Yêu Anh Bang Chủ Ác Ma


Lục Thanh Hy nhận được câu trả lời của Lục Vũ Thần liền có chút xấu hổ, vội vàng nói thêm:”Vậy hai người muốn uống cái gì?”
Lục Vũ Thần không đáp.
Doãn Mộ Tư liền nói:”Tùy ý.”
Lục Thanh Hy liền nói phục vụ rót cho họ hai ly rượu vang.
Một lúc Lục Thanh Hy lại kéo tay Lâm Yến đến trước mặt Lục Vũ Thần:”Anh hai, đây là bạn gái em, Lâm Yến.”
Doãn Mộ Tư nhìn Lục Thanh Hy ngầm đánh giá, đẹp trai nhưng mắt mù.
Lục Vũ Thần hơi liếc nhìn Lâm Yến, cô ta liền cúi đầu e thạn, nũng nĩu gọi:”Anh hai.”
Doãn Mộ Tư chóng cằm nhìn Lâm Yến, cảm thấy cô ta gọi hai chữ anh hai có quá sớm hay không?
Lục Vũ Thần lạnh lẽo liếc nhìn một cái, sau đó lại dời mắt đến Tiểu Vũ đang nằm ngủ bên cạnh.
Lâm Yến lại không tự hiểu, cô ta cho rằng bản thân là bạn gái của Lục Thanh Hy cũng là người một nhà với Lục Vũ Thần liền quan tâm hỏi:”Vừa rồi em thấy chị dâu đứng bên ngoài không dám vào, hai anh chị cãi nhau ạ?”
Doãn Mộ Tư dùng ánh mắt không vui nhìn Lâm Yến, thật sự không nhớ ra trước kia hai người bọn họ có thâm hận tình thù gì hay không? Và cũng sẵn sàng tinh thần bị Lục Vũ Thần sỉ nhục.
Lục Vũ Thần lạnh nhạt, đưa ánh mắt như dao nhìn Lâm Yến nói:”Liên quan gì đến cô?”
Lâm Yến lập tức bị ánh mắt lạnh lùng kia đóng băng, câu trả lời này không khác gì cô ta tự vả.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Thanh Hy đau lòng thay cho bạn gái liền nói:”Lâm Yến, chuyện của anh hai và chị dâu, chúng ta không nên hói đến.”
Lâm Yến lập tức đỏ bừng hai vành mắt, tỏ vẻ đáng thương””Em cũng chỉ có ý tốt, không có ý nhiều chuyện.”

Doãn Mộ Tư muốn cười vào mặt cô ta một trận, nhưng tình cảnh này, cô phải nén lại.
Một giọng nói mang đầy sự lạnh lẽo xa cách, lạnh lùng cực điểm phát ra::”Thanh Hy, nói cô ta cút ra xa.”
Lời này của Lục Vũ Thâng đúng là quá sat thương, cực kỳ ghét bỏ.
Sắc mặt của Lâm Yến xanh lại, lập tức im bặt, Lục Thanh Hy lập tức đỡ cô ta về chổ ngồi.

Sau đó, Lục Thanh Hy rót một ly rượu đầy đứng lên:”Anh hai, Tiểu Yến không biết ăn nói làm phật lòng anh hai, em thay cô ấy kính anh một ly.”
Lục Vũ Thần cực điểm chán ghét Lâm Yến, nhưng đối với Lục Thanh Hy thì trước giờ vẫn không có bất mãn, hiện tại Lục Thanh Hy còn đến Nam Sơn giúp sức theo lệnh Lão thái thái.

Nhìn Lục Thanh Hy uống hết ly rươu, bàn tay thon dài của hắn duỗi ra muốn lấy ly rượu vang trước mặt.

Nhưng khi chạm vào thì không phải là mảng kính lạnh lẽo, mà chạm đến một bàn tay nhỏ nhắn tinh tế, mềm mại ấm áp.

Lục Vũ Thần nhìn theo hướng bàn tay, thấy Doãn Mộ Tư đang nhìn mình.
“Tôi uống thay anh/”
Vừa dứt lời, Doãn Mộ Tư liền dóc cạn ly rượu, uống cặn thay Lục Vũ Thần.
Lục Vũ Thần lạnh băng, môi nhếch lên khinh bỉ:”Nếu thích, uống hết chai.”
Lục Thanh Hy nhíu mày lại:”Anh hai…”
Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Vũ Thần khiến Lục Thanh Hy nuốt những lời muốn nói vào bụng.
Doãn Mộ Tư đứng lên, cầm chai rượu bên cạnh ung dung nói:”Tôi uống.” Sau đó liền từng ngụm, từng ngụm uống cho đến cạn cả chai rượu vang.
Mọi người nhìn cảnh này, ai nấy đều đắc ý, mang đậm tràn ngập cười nhạo, châm chọc khi thấy người khác gặp họa.
Bên này, Bạch Phi Tinh nhìn thấy cảnh này liền cười khẽ, như kìm nén đắc ý, dường như đã quên mất hôm qua thê thảm ra sao.
Doãn Mộ Tư uống cạn chai rượu, nhàn nhã đặt chai rượu không đến trước mặt Lục Vũ Thần, mắt nai môi cười xinh đẹp ngọt ngào:”Hảo rượu, cảm ơn ông xã.”
Giong nói của cô đầy sự dịu dàng ngọt ngào, Lục Vũ Thần đưa mắt nhìn cô, thần men lại một chai liền say.

Mọi người trố mắt nhìn một màn này của Doãn Mộ Tư liền khinh bỉ.

Thì ra đệ nhất mỹ nhân, tiểu thư danh giá, con cưng nhà hào môn Doãn thị cao ngạo lại có bộ dạng như vậy, thật làm người ta mở rộng tầm mắt.

Lúc này, Cố Hải Ninh ngồi phía xa liền lên tiếng:”Doãn tiểu thư tửu lượng thật đáng khâm phục.

Lục tổng, đã lâu không gặp, tôi kính anh một ly.”
Cố Hải Ninh là em của Cố Triết, chuyện hôm qua chắc chắn đến tai của Cố Hải Ninh, không làm gì được Lục Vũ Thần, liền muốn nhắm vào Doãn Mộ Tư.
Doãn Mộ Tư lần này lại tiếp tục đoạt lấy ly rượu đây trên bàn, cười lấy lòng Lục Vũ Thần:”Tôi uông thay anh.”
Cô nâng ly rượu, tiếp tục uống cạn:”Cố tổng, tôi kính anh.”
Cố Hải Ninh cong khóe miệng,mang vài phần khinh bỉ:”Doãn tiểu thư có biệt danh là ngàn ly không say, tôi có nghe chị dâu tôi từng nói qua, một ly này sao đủ, ít nhất cũng phải ba ly.”
Hắn còn nhìn về Lục Vũ Thần hỏi:”Lục tổng, ngài có ý kiến gì không?”
Lục Vũ Thần không đáp, bày ra bộ dạng không quan tâm, bên kia Bạch Phi Tinh và Hoàng Châu che miệng cười nhạo, không ngờ Doãn Mộ Tư cao ngạo không xem ai ra gì cũng có ngày hôm nay.
Sắc mặt Lâm Yến cũng tốt hơn hẳn, so với Doãn Mộ Tư hiện tại thì chút tủi nhục của cô ta có đáng là bao.
Doãn Mộ Tư cũng không quan tâm bọn họ, chỉ nhếch đôi môi đỏ tươi xinh đẹp mỉm cười:”Cố tổng, chị dâu của anh cũng quá lời, chỉ là tôi cũng nghe nói anh cũng là cao thủ ngàn ly không say, tôi sao có thể sánh bằng Cố tổng, tôi uống ba ly cũng được, dù thế nào anh là đàn ông thì phải sáu ly mới xứng.”
Cố Hải Ninh cười khinh:”Giọng điệu này… chẳng lẽ Doãn tiểu thư không rõ đàn ông chỉ thích những cô gái dịu dàng mềm mỏng, cô sắc bén như vậy sao có thể lấy lòng Lục tổng.”
Cố Hải Ninh đang châm chọc Doãn Mộ Tư là một cô gái không dịu dàng, nên mới không được Lục Vũ Thần thích, trước sau cũng bị chồng bỏ.
Cô chỉ cười, nhìn Lục Vũ Thần một cái liền nói:”Cố tổng, sở thích mỗi người mỗi khác, cũng giống như năng lực mỗi người mỗi khác, mây tầng nào gặp mây tầng đó.

Cố tổng, tôi uống cạn ba ly, còn anh… tùy ý.”
Thi vị của Doãn Mộ Tư tôi, chỉ có Lục Vũ Thần có quyền đánh giá, cóc ghẻ như anh mơ tưởng mà đánh giá tôi.
Lời nói sắc bén này, khiến Cố Hải Ninh nghẹn hong.
Hắn ta có nhận thức mới về Doãn Mộ Tư, vốn nghĩ cô ta là một cô gái đoan trang thục nữ, ngờ đâu lại có một cái miệng hổn không kiêng nể ai.
Cố Hải Ninh chưa từng qua lại với Doãn Mộ Tư nên chỉ đánh giá cô qua bề nổi, không ngờ ở thành phố Nam Sơn còn có kẻ dám mời rượu hắn.

“Doãn tiểu thư, xem cho kỹ, sáu ly.” - Nói xong liền uống hết sáu ly không ngừng lại.
Bạch Phi Tinh ngồi bên cạnh muốn cản nhưng Cố Hải Ninh chỉ lắc đầu, ý nói không có việc gì.
Mặc kệ hắn ta uống bao nhiêu, Doãn Mộ Tư ghé sát người Lục Vũ Thần nói nhỏ:”Anh đã hết giận chưa?”
Lục Vũ Thần lạnh nhạt không đáp.
Doãn Mộ Tư nháy mắt:”Xem ra vẫn chưa hả giận, một lát nếu tôi say, anh sẽ bỏ mác tôi ở đây sao?”
Lục Vũ Thần lúc này mới nhàn nhạt nhìn cô một cái:”Có khả năng.”
Doãn Mộ Tư bặm môi làm nũng:”Hay anh đánh tôi một trận cho hả dạ được không?”
Lục Vũ Thần nhìn bộ dạng này liền bày ra vẻ mặt chán ghét:”Cô không xứng bị tôi đánh.

Đừng nghĩ nịnh nọt là xong chuyện, cút ra xa một chút.”
Cô uống hơi nhiều cùng một lúc, chiều lại chưa ăn cái gì nên rất nhanh đã cảm giác hơi say, trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo đã ủng hồng, càng quyến rũ mê người hơn thường ngày.
Doãn Mộ Tư ôm lấy cánh tay Lục Vũ Thần, hai mắt là lờ mờ không còn sợ cái gì nữa nhìn hắn:”Lục Vũ Thần, nói cho tôi biết đi, phải làm sao anh mới nguôi giận.”
Lục Vũ Thần nhíu hay cặp mày kiếm lại, nhìn bàn tay Doãn Mộ Tư nói lớn:”Buông ra.”
Giọng nói của Lục Vũ Thần có vẻ rất vang dội, ánh mắt của mọi người lúc này hướng về phía bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận