Yêu Anh Cảnh Sát Bá Đạo

Đảo Ly Ma, thánh địa du lịch, thời điểm vào mùa hè ở đây khách du lịch thường đông như kiến, từng mảng trắng của cát xen kẽ với màu đen do bóng người tạo thành, ở trên vỉa hè ngã tư đường bày những sạp hàng nhỏ bán hải sản và một ít đồ thủ công, những thanh niên trẻ tuổi khiêu vũ, ca hát, đốt lửa trại trên bãi biển, có thể náo nhiệt đến tận hừng đông.

Mà vào giữa tháng mười, thời điểm cuối thu, nơi này lạnh lẽo đến mức dường như không giống nơi dành cho con người sinh sống, phần lớn khách sạn đều đóng cửa, những căn hộ cho thuê mười căn thì hết chín căn trống không, ngày mưa to gió lớn, sấm chớp ầm ầm như vậy, dân cư bản địa đều ở nhà ăn cơm sởm rồi đóng cửa đi ngủ, ngay cả những chiếc thuyền ở bến tàu gần đó và mấy chiếc xe taxi đều biến mất.

Hàn Khải lòng nóng như lửa đốt nhảy xuống xe, đưa mắt nhìn lên, đường Dật Hải giống như con đường dẫn vào nghĩa trang, phòng ốc hia bên không mấy căn còn sáng đèn, đèn đường tỏa ra ánh sáng trăng trắng trên không trung tựa như ma trơi đang chớp động, anh đưa tay lau mồ hôi lẫn nước mưa trên mặt, vội vàng hướng tới ngôi nhà hai tầng phía cuối đường mà đến.

Từ bên ngoài nhìn vào, không có gì bất thường, trên mặt đất không có dấu chân, cũng không có vết bánh xe, hoặc, cho dù có, cũng đã bị nước mưa xóa mờ, căn phòng phía bắc ở tầng một căn nhà tối đen, cửa trước lộ ra ánh sáng màu vàng nhu hòa ấp ám, dụng cụ lên dốc của xe lăn được đặt trước cửa, nước mưa tạt vào tạo thành một dòng nước nhỏ chảy xuống dưới.

Hàn Khải đứng ở ngoài hàng rào màu trắng, tay phải vói vào áo mưa cầm lấy súng, đề cao âm thanh, giữa tiếng mưa rơi ào ào, lớn tiếng hỏi: “Âu Dương, em ở đâu?!”

Im lặng 3 giây, anh từng bước từng bước đến gần cửa sổ.

“Tôi ở đây, tổ trưởng, anh vào đi, cửa không khóa.” Đúng là tiếng của cậu nhóc…

Hàn Khải rũ mắt xuống, mặc cho nước mưa xối từ trên xuống dưới, xối đến tâm lạnh.


Thời gian từng giây từng giây trôi qua, ước chừng được 5 phút đồng hồ, Âu Dương Duệ mới nhoẻn miệng cười: “Anh ấy đã biết.”

Đáp lại cậu chính là một nắm đấm, hai tay cậu vốn đã bị trói chặt ngồi trên sàn nhà, bị đấm một cú khiến cậu mất thăng bằng, nặng nề ngã xuống, nhưng cậu vẫn mỉm cười.

Tên đấm cậu nắm áo cậu kéo lên, hung ác đưa miệng súng vào đầu cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù sao hôm nay mày cũng phải chết, còn lại a, chết thêm một tên xem như cũng có bạn.”

“Dao Gâm, đừng như vậy, lãng phí khí lực với một tên không chút uy hiếp nào như thế, không phù hợp với kế hoạch của chúng ta.”

Ngồi trên chiếc ghế salon đối diện, một gã đàn ông trung niên với thái độ bình thản, còn ung dung tự tại thưởng thức trà, mỉm cười nói: “Cảnh sát Âu Dương, tôi rất khâm phục thái độ bình tĩnh của cậu lúc này, nếu cậu không phải là một tên tàn phế, chắc sẽ thành một viên cảnh sát vĩ đại, đúng rồi, tôi có thể hỏi một chút không, cậu tín nhiệm cảnh sát Hàn đến vậy sao? Cậu cảm thấy anh ta có thể giống như anh hùng xông vào giết chết chúng tôi rồi cứu cậu ra hả?”

Âu Dương Duệ khinh thường nhìn gã: “Cảnh sát sẽ không giết người một cách tùy tiện, tôi chờ anh ấy đem bọn mày ra trước vành móng ngựa.”

“A, thật tốt, tôi chả phải cảnh sát, sẽ không mở miệng nói suông, chúng tôi dùng súng, nếu thật sự nguy hiểm như thế, phản ứng đầu tiên của chúng tôi sẽ là xử lý sạch sẽ đối phương, Dao Gâm, ra phía sau.”

Gã nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm gương mặt bầm dập nhưng không chút sợ hãi của Âu Dương Duệ: “Thật đáng tiếc, chân của cậu đã bị phế, nếu không tôi rất muốn mời cậu tham gia vào đội của chúng tôi, cậu xem, chúng tôi rất thưởng thức những người tính nhiệm anh em như cậu, hai người anh em tôi tin tưởng nhất chết đi, tôi chỉ muốn giúp bọn họ báo thù, vì thế tôi tới đây, cho dù có cùng nhau chết ở đây cũng chả sao. Đó chính là tình nghĩa anh em của nhóm chúng tôi.”


“Tôi bình sinh hận nhất chính là bốn chữ [tình nghĩa anh em] này.” Âu Dương Duệ bị gã trần trụi rạch lên vét thương cũ, lạnh lùng nói.

“Cái này không tốt đâu nha, trên đời nên học cách tin tưởng người khác, oh, đúng rồi, cậu còn là một tên gay, ở trong thế giới lính đánh thuê, việc này rất không tốt.” Gã đàn ông ra chiều tiếc nuối lắc đầu: “Xem ra dù cậu không tàn phế, chúng ta cũng không có duyên phận với nhau.”

Âu Dương Duệ giật giật thân thể, dùng một bên vai chống đỡ thân thể, phần eo cố gắng dùng sức, gian nan ngồi thẳng dậy, cậu nhìn hai chân không thể nhúc nhích của mình, khóe miệng kiêu ngạo nhếch lên, cười lạnh nói: “Nếu hai chân của tao không xảy ra chuyện, như vậy người tóm hai tên bọn mày chính là tao.”

Cậu tự hỏi mấy ngày nay mình đã rất cẩn thận, chân không ra khỏi nhà, không biết vì sao đối phương lại thần không biết quỷ không hay tra ra địa chỉ của cậu, mà lúc Âu Dương gọi đến đây cảnh báo, cậu đã nghe được tiếng oto bên ngoài, mưa lớn như vậy mà còn có người lái xe trên đường Dật Hải là việc rất bất thường, nhưng chừng đó thời gian không đủ để cậu rời đi, mới vừa bỏ điện thoại xuống, hai tên kia đã một trước một sau phá cửa vào nhà.

Đương nhiên, cậu cũng không cam lòng đưa hai tay chịu trói, người đàn ông trước mặt nhìn qua có vẻ rất nhã nhặn, nhưng vết thương trên trán còn rỉ máu, ống quần cũng mất một mảng, lộ ra vết thương xanh tím bên trong, rất phá hình tượng, về phần tên Dao Gâm, Âu Dương Duệ chả thèm nghĩ đến nữa, tên đó đấm cậu một cú so với vết thương dữ tợn còn chảy máu bên cánh tay trái của gã, ai đau hơn.

Cuối cùng cậu cũng bị đánh một trận, trói lại, bị người xách lên, ném đến phòng khách dưới lầu như một con gà, sau đó, Hàn Khải đã đến rồi, cậu bị miệng súng chỉ vào đầu buộc phải nói ra câu kia.

Thật không ngờ, có thể ở kiếp này nói với anh câu cuối cùng, nhưng mà… Cậu cười khổ, còn nhớ rõ lúc đầu hè, vì để phá hủy cuộc hẹn giữa Hàn Khải và Phương Gia Nghi, khi gọi điện thoại báo với anh đã tìm ra nơi ẩn thân của bọn nghi phạm, cậu hình như cũng nói như vậy?


