm của anh với tôi chẳng qua chỉ là vì Chung Nhã Tuệ mà thôi.”
“Tôi nói không phải thì sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Chung Nhã Tuệ hiện lên trước mắt anh, anh không nhìn rõ thái độ của cô ấy, sau đó hình ảnh của Lâm Mặc hiện lên trong tâm trí anh vô cùng rõ ràng.
Anh đã từng yêu Chung Nhã Tuệ nhiều như thế, yêu vẻ hồn nhiên đáng yêu của cô, yêu sự dịu dàng, tâm lý của cô. Nhưng đó là chuyện trong quá khứ, anh đã quyết định từ bỏ tình yêu tuyệt vọng với Chung Nhã Tuệ. Lúc này, cơ duyên đến đúng lúc, Lâm Mặc xuất hiện, cô có ngoại hình giống hệt Chung Nhã Tuệ nhưng tính cách lại hoàn toàn khác. Anh thừa nhận lúc đầu do ngoại hình giống Chung Nhã Tuệ mà anh để ý đến Lâm Mặc, nhưng sau hơn một năm tiếp xúc, hình ảnh của Lâm Mặc luôn in đậm trong lòng anh.
Vì sao anh không thể yêu cô, vào giây phút quyết định nói lời yêu, anh đã không còn nhớ đến Chung Nhã Tuệ nữa. Nếu nói rằng sự tồn tại của Chung Nhã Tuệ cản trở tình cảm giữa họ thì anh sẽ cố gắng để chứng minh, anh yêu cô không phải vì Chung Nhã Tuệ mà bởi vì anh yêu cô, cô là Lâm Mặc.
Nếu không phải vừa rồi Lâm Mặc nhắc đến Evan, anh nghĩ anh sẽ không nhắc đến giả thiết xuẩn ngốc đó.
“Chúng ta không nói đến vấn đề này nữa được không?”
Lâm Mặc biết Giang Hạo Vũ là một người cố chấp, cuộc tranh luận này sẽ không có bất kỳ kết quả nào.
“Được.” Giang Hạo Vũ ngừng một lát, “Vừa rồi cô không do dự lao đến đỡ cho tôi, lẽ nào không phải vì có tình cảm với tôi sao?”.
Lâm Mặc hơi đau đầu, thầy Giang Hạo Vũ hỏi một câu khó như vậy nên không biết phải nói gì. Việc xảy ra tôi nay khiến cho cô kiệt sức, cô không còn sức lực để tiếp tục tranh luận. Giang Hạo Vũ chẳng qua là muốn chứng minh cô có tình cảm với anh, vậy thì cô phải để cho anh thất vọng thôi!
“Anh là nghệ sỹ đang nổi tiếng, tôi là trợ lý của anh, một trong những trách nhiệm của tôi là bảo vệ anh, huống hồ việc xảy ra hôm nay là do tôi, tôi không thể để anh bị thương được.”
Thật vậy sao? Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như đang làm việc của Lâm Mặc, trong ánh mắt của Giang Hạo Vũ thoáng vẻ thất vọng.
Khi anh đang muốn tiếp tục nói điều gì đó thì bên ngoài có tiếng mở khóa.
Cửa từ từ được mở ra, người mở cửa như đang cẩn thận do thám.
Giang Hạo Vũ vội vàng ngồi dậy, cầm lấy cây gậy vừa cướp được của Lý Vân Thâm. Lâm Mặc sợ hãi, hơi run run nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Giang Hạo Vũ ôm chặt lấy cô. Anh thề với lòng mình, nhất định phải đưa Lâm Mặc ra khỏi đây an toàn.

Cửa được mở hẳn ra, có hai người bước vào, một nam một nữ.
Người phụ nữ nhìn hai người trong nhà đang cảnh giác cao độ, người đàn ông tay cầm một chiếc máy ảnh bấm lia lịa.
Ánh đèn flash không ngừng lóe sáng, Lâm Mặc hiểu ra mọi chuyện, sợ hãi ôm lấy cổ.
Paparazzi! Tên biến thái Lý Vân Thâm đã thông báo cho paparazzi. Giang Hạo Vũ... Cô không dám nghĩ tiếp, cô run người lên.
Giang Hạo Vũ chau mày, nghiêng người che cho Lâm Mặc theo bản năng. Anh không nghĩ nhiều như cô, anh chỉ không muốn cô tiếp tục bị tổn thương. Đối với anh, nghề diễn viên mãi mãi không bao giờ được đặt lên vị trí cao nhất, lúc này, Lâm Mặc quan trọng hơn rất nhiều lần.
Trong vòng nửa phút, đột nhiên nữ paparazzi lao đến bên người bạn của mình. Chỉ kịp nhìn thấy cô cướp máy ảnh trong tay anh ta, không nghĩ gì tháo thẻ nhớ trong máy ảnh rồi nhanh chân bước đến bên Giang Hạo Vũ và Lâm Mặc.
“Chị Lâm Mặc, thẻ nhớ ở đây, tôi bảo đảm chúng tôi sẽ không nói ra.”
Sự chân thành của cô khiến cho hai người đàn ông ở đó đều ngạc nhiên. Giang Hạo Vũ ngạc nhiên nhìn cô, đồng nghiệp của cô tức giận hét gọi tên cô: “Lưu Phi”.
Lâm Mặc nghe thấy thế trong lòng cảm thấy yên tâm hơn. Hóa ra là cô ấy.
Lâm Mặc khá quen với thợ săn ảnh này, cô thường chào hỏi cô ấy hồi đầu mới đi với Tô Á Nam. Lưu Phi là một paparazzi rất yêu nghề, những tin quan trọng trong làng giải trí không hề vắng tên cô ấy. Cô làm việc rất cần mẫn, thậm chí không quan tâm đến cả tính mạng của mình vì công việc.
Có một lần tô Á Nam có việc vội ra ngoài để đưa thông cáo thì bị cô ấy nhìn thấy và bám theo suốt dọc đường. Xe của họ vừa dừng lại thì xe của cô ấy cũng dừng lại ngay phía sau. Tô Á Nam vội vàng qua đường, Lâm Mặc bị tụt lại phía sau, còn cô ấy cố gắng chạy theo Tô Á Nam, không để ý có một chiếc xe ở phía sau đang lao lại. Nếu Lâm Mặc không nhanh kéo cô ấy lại, có lẽ cô ấy không còn trên cõi đời này nữa. Khi lấy lại bình tĩnh, cô ấy không đuổi theo Tô Á Nam nữa, gục đầu lên vai Lâm Mặc khóc mãi. Kể từ đó về sau, chỉ cần là nghệ sỹ của Tranh Tinh thì cô ấy không hề đưa tin gì bất lợi, coi như đó là sự báo đáp với Lâm Mặc.
Lâm Mặc nhẹ nhàng đẩy Giang Hạo Vũ ra, cô yên tâm nhìn anh. Giang Hạo Vũ ngổi thẳng dậy, tay vẫn đặt ngang eo cô không muốn bỏ ra.
Lưu Phi nhìn thấy vẻ thảm thương của Lâm Mặc, giả thiết về cuộc hẹn hò giữa Giang Hạo Vũ và Lâm Mặc biến mất. Cô hỏi: “Thế này là thế nào?”.
Nghe Lâm Mặc kể sơ qua sự việc, Lưu Phi lớn tiếng chửi mắng Lý Vân Thâm. Mặc dù cùng là paparazzi nhưng cô ấy rất căm ghét Lý Vân Thâm. Nếu biết người gọi điện thông báo việc này là hắn thì cô đã dặn cấp dưới làm rõ mọi chuyện trước. Việc Lý Vân Thâm ly hôn với người vợ giàu có được bàn luận rất sôi nổi trong giới paparazzi, tất cả các tờ báo lá cải đều đăng tin này lên trang nhất. Hừ, chuyện đen đủi này là do hắn ta tự chuốc lấy.
“Chị Lâm Mặc, chị yên tâm, em sẽ giúp chị báo thù này.” Lưu Phi vỗ ngực, đồng nghiệp của cô cũng hưng phấn như vậy.
Lâm Mặc hiểu cô ấy muốn nói gì, sắp sửa có một tin giật gân rồi, cô ấy giúp cô báo thù chẳng qua chỉ là mượn ưu thế nghề nghiệp để dạy cho hắn ta một bài học mà thôi. Cô không khách khí, không từ chối, thậm chí không nghĩ gì cả, chỉ muốn mau được rời khỏi đây.

Giang Hạo Vũ thấy cô mệt mỏi và yếu ớt, đỡ cô bước ra ngoài. Anh muốn đưa Lâm Mặc đến bệnh viện nhưng cô sống chết không chịu, không còn cách nào khác, anh đành đưa cô về nhà mình. Khi anh đưa cô vào đến phòng thì cô đã ngủ thiếp đi.
Anh cẩn thận đặt cô nằm lên giường. Khi lưng cô chạm xuống giường, cô run rẩy kêu lên một tiếng nhưng không tỉnh dậy. Anh vội vàng giúp cô điều chỉnh tư thế cố gắng để cho lưng cô được thoải mái.
Anh không dám cởi áo khoác của cô, mặc dù anh rất muốn biết cô bị thương thế nào nhưng lý trí nói cho anh biết anh không thể làm thế không thể có bất kỳ hành động nào bất nhã với Lâm Mặc, cho dù anh có lo lắng thì cũng không được phép.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh gọi điện cho Tô Á Nam.
Tô Á Nam đang ngủ say bị đánh thức, tâm trạng không thoải mái, khi biết tin Lâm Mặc bị thương, cô không nghi ngờ gì vội vàng lái xe đến nhà Giang Hạo Vũ. Trên đường đi lòng cô rối như tơ vò, nhưng cô không biết mình đang phiền muộn điều gì.
Đến nơi, Giang Hạo Vũ đưa cô vào phòng ngủ, dặn dò cô xem xét cẩn thận rồi đưa lọ dầu mình vừa chạy đi mua nhét vào tay cô.
Ánh mắt cô tối sầm lại, trong lòng nghĩ, anh ấy quan tâm Lâm Mặc đến mức để lộ tất cả tâm trạng lo lắng, hoảng loạn của mình lên nét mặt như thế hoàn toàn khác hẳn khi anh ở bên cô.
Lẽ nào anh...
Cô hít một hơi thật sâu, bước về phía Lâm Mặc. Cô cẩn thận lật chăn ra, thấy Lâm Mặc đang mặc áo của Giang Hạo Vũ.
Họ... rốt cuộc là như thế nào?
Khi cởi áo Giang Hạo Vũ mặc cho Lâm Mặc, cô không có phản ứng gì, nhưng khi cởi đồ bên trong của cô ấy, thấy quần áo bị rách đến mức thảm thương, toàn thân cô run rẩy.
Tô Á Nam cảm thấy hơi đau lòng và hối hận. Cô không nên nghi ngờ bạn thân nhất của mình. Lâm Mặc bị thương, vì sao cô còn có đủ tâm trạng để nghĩ lung tung như thế. Cô nhẹ nhàng vứt chiếc áo nhàu rách đi.
Khi ánh đèn chiếu lên người Lâm Mặc, Tô Á Nam chết lặng không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy trước mắt. Trên lưng Lâm Mặc có vô số những vết sẹo đan xen vào nhau, màu sắc đã nhạt đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ. Trên những vết sẹo đó là một vết thương xanh tái rất dài, có lẽ là vết thương ngày hôm nay.
Vì sao lại như vậy? Trên lưng Lâm Mặc vì sao lại có nhiều vết sẹo như thê? Cô bước đến nhìn Lâm Mặc, phát hiện ra phía trước người cũng vậy, trên ngực, trên bụng đều có rất nhiều vết sẹo. Chẳng trách cô ấy luôn mặc quần áo kín đáo, lúc nào cũng là quần dài áo sơ mi, cổ hủ và giống hầu hết những người làm công việc văn phòng khác.
Nước mắt Tô Á Nam rơi xuống.
Cô rất muốn gọi Lâm Mặc dậy hỏi cho rõ ràng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô ấy cô lại thôi. Cô định chạy đi nói với Giang Hạo Vũ nhưng điều này có làm cho Lâm Mặc tức giận không? Ngay cả mình là bạn thân còn không biết những vết thưong trên người cô ấy, làm sao có thể đi nói cho người khác bí mật mà cô ấy muốn giấu kín.
Cảm thấy gió lạnh của điều hòa thổi lên người mình, Lâm Mặc tỉnh dậy. Cô mở mắt, phát hiện thấy mình không mặc áo nên giật mình hoảng hổt, vội kéo chăn lên che người rồi ngồi dậy. Khi cô thấy ánh mắt hoang mang của Tô Á Nam, cô thở phào nhẹ nhõm rồi chợt cô hiểu ra Tô Á Nam đã nhìn thấy những gì trên người mình.
Cô ra hiệu cho Tô Á Nam ngồi xuông bên giường rồi nói nhỏ: “Đừng nói cho người khác được không? Đây là bí mật của chúng ta, tất cả đã là quá khứ rồi, mình không muốn để người khác biết”.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Mặc biết là không thể giấu nữa, đành trả lời một câu ngắn gọn: “Trước khi gặp cậu, mình đã bị tai nạn xe”. Tai nạn xe không thể gây ra tình trạng như vậy nhưng cô không thể nói những nguyên nhân khác.
Tai nạn xe? Tô Á Nam bỗng nhiên cảm thấy, Lâm Mặc đang ở giữa một lớp sương mù khiến cho cô càng ngày càng nghi hoặc và không hiểu nổi. Dường như Lâm Mặc có rất nhiều bí mật mà cô không biết được, có lẽ là vì thời gian trôi qua đã lâu nên không cần thiết phải nói ra; có lẽ bên trong có một bí mật kinh khủng nào đó, nếu để lộ ra thì không ai có thể chịu đựng được.
Cô cảm thấy hơi sợ hãi, gật đầu trước ánh mắt thỉnh cầu của Lâm Mặc.
Cô bắt đầu giúp Lâm Mặc xử lý các vết thương mà không nói gì nữa, Lâm Mặc cũng yên lặng, mắt nhìn lên đầu giường, ở đó có một bức ảnh Giang Hạo Vũ chụp với bố mẹ khi anh còn học đại học.
Mãi sau Lâm Mặc mới ngủ thiếp đi, Tô Á Nam nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Cửa vừa mở ra, cô đã thấy Giang Hạo Vũ đang ngồi ôm đầu gối bên cửa sổ, thấy cô ra anh vội đứng dậy hỏi.
“Cô ấy... không sao chứ?”
Mắt Tô Á Nam buồn bã, không biết vì bí mật mà Lâm Mặc nói với cô, hay vì thái độ của Giang Hạo Vũ với Lâm Mặc. Cô cảm thấy sự hy vọng của mình ngày càng trở nên xa xôi, hơn nữa người đứng giữa lại là người bạn thân nhất của cô.
Trong lòng cô có một suy nghĩ ích kỷ, Lâm Mặc biết Giang Hạo Vũ có tình cảm đặc biệt với cô ấy không? Trong lòng Lâm Mặc có tình cảm nào khác không giống như bạn bè bình thường với Giang Hạo Vũ không? Giữa họ có một sợi dây ràng buộc nào đó mà cô mãi mãi không thể hiểu được. Nếu Lâm Mặc cũng yêu Giang Hạo Vũ thì cô phải làm gì?
Cô cố gắng xóa đi suy nghĩ đó trong đầu mình. Không thể, tuyệt đối không thể. Chưa bao giờ Lâm Mặc thể hiện tình cảm gì đặc biệt với Giang Hạo Vũ trước mặt cô, thậm chí có thể nói cô ấy còn luôn trốn tránh anh. Cô biết đó là vì mối tình đầu của Giang Hạo Vũ với Chung Nhã Tuệ, Lâm Mặc không muốn anh nhìn thấy mình rồi nhớ đến những đau khổ của mối tình đầu, đây là điều tất cả mọi người đều biết. Nếu không phải vì cô cố tình sắp xếp cho Lâm Mặc và Giang Hạo Vũ vào một nhóm, có lẽ cô ấy sẽ chọn ở bên Bách Vũ Trạch, cô có thể nhận ra Bách Vũ Trạch thích Lâm Mặc nhưng Lâm Mặc cũng không có tình cảm gì đặc biệt với cậu.
Vì vậy, không thể có khả năng đó, tuyệt đối không thể có.
“Tôi đã xử lý xong vết thương cho Lâm Mặc rồi, hơi nặng nhưng cô ấy không muốn đến bệnh viện, vì thế đợi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà. Mấy ngày tới cô ấy sẽ nghỉ phép, cô ấy mệt quá, cần tranh thủ dịp này nghỉ ngơi cho khỏe!” Tô Á Nam nói với giọng đều đều, cúi đầu không muốn nhìn nét mặt đầy lo âu của Giang Hạo Vũ.
Cô cũng không hỏi Giang Hạo Vũ tối nay đã xảy ra chuyện gì vì vừa rồi Lâm Mặc đã kể cho cô. Tên Lý Vân Thâm đáng chết, báo thù Lâm Mặc độc ác như thế, cũng may không làm liên lụy đến Lâm Mặc và Giang Hạo Vũ, nếu không cơn phong ba sẽ không còn dễ giải quyết như lần trước.
Giang Hạo Vũ “ừ” một tiếng rồi ngồi lại tư thế cũ, nghiêng đầu nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ.
Nghe thấy câu trả lời của Tô Á Nam, anh càng cảm thấy không yên tâm. Nhưng Lâm Mặc là người cố chấp, cô ấy đã quyết định điều gì thì không ai có thể thuyết phục được. Cô ấy không muốn đến bệnh viện vì muốn bảo vệ anh, không muốn làm liên lụy đến anh.
Anh không biết rằng Lâm Mặc không muốn đến bệnh viện là vì những bí mật trên cơ thể của cô, ai cũng có thể biết, nhưng Giang Hạo Vũ không thể.
Đêm hôm đó, cả ba người đều ngủ không ngon, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Lâm Mặc xin nghỉ phép, cô từ chối lòng tốt của Tô Á Nam định xin nghỉ phép để ở bên cô, cô ở nhà một mình nghỉ ngơi. Rất nhiều người muốn đến thăm cô nhưng trong điện thoại cô luôn khéo léo từ chối, đặc biệt là Giang Hạo Vũ, sau một lần nghe điện thoại của anh thì cô không nghe máy nữa.
Cô cũng không biết vì sao, chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh là cô không thể không nhớ anh. Tối hôm đó đã thay đổi rất nhiều thứ mà cô không muốn thay đổi, lần đầu tiên cô có ý định lùi bước.
Có lẽ cô phải đi thật xa để không làm ảnh hưởng đến quỹ đạo cuộc sống riêng của mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui