Yêu Anh Dại Khờ
"200 triệu, làm tình nhân của tôi?"
"Được"
Cái gì cũng có thể qui đổi được thành tiền phải không? Tình yêu của cô cũng được đổi bằng tiền với giá 200 triệu.
Nhã Hân yêu Trọng Nhân. Nhưng anh không hề yêu cô. Đối với Trọng Nhân, Nhã Hân chỉ là một tình nhân. Mà nhiệm vụ của tình nhân là ở trong bóng tối, không được lộ diện ra ngoài. Và quan trọng là một công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Vì yêu, Nhã Hân có thể làm tình nhân của anh. Cam lòng để mọi người phỉ nhổ, nhìn cô bằng nửa con mắt. Cũng vì yêu mà cô gạt bỏ tự tôn lẫn tự trọng của một người con gái, ở trong bóng tối, không cần danh phận mà hết mực yêu anh. Để khi anh cần thì tìm đến, không cần nữa thì rời đi.
Nhã Hân không cần tiền, cô chấp nhận làm tình nhân của anh chỉ vì cô yêu anh, yêu đến mù quáng. Mặc dù biết anh không yêu mình. Biết rằng trong tim anh chỉ có chỗ cho một người duy nhất, mà người đó không phải cô.
Trọng Nhân mua cho cô một căn nhà ở ngoại ô. Có khi vài hôm anh sẽ đến một lần. Cũng có lần vài tháng anh mới tới. Nhưng có một điểm chung là anh chỉ ở lại một đêm rồi đi. Nhiều lúc cô cảm thấy, căn nhà này giống như kĩ viện ngày xưa. Anh đến tìm kĩ nữ vui chơi một đêm rồi sáng mai sẽ đi mất.
Nhưng vì yêu anh, cô chấp nhận.
Hơn một năm nay, cuộc sống của cô cứ "êm đềm" trôi qua như thế.
Và điều cô không mong muốn nhất cũng đã xảy ra. Huỳnh Thư, người Trọng Nhân yêu sâu sắc đã trở về. Người anh yêu đã trở về thì cần gì đến tình nhân này nữa?
Có lẽ đã đến lúc kĩ nữ phải rời khỏi kĩ viện.
Đêm nay, anh lại đến.
Sau một màn ân ái cuồng nhiệt. Cô nằm trên người anh hỏi nhỏ
"Chị ấy gần về rồi phải không?"
Anh "Ừ" một tiếng
Cô lại nhỏ giọng hỏi tiếp một câu "Vậy anh có cần em nữa không?"
Anh im lặng không trả lời.
Cô tự chế giễu bản thân rồi rời giường đi tắm. Người anh yêu đã về thì còn cần gì đến kẻ thế thân?
Hơn nữa tháng sau anh không đến. Có lẽ anh bận để thu xếp mọi chuyện mà đón người anh yêu trở về.
Lúc anh tìm đến nơi tình nhân của anh đang ở thì nhà cửa trống hoang, không còn hơi ấm của người ở. Cô đã bỏ đi rồi. Chỉ mang theo những bộ quần áo của cô treo trong tủ. Còn lại, cô không mang theo bất cứ thứ gì. Điện thoại, laptop, tiền bạc... mọi thứ cô đều để lại. Trong ngăn tủ còn có tấm thẻ ATM với tài khoản 200 triệu mà ngày trước anh đã đưa cho cô.
Không hiểu sao, trong tim anh có một chút nhói. Ngay sau đó anh đã gạt bỏ cái suy nghĩ đó ra. Cô chỉ là tình nhân của mình. Cô bỏ đi rồi cũng tốt. Sau này sẽ không khiến cho Huỳnh Thư đau lòng, khiến cho cả ba phải khó xử.
Anh nhìn căn nhà một lần nữa, đã đến lúc nên đóng cửa lại. Cô đi rồi anh cũng không còn lí do gì nữa mà đến căn nhà này.
Đột nhiên điện thoại của cô reo lên. Anh tới nhìn một số lạ hiển thị trên màn hình. Như có ai xui khiến, anh nhận máy
Đầu dây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ trung niên
"Cô Nhã Hân, kết quả kiểm tra của cô đã có"
Anh chỉ nghe mà không lên tiếng. Người phụ nữ thấy đối phương im lặng thì lên tiếng
"Cô Nhã Hân?"
"Tôi là chồng của cô ấy, kết quả kiểm tra của cô ấy có thể nói với tôi"
Người phụ nữ kia thở dài "Nếu anh đã là chồng của cô ấy thì tôi nói thẳng. Vợ anh đã có thai nhưng cần phải làm phẫu thuật để lấy cái thai đó ra khỏi cơ thể. Cái thai đã bị dị tật. Đứa trẻ sinh ra sẽ không thể khỏe mạnh, bình thường"
Tim anh thịch một tiếng. Có thai? Cái thai bị dị tật?
Anh lấy lại bình tĩnh để hỏi bác sĩ "Nguyên nhân gì khiến cái thai bị dị tật vậy bác sĩ"
"Vì thuốc tránh thai. Vợ anh có thai nhưng không biết mà vẫn uống thuốc tránh thai"
_______________
Đây là một đoản mình từng viết, nay muốn xây dựng thành một câu chuyện
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...