Em ở đây, tổ trưởng, vào đi…

Em ở đây…

Em luôn luôn ở đây…

“Tôi cảm thấy hơi đáng tiếc, nếu không phải cảnh sát Hàn đến mau vậy, thật ra tôi cũng muốn trò chuyện với cậu một lát, cậu đọc không ít sách, điểm ấy rất giống tôi, nhưng mà cảnh sát Âu Dương à, cậu biết không, xem nhiều sách hơn nữa cũng không chắn được đạn nha.” Gã nhìn Dao Gâm từ phía sau trở lại, dùng ánh mắt hỏi tình hình, Dao Gâm phẫn hận nói: “Không có động tĩnh, đại khái là nó chuồn đi tìm viện binh rồi, đảo này cách cục cảnh sát rất xa, chúng ta mau xử lý tên này, sau đó rút lui, được không lão đại?”

“Việc này không có khả năng.” Lão Đại buông tay, mỉm cười nhìn Âu Dương Duệ: “Muốn thử thí nghiệm một chút không, xem xem là cảnh sát Hàn thật sự bỏ trốn, hay vẫn mai phục ở bên ngoài, chờ thời cơ làm anh hùng cứu mỹ nhân?”

Gã dùng mắt ra hiệu, Dao Gâm đi tới kéo Âu Dương Duệ lên, ngón tay tàn nhẫn đâm vào miệng vết thương trên đầu vai của cậu, thô lỗ nói: “Mau gọi nó! Tao xem nó ra hay không ra!”

Âu Dương Duệ cắn chặt răng, một tiếng rên nhỏ cũng không chịu phát ra, Dao Gâm căm tức dùng mũi giày hung hăng đá vào bụng cậu, nhất thời tiếng kêu đau đớn vang lên, sắc mặt Âu Dương Duệ trở nên xanh mét, thân thể không tự chủ co rút, nhưng vẫn cố nén không rên ra tiếng.

“Được rồi, cảnh sát Âu Dương xương rất cứng, chiêu này của mày vô dụng thôi, trực tiếp hơn một chút thì tốt hơn.” Gã cười lớn đứng lên, tay phải mở chốt súng, [phanh] một tiếng bắn lên trần nhà, vôi văng khắp nơi, tiếng súng quẩn quanh trong không gian.


“Cảnh sát Hàn, tôi biết cậu có ở ngoài đó, tôi ba tiếng, nếu cậu không xuất hiện, phát súng tiếp theo, tôi sẽ nhắm vào cảnh sát Âu Dương đó. Nhưng tôi đáp ứng cậu, vì thời gian quá cấp bách, nên tôi sẽ để một cái xác toàn vẹn cho cậu, nếu không thì tôi thật muốn ở mỗi một ngõ ngách trong phòng đều lưu lại dấu vết của cảnh sát Âu Dương.”

Gã lui về sau vài bước, vừa lúc đem toàn bộ phạm vi bên người Âu Dương Duệ lọt vào tầm bắn, Dao Gâm nhe răng cười, tay trái cứng rắn tha Âu Dương Duệ đứng dậy rồi khóa cổ cậu, họng súng ngắm ngay huyệt thái dương của Âu Dương Duệ, bên cổ tay trái của gã lòi ra con dao gâm lóe lên ánh sáng khát máu.

“Ba.”

Cổ bị khóa thật mạnh, hai chân xụi lơ, không thể chống đỡ thân thể, nên người cậu trì xuống phía dưới, cho dù Dao Gâm không cố ý bóp nghẹt cậu, thì cậu cũng đã bắt đầu hít thở khó khăn, mọi vật trước mắt chậm rãi mơ hồ.

“Hai.”

Hô hấp ngừng lại, đau đớn toàn thân dường như thần kỳ rời xa cậu, không, là mọi cảm giác đều đã cách cậu rất xa, giống như đang chìm vào một nơi vô cùng thoải mái, vô cùng ấm áp, nhưng xung quanh đều là vực sâu bóng tối…

“Một.”

Hàn Khải, em yêu anh… Hàn Khải… Em thích anh… Hàn Khải…

“Pằng”, một tiếng súng vang lên, làm cậu từ trong cơn mê giật mình tỉnh lại, ngay lập tức cơ thể cậu bị hất văng ra ngoài, chật vật ngã xuống đất lăn hai vòng, cậu phát hiện tên Dao Gâm vừa nãy còn trói chặt cổ mình bây giờ đã nằm gục bên cạnh, mồm há hốc, ánh mắt chết lặng mở to, trên trán xuất hiện một cái lỗ nhỏ không ngừng trào máu tươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui