"Tân Dinh, miếng đất này mà ông trả giá 50 tỷ không biết xấu hổ?
"Trình Khải, miếng đất này lúc ông mua chỉ hơn 10 tỷ, hiện tại tôi trả 50 tỷ ông còn muốn thế nào?
Miếng đất này ông ta đã mua hơn 20 năm, giá trị thị trường đã lên gấp mấy lần.
Kim Sinh ở bên cạnh tức muốn nổ phổi, muốn đoạt lấy điện thoại của Trình Khải mà mắng một trận thì Doãn Mộ Tư liền ngăn lại:"Anh bình tĩnh một chút.
"
Lục Hân Nghi mỉm cười, nói nhỏ một chút với Trình Khải.
Chỉ thấy gương mặt Trình Khải sáng bừng, vô cùng kích động, tựa như đac lấy lại được tia hy vọng, Doãn Mộ Tư tò mò không hiểu Lục Hân Nghi đã nói cái gì?
Lúc này giọng nói của Tân Dinh truyền đẻn từ di động, giọng nói đầy kiêu ngạo:"Trình Khải, làm người đừng quá tham lam, số tiền này đủ cho ông giải quyết chuyện trước mắt, còn lại để dưỡng già nuôi đứa con trai vô tích sự của ông, thêm nữa chỉ sợ hai cha con ông không có mạng để xài đến.
"
Đây chính là hiếp người quá đáng, uy hiếp trắng trợn.
Trình Khải siết chặt bàn tay, nghiến răng nghiến lợi giận dữ quát:"Tân Dinh, muốn Hoàng Tước sao, chờ kiếp sau đi.
"
Nói xong, Trình Khải liền cúp điện thoại.
Tân Dinh không ngờ Trình Khải đi tới bước đường cùng lại dám tắt máy hắn, nhìn di động một hồi lâu cũng không thấy gọi lại.
Hoàng Châu ngồi bên cạnh Tân Dinh cũng khẩn trương:"Ông chủ Tân, sao vậy?"
Mặt Tân Dinh lóe lên tia tàn ác:"Lúc này ngoài trừ bán sân tập gấp cho chúng ta thì lão già kia còn cách nào khác?"
Hoàng Châu liền nghi ngờ hỏi:"Chẳng lẽ bọn người kia không đập chiếc xe của tôi sao?
Giá trị chiếc xe tài trợ của Hoàng Yến lên đến vài tỷ, hiện tại tình hình tài chính của Hoàng Tước gần như cạn kiệt, căn bản không thể bồi thường.
Tân Dinh nói:"Gọi cho A Viễn đi, hỏi tình hình bên đó ra sao?"
Gọi mãi mà bên kia không ai bắt máy.
Sắc mặt hai người bọn họ vô cùng trầm trọng,
Hoàng Châu cảm thấy không đúng liền đứng lên:"Tôi đi đến Hoàng Tước một chuyến, khi cần sẽ giúp ông một tay.
"
Tân Dinh nói:"Miếng đất đó nhất định phải lấy được, tôi sẽ không bạc đãi cô khi ở Đại Đăng.
"
Hoàng Châu lạnh lùng nhếch khoe miệng:"Yên tâm, tôi biết nên làm gì?"
Sỉ nhục hôm trước còn quá rõ ràng, Trình Khải hủy hoại thanh danh của cô trước mặt bao nhiêu người, vậy mà còn muốn phát triển?
Còn cả Doãn Mộ Tư, những sỉ nhục mà cô ta mang lại cũng chỉ là do cô ta biết chọn chổ đầu thai.
Doãn Mộ Tư thì có gì là tài giỏi hơn người, chẳng phải mấy năm qua đều tiêu xài dựa vào Doãn gia, có từng tự kiếm được một đồng nào chưa?
Cái gì mà đệ nhất mỹ nhân, chỉ là một đứa vô dụng, bình hoa di động, muốn gia nhập Hoàng Tước, muốn trở thành quán quân, nằm mơ.
Lúc này chỉ là Tân Dinh không ngờ, hắn ta tính kế bày ra đủ trò chỉ để đường cho người khác hưởng lợi.
Bên này, Trình Khải cúp điện thoại thì hai mắt đỏ rưng rưng nhìn Lục Hân Nghi nói:"Lời nói vừa rồi của cô, có thể đại diện cho tổng giám đốc Lục không?"
Điều mà Trình Khải quan tâm duy nhất chính là Hoàng Tước, là tâm huyết cả đời của ông, chứ không phải là tiền.
Lục Hân Nghi mỉm cười gật đầu:"Tất nhiên là được, không phải có Lục phu nhân của chúng tôi ở chổ ông sao.
"
Trình Khải xoay người nhìn Doãn Môn Tư cảm động, bày tỏ sự biết ơn:"Cảm ơn cô, rất cảm ơn cô.
"
Doãn Mộ Tư:"! "
Ai có thể nói cho tôi biết ở đây đang xảy ra chuyện gì được không?
Lý Viễn nhìn thấy tình thế không đúng liền lên tiếng:"Các người xong chưa, khi nào chúng tôi mới nhận được tiền.
"
Mọi người đang đợi, nghe Lý Viên nói liền như một ngồi lửa bùng cháy lên, họ đi theo Lý Viễn về phía Trình Khải và Doãn Mộ Tư.
Lục Hân Nghi kéo Lý Viên ra khỏi đám đông, dùng hay tay nắm lấy một tay, bẽ ngọt ngào.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm thương của Lý Viễn vang lên, sau đó bụng còn bị đã thêm một đòn.
Làm xong mọi việc, Lục Hân Nghi đi về phía Doãn Mộ Tư uy nghiêm đứng đó, mọi người nhìn cô vô cùng khiếp sợ, một cô gái có vẻ chân yếu tay mềm ra tay quá tàn độc, võ nghệ của cô khiến người ta chấn động.
Lúc này, có người bất bình thay Lý Viễn mà nói:"Các người muốn gì, muốn dùng vũ lực ép chúng tôi.
"
Trình khải liền giải thích:"Yên tâm, chỉ bắt tên phản đồ này mà thôi, còn những người còn lại tôi đảm bảo nếu ai muốn rời khỏi Hoàng Tước đều sẽ được bồi thường, không thiếu của ai một đồng.
"
Ông ta nhìn về những tay đua đã gắn bó mấy năm nay liền nói tiếp:"Tôi có thể đảm bảo Hoàng Tước sẽ không ngã xuống, sẽ phát triển ngày một tốt lên.
Tôi sẽ không làm khó dễ mọi người, ai muốn rời đi cứ mang hợp đồng tới, tôi sẽ lập tức hủy để cho mọi người được tự do.
"
Một lúc sau có người chọn ra đi, có người chọn lựa ở lại, đúng như Trình Khải nói, ông không giữ kẻ đã muốn vứt áo ra đi.
Một lát sau, nhân viên tài vụ thống kê số tiền bồi thường liền giao cho Lục Hân Nghi, đặc biệt chiếc xe đua cho Hoàng Châu được xem xét kỹ càng, lựa chọn báo cảnh sát, bồi thường dựa theo hư hao thực tế.
Doãn Mộ Tư thấy Lục Hân Nghi giải quyết mọi chuyện nhanh chóng, sau đó đi về phía chiếc xe màu đen lạnh lẽo, liền nhấc chân đi theo.
Thì ra Lục Hân Nghi đưa ra giá mua lại mảnh đất của Trình Khải bằng với giá Tân Dinh đưa ra, nhưng lại hứa hẹn sẽ để Hoàng Tước lại.
Còn Hoàng Tước muốn tồn tại, thì phải xem thành tích trong tương lai đến đâu.
Hơn nữa, Lục Vũ Thần hiện tại là ông chủ lớn của Hoàng Tước, Trình Khải đảm nhiệm vai trò tạm quyền, về sau kinh phí hoạt động của Hoàng Tước đều do Lục Vũ Thần lo liệu.
Nói cách khác, đoàn xe vẫn là của Trình Khải, chẳng qua sau lưng có thêm một cổ đông tài chính, sắp tới ông ta chỉ cần nổ lực bồi dưỡng tay đua, còn về tài chính không cần quan tâm.
Và tất nhiên, Tân Dinh cũng sẽ không sống yên với Lục Vũ Thần, hắn ta sẽ tính toán từng món nợ mà ông ta gây ra với Hoàng Tước.
Vậy nên dù bán rẻ mảnh đất này cho Lục Vũ Thần, Trình Khải cũng cảm thấy rất đáng.
Sau khi Lục Hân Nghi báo cáo với Lục Vũ Thần sau đó liền đi vào bên trong, làm một số thủ tục với Trình Khải.
Doãn Mộ Tư liền tươi cười chạy đến, mở cửa xe chui vào bên trong:"Vũ Thần, chúc mừng anh mua được miếng đất tốt, anh thấy có phải tôi mang lại vận may cho anh không?"
Hôm nay đúng là Lục Vũ Thần gặp may, bỏ ra chút tiền có thể mua được mảnh đất rộng và địa thế đẹp như vậy, chỉ cần sang tay là có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận, thật là tiền từ trên trời rơi xuống.
Nhờ cô muốn đến Hoàng Tước mà hắn mới có thể món hời như vậy, sao còn chưa cảm ơn cô?
"Ừm.
" - Lục Vũ Thần nhàn nhạt đáp lại.
Thật là kỳ tích xảy ra, hắn ta vậy mà không phản bác cô!
Nụ cười của Doãn Mộ Tư ngày một tươi đẹp, đôi mắt sáng lên lấp lánh:"Vậy anh tính cảm ơn tôi bằng cách nào?"
Lục Vũ Thần nhìn cô gái trước mắt vô cùng xinh đẹp, đôi môi hồng đỏ, chỉ là nụ cười hơi ngốc nghếch, xem ra không được thông minh, có lẽ do di chứng hôm qua?
Vì thế hắn buộc quen miệng:"Ngu ngốc.
"
Doãn Mộ Tư thu lại ánh cười:"Này, sao anh lại mắng tôi.
"
Lục Vũ Thần chọn cách giải thích một lần, ai bảo anh lại cưới một cô vợ quá ngốc:"Cô cũng nghe thấy Trình Khải nói chuyện, nhưng cô không có phản ứng gì, nếu hôm nay tôi không đến đây thì miếng đất này đã bị chiếm mất rồi, cô nói xem may mắn của cô có ích lợi gì?"
Nhìn gương mặt ngơ ra của Doãn Mộ Tư, Lục Vũ Thần lúc này không giấu được nụ cười trầm thấp phát ra từ cổ họng:"Đồ ngốc.
"
Doãn Mộ Tư cắn răng nén tức giận:"Dù sao cũng có công lao của tôi.
"
Hiện tại cô muốn tìm chổ trốn cho không khỏi xấu hổ, hoải nghi nhân sinh cô thật sự ngốc.
Đất đai đang rất sốt trên thị trường, thương nhân nghe đến hai chữ đất đai liền lập tức nhạy bén, muốn mua, muốn khai thác.
Còn cô thì sao?
Với cô hai chữ đất đai chỉ đơn thuần là mảnh đất mà thôi…
Lục Vũ Thần nhìn cô ngây ngốc liền nói:"Cô như vậy mà con vọng tưởng điều hành Doãn thị, cô đang ngại công sức của ba cô gây dừng quá thịnh vượng, bỏ công kéo sụp xuống nhanh chóng, đúng không?"
Doãn Mộ Tư:"! "
Vậy nên khi nãy hắn mới dùng ánh mắt khinh bỉ đó nhìn cô! nhưng hình như hắn dùng cũng không sai lắm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...