Sau khi tắm giặt đàng hoàng xong, dưới hiên ngoài vườn, 1 trai 1 gái đang ngồi chỉ nhau học bài. Đêm nay không nóng cũng không lạnh. Thời tiết mát mẻ, khiến ai cũng cảm thấy dễ chịu. Dưới hiên là dàn hoa lan tím, cô thích nơi này lắm, nhìn quanh. Bên cạnh là chiếc xích đu baba làm cho cô nè. Lâu lắm rồi... Nhìn Thiên đang chăm chú nhìn vào đống số mà cô không khỏi nhíu mày. Toán chằng chịt số. Có khi anh không biết tí gì về văn học ấy chứ! Cô lôi sách ra để lên bàn, bắt đầu hỏi anh những vấn đề xung quanh:
- Thiên. Anh có biết tại sao Hữu Thỉnh lại viết " Sang thu " không? Em nghe cô bảo ông ấy viết trong 15 phút đó! Giỏi thật!
- 15 phút... Anh còn làm trong 3 phút cơ. Với lại mình thích thì mình viết thôi. Anh không chú tâm lắm.
Cô trố mắt nhìn anh, nhìn cái tên đang bốc phét trước mắt mà không khỏi bật cười. Cô trêu chọc anh:
- Anh thử làm bài cho em xem nào. Chỉ giỏi bốc phét.
- Anh không hề nhé. Có muốn không, anh làm cho mà xem. Mang sách vở toán ra đây.
Cô nhìn anh, cái vẻ mặt đắc thắng của anh khi lừa cô sao mà ghét thế? Tưởng mình trêu được anh. Ai dè lại bị anh trêu. Cô phụng phịu đánh anh. Cô đánh, anh cũng phối hợp mà tránh. Cho tới khi hai người ra dìa của chiếc ghế dài. Cô nhón lên, qua người anh nhìn xuống dưới đất, vẻ mật bí hiểm:
- Anh có muốn rơi xuống đất không? Em thấy anh hơi nóng nhỉ ?
Đúng. Anh đang rất nóng nhưng theo nghĩa khác, nhìn cô cười nịnh nọt:
- Đào Linh học nhanh còn ngồi bóc quà. Cái chỗ quà ý để lâu không tốt.
ô quay sang nhìn anh. Cái gì gọi là để lâu không tốt? Anh chỉ giỏi biện hộ. Cô phì cười tha cho anh, lùi lại bắt đầu học hẳn hoi. Anh giảng rất dễ hiểu. Không biết có đi học khóa giảng dạy nào không nữa. Đặc biệt, lúc anh trầm tư giảng, khuôn mặt hơi nghiêng. Sống mũi cao, khuôn mặt góc cạnh, da trắng, môi hồng. Không có chút nào gọi là gay đâu. Bởi vì khí chất toát ra từ anh luôn khiến người ta e dè. Bỗng trong đầu cô nghĩ tới tiêu chuẩn người yêu của mình. Là do đọc ngôn tình nhiều quá đây mà.
Anh cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình thì quay sang, bắt gặp ánh mắt chăm chú của cô. Anh buồn cười, cốc vào đầu cô một cái, mắng yêu:
- Thôi cái bộ mặt háo sắc của em đi. Anh biết anh đẹp trai rồi. Em đâu cần ngắm như thế. Người ngoài nhìn vào tưởng ta yêu nhau thì khổ. Từ nãy tới giờ được chữ nào vào đầu không đấy.?
Cô giật minh, tiếng nói của anh kéo cô về. Đúng rồi, cô có là gì của anh đâu. Nhưng trai đẹp là để ngắm mà. Chu mỏ lên cãi:
- Đẹp trai là để ngắm. Anh để dành mà cất trong lồng kính đi. Hứ! Học xong rồi. Em đi lấy quà đây.
Chết cười với hành động của cô, anh nhìn theo bóng lưng đi vào trong nhà, một lúc đã thấy ra, cô để đồ lên trên bàn, mặc kệ sự tồn tại của anh, mở từng túi ra một,anh nhìn cách cô chia đồ, lúc nào có ồ ăn là mắt sáng lên, 1 2 3 đồ gì đó khác ngoài đồ ăn thì chau mày, quay sang nhìn anh rồi lắc đầu. Y như rằng, nó nằm trong sọt rác. Anh cũng chẳng tiếc thương gì lắm. Đồ anh không thiếu. Nhớ đến 1 vấn đề, cô hỏi anh:
- Thiên, anh có bạn gái chưa?
Mồm hỏi nhưng trống ngực đập thình thịch mong câu trả lời là chưa. Không phụ lòng cô, anh:
- Chưa.
Cô vui vẻ hỏi tiếp:
- Mẫu người của anh là gì?
- Xinh đẹp, biết nấu ăn ngon, yêu anh, hiểu anh, làm anh cảm thấy ấm áp là được.
Cô nghe xong không khỏi cảm thấy giật mình, lời đó hình như toàn con gái nói thì phải. Anh nhìn biểu hiện của cô,muốn nói câu tiếp theo nhưng lại thôi. Nhìn anh khó hiểu:
- Thiên. Anh thấy em thế nào.?
- Đủ tiêu chuẩn.
Câu nói của anh thốt ra, cả hai đều ngỡ ngàng nhìn, cô cảm giác như suối nguồn chảy trong tim vậy. Ngọt ngào... Chỉ cần 1 câu nói đôi khi làm con người ta vui như vậy. Anh nhìn cô mỉm cười chứng tỏ mình không nói dối và chờ đợi câu nói của cô nhưng cô lại không nói gì cả. Bởi trong thâm tâm cô đang suy nghĩ xem cái gì đang diễn ra. Cô thương anh thật. Nhưng không biết, thực ra là chưa thích ứng được. Quá nhanh...
Sáng hôm sau...
Khi vừa bước ra cổng, 1 chiếc ô tô bóng loáng đã đậu trước cổng nhà. Cô nhìn thấy mà tái mặt, vội lùi lại phía sau anh. Nắm chặt vạt áo của anh. Như cảm nhận được điều gì bất ổn từ cô, anh nắm chặt tay cô để xác định anh luôn ở đây, quan tâm và bảo vệ em. Nên không có chuyện gì phải sợ cả.
Từ chiếc xe ô tô bước ra tên con trai tóc vàng, cô nhìn mà nghiến răng nghiến lợi. Bao giờ tên đó tha cho cô đây?
- Bé Linh!
Hạ Thiên nghe câu đó mà không khỏi cảm thấy tức giận. Bé á? Anh còn chưa bao giờ gọi cô câu đó. Hắn ta là ai? Người toát ra khí lạnh, anh lạnh lùng nhìn tên đó, cũng chỉ là loại công tử bột.
- Cậu là ai mà tới tìm Linh?
Câu nói vừa phát ra khiến tên đó dời sự chú ý sang anh, tên đó hất mặt:
- Tôi là bạn trai Linh. Anh hỏi gì?
Cô đứng từ nãy tới giờ, nhưng nghe xong câu này thì tức hộc máu. Quát:
- Cái tên mặt dày kia. Bao giờ anh buông tha tôi. Tôi là người yêu của anh bao giờ. Đừng có ăn nói xằng bậy. Sáng nay ngủ dậy chưa đánh răng à? Hay đầu tháng anh bị chó đuổi? Mồm thối.
Nhìn cô gái nhỏ xù lông mà Hạ Thiên mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhó bé đang chuẩn bị giơ lên mắng người tiếp làm cả cô và người bên cạnh ngạc nhiên. Một dòng điện xẹt qua, anh nhìn cô ấm áp khiến cô đỏ bừng cả mặt. Anh nhìn người đối diện:
- Cô ấy là bạn gái tôi. Cậu nên biết tự trọng. Sáng ra đến trước cửa bạn gái tôi như thế là không hay lắm đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...