Duyên trời đưa đẩy , gặp gỡ lại nhau
Khiến xui bao đau thương và nước mắt
Hạnh phúc có nhưng lệ rơi chẳng ít
Lời nguyền kia sao quá trái ngang
Cánh hoa nhỏ kiên cường vững bước
Dẫu cơn gió kia dao động lung lay
Giữ yêu thương hay sinh mệnh của người
Sáu tháng ngắn ngủi hay cả đời cay đắng….
( An Lệ Tuyết)
Trên con đường nhộn nhịp tiếng xe cộ và tiếng nói cười vui vẻ của mọi người. Sứ giả âm giới lẳng lặng bước đi. Vẻ đẹp cương nghị của anh thu hút nhiều ánh nhìn của các cô gái trẻ. Phong Nam chẳng hề mảy may chú ý đến họ làm gì. Riêng linh hồn theo sau anh thì lại tủm tỉm cười. Tất cả mọi người trên con phố này đều nhìn thấy Minh Khang. Giờ đây anh hiện diện như một con người hết sức bình thường.
Hồn ma đã và đang có thể ở bất cứ nơi đâu, có lẽ họ vẫn luôn ở ngay cạnh chúng ta mà ta không hề hay biết đó thôi. Duy nhất chỉ là điều đó có tốt hay xấu và có được bản thân ta nhìn nhận là có thật hay không? Tin hoặc không tin đều là quyền tự do của mỗi con người.
Minh Khang vẩn sải bước thong thả phía sau Phong Nam, chợt anh vô tình quay lại nhìn. Linh hồn phát hiện ra sự e dè, lung túng của một bóng hình quen thuộc. Hai mắt anh mở to , sau vài giây định thần lại, khóe môi anh nhếch lên cười nhạt. Minh Khang tuy chỉ là một hồn ma nhưng từ lúc chết, anh đã quyết tâm đi theo và bảo vệ sứ giả âm giới. Dù anh biết với khả năng của Phong Nam thì trên thế gian khó có ai có thể làm hại được. Nhưng ai trên đời lại không có điểm yếu chứ. Và nhược điểm duy nhất của sứ giả đó chính là tình cảm. Tuy Phong Nam rất lạnh lùng nhưng một khi đã mở lòng với ai đó rồi thì sẽ rất dễ tự chuốc lấy tổn thương. Vì thế mà Minh Khang cũng cảm thấy khinh ghét người làm sứ giả âm giới đau khổ.
Linh hồn đứng lại, Phong Nam linh cảm thấy có gì đó không ổn lắm:
- Này, cậu làm gì mà dừng lại vậy? Đi nhanh lên, hoàn thành xong nhiệm vụ còn phải nhanh về nhà nữa. Tôi không muốn cô ấy ở nhà một mình trong lúc này. - Giọng anh có chút bực bội.
Minh Khang khẽ thở dài:
- Hazz. Muốn nhanh cũng được nhưng cậu đi trước đi. Để tôi cắt cái đuôi này đã.
Lúc đầu, sứ giả âm giới không hiểu những gì bạn mình nói. Chợt đôi mắt anh vô cảm, lạnh lùng xen lẫn bi thương khi bắt gặp ánh nhìn xưa cũ. Tim anh chợt dâng lên một cảm giác mà anh đã cố chôn vùi. Con người dẫu có lạnh lùng đến đâu thì vẫn chỉ là con người bình thường với yêu ghét rõ rang và rất dễ sa chân vào chữ hận. Với sứ giả âm giới, cái quá khứ vốn đã ngủ yên lại đột nhiên thức tỉnh bởi một ánh mắt quen thuộc ngày nào. Phong Nam quay lưng, cố bước thật nhanh. Không phải anh đang cố tránh né mà là nếu đã chọn cách lãng quên thì dù có gặp nhau cũng chả có chuyện gì để nói nữa. Với lại Phong Nam ý thức được ai mới là người anh muốn bảo vệ trong hiện tại và cả tương lai.
Gió đêm càng ngày càng thêm giá lạnh, một người quay lưng bước đi chẳng lưu luyến một giây. Kẻ ở lại có xót xa, có đớn đau cho quyết định năm xưa của mình? Tất cả đã được định trước hất cả rồi, có than thở, nhớ nhung thì cũng đã muộn màng.
Minh Khang tiến lại gần cô gái đó. Anh cũng chả phải khinh khi cô lắm. Nhưng anh muốn cô tránh xa sứ giả âm giới- người đã vì cô mà đau khổ trong một thời gian dài.
Trong một con hẻm vắng vẻ. Nơi cách biệt với thế giới đầy màu sắc và âm thanh rộn rã về đêm. Linh hồn đứng tựa vai vào vách tường, tay anh vô thức đan vào nhau như nghĩ ngợi . Chính xác là anh đang chờ đợi tiếng chân ai kia. Cô gái ấy bước vế phía anh, cô nào biết kẻ hiện diện ở chốn này hoàn toàn không phải con người. Cô đi ngang qua anh, nhưng có cái gì đó khiến cô chựng lại. Ngỡ ngàng, quay lại, ánh mắt cô mở to hết mức có thể nhìn cái bóng của Minh Khang. Hồn ma chỉ có thể được nhì thấy bởi sứ giả âm giới và kẻ mà họ muốn đối phương nhận ra mà thôi. Trong trường hợp này, anh đã chủ động cho cô biết rõ mình là ai.
Người con gái ấy run lên, giữa cái thời tiết lạnh giá ban đêm thế mà trán cô rỉ mồ hôi như tắm. Cô lùi lại phía sau và có ý định chạy về hướng sứ giả âm giới vừa rời khỏi. Nhưng chân cô nhũn ra, không còn sức để chạy và nó cũng không nghe theo lý trí của cô nữa rồi. Linh hồn bật cười trong chua chát:
- Cũng chả trách được cô. Ai lại chẳng hoảng sợ khi đối diện với một hồn ma. Nhưng tại sao giữa hai người lại quá khác nhau như thế. Cả hai đều sợ nhưng lại có sự lựa chọn hoàn toàn trái ngược.
Cô gái vừa sợ vừa ngơ ngác vì không biết kẻ kia đang nói gì. Vì cô cũng thầm khẳng định rằng mình không hề quen biết người này. Minh Khang cũng chẳng màng gì đến thái độ của cô. Anh thở dài:
- Thật ra tôi và cô cũng chẳng quen biết gì nhau, tuy nhiên chúng ta có chung một người bạn. Mục đích của tôi khi còn đứng đây là vì muốn cô hiểu rõ được vài chuyện. Từ lúc nãy, tôi đã phát hiện ra cô đang theo dõi Phong Nam. Năm năm trước, khi anh ấy quyết định cho cô biết sự thật, tôi đã cố gắng khuyên ngăn. Và như tôi thấy, cô đã ra đi và không một lời từ biệt. Cô để lại căn nhà ấy một kẻ cô đơn nay lại càng sầu khổ hơn. Dẫu rằng tôi biết khó có ai dễ dàng chấp nhận sự thật đó. Dù vậy, quyết định năm xưa của cô thật quá tàn nhẫn.
Sững sờ, những giọt nước mắt bất giác rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp. Phải chăng đó là sự hối hận muộn màng. Cô nghẹn ngào:
- Thật ra lúc đó tôi không phủ nhận là mình đã có một quyết định sai lầm. Nhưng……nhưng….anh cũng thấy đó, không một cô gái nào có thể dửng dưng và chấp nhận sự thật kinh khủng kia cả. Suốt năm năm qua tôi đã luôn ân hận và nhớ về anh ấy rất nhiều. Tối nay, tình cờ tôi gặp lại nên muốn nói chuyện rõ ràng với anh ấy thôi.
Minh Khang quay lưng về phía cô, lạnh lùng:
- Nếu như câu nói này cô nói với Phong Nam ngay lúc đó thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng không ai có thể bắt thời gian quay trở lại. Cô không còn sợ sứ giả âm giới cùng với lời nguyền kia hay sao? Trong hoàn cảnh như hiện nay, dù không quan tâm tới cô nhưng chúng tôi đều biết rằng cô đang là một trong những người mẫu nổi tiếng của công ty đối thủ. Nghe đồn rằng cô đang muốn sang chỗ chúng tôi làm việc vì ở công ty cũ có quá nhiều kẻ cạnh tranh vị trí số một của cô. Vào giờ phút này, cô lại quay lại và nói muốn nhận sự tha thứ à? Dù có phải cô đang lợi dụng mối quan hệ với Phong Nam hay không thì tôi cũng báo với cô một tiếng. Phải. Trên thế gian này, hiếm gặp một người con gái nào chấp nhận được sứ giả âm giới. Nhưng cũng cám ơn cô, vì sự ra đi của cô dẫn tới cuộc gặp gỡ định mệnh giữa họ. Cô gái ấy đã trở thành vợ của Phong Nam. Cô ấy không xinh đẹp bằng cô nhưng tình yêu của cô ấy dành cho sứ giả âm giới thì hơn cô gấp trăm lần.
Nói xong, linh hồn thong thả bước đi. Cô gái vẫn không bỏ cuộc, tuy chân không thể bước nhưng cô cố hét thật to:
- Tôi không phải vì tiền hay danh vọng . Thật sự, tôi…tôi còn yêu anh ấy.
Minh Khang vẫn bước về phía trước, ngày càng xa cô. Tuy nhiên, cô hoảng hốt vì bên tai còn văng vẳng tiếng nói của anh:
- Cô làm tôi buồn cười rồi đấy. Cô đã quên lời nguyền dành cho người yêu sứ giả âm giới rồi sao? Không cần tôi phải nhắc lại đâu nhỉ. Nếu cô yêu Phong Nam thật lòng thì liệu cô có còn đứng đây mà nói chuyện với tôi hay không? Lời nguyền tuy tàn nhẫn nhưng nó cũng cho ta thấy được ai mới là người yêu sứ giả thật lòng. Cô nói dối mà không biết thẹn. Một lát nữa, cô sẽ đi lại được thôi. Hãy tránh xa cuộc sống vốn đã không còn chỗ cho cô. Tạm biệt.
Khải Du đứng đó, nước mắt nhẹ tuôn rơi. Cô người mẫu xinh đẹp kia quả thật có yêu sứ giả âm giới hay không? Bản thân cô cũng không thể nào hiểu rõ. Yêu là gì? Một câu hỏi khó trả lời với tất cả mọi người. Chỉ biết hiện giờ tim cô rất đau. Nhưng lời của hồn ma kia cũng không phải không có lý. Cô cười nhạt, đau đớn tự thốt lên:
- Tất cả đã quá muộn màng………..
Tình yêu nào ai phân định được đúng sai
Có hay chăng là tấm lòng chân thật
Lỗi lầm xưa, vô tình gây đau đớn
Đến sau cùng tự chuốc chữ đắng cay
Lời nguyền kia có thật hay không?
Cớ sao tim cứ mãi hoài nhung nhớ
Vương khóe mi lệ nhòa niềm thương cũ
Cứ mong người trao vẹn chữ thứ tha….
( An Lệ Tuyết)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...