Hai lần chạy đến trước nhà Tống Tư Hàn cầu xin, một lần thất thần một chút liền cháy nhà… Lục Vũ Thần muốn nhìn cô cho rõ, Tống Tư Hàn có còn ảnh hưởng tới cô như trước kia.
Cô không ngăn Lục Vũ Thần nữa, hai tay buông lỏng, nhìn bàn tay thon dài của anh nhấn nút nghe, còn mở loa ngoài.
Lập tức, một giọng quen thuộc vang lên, có chút sốt ruột:"Mộ Mộ, anh muốn gặp em, anh có chuyện muốn nói với em."
Ngày xưa, chỉ cần Tống Tư Hàn nói muốn gặp cô, dù ở trong tình huống nào đều lao đến bên cạnh hắn, không để hắn tốn bất cứ tâm tư nào.
Lúc này, Doãn Mộ Tư đưa mắt nhìn Lục Vũ Thần, hắn cũng nhìn cô chằm chằm.
Tống Tư Hàn muốn gặp cô để nói cái gì? Không phải lần trước còn nói đừng có làm phiền.
Lục Vũ Thần đưa điện thoại đến trước mặt cô, không cho cô cơ hội né tránh.
"Mộ Mộ, trả lời anh đi, anh biết em nghe anh nói.
Bây giờ chúng ta gặp nhau được không, anh đến chỗ em, anh có rất nhiều lời muốn nói với em."
Doãn Mộ Tư hít thở thật đều, lấy lại bình tĩnh nói:"Tôi và anh đã nói rõ với nhau rồi, không ai phiền ai.
Tôi không muốn gặp anh, càng không muốn anh làm phiền tôi như hiện tại."
"Mộ Mộ, là anh có lỗi với em, trước kia anh…"
Không đợi hắn nói thêm, cô không muốn nghe hắn nói đến trước kia, cũng không muốn Lục Vũ Thần nghe, cô lạnh lùng cắt ngang:"Tống tiên sinh, hiện tại tôi đã có bạn trai mới, tôi đang rất hạnh phúc đến mức còn hận không thể ngay lập tức gả cho anh ấy nên chuyện trước kia tôi không muốn nhắc tới, anh cũng đừng gọi cho tôi nữa."
Ánh mắt Lục Vũ Thần lúc này đã hòa hoãn một chút, không còn muốn ăn thịt cô nữa.
"Mộ Mộ, anh biết em giận anh nên mới nói như vậy, em nghe anh nói trước được không?"
Lục Vũ Thần thu điện thoại về, ánh mắt vẫn nhìn Doãn Mộ Tư đang ngồi trong lòng mở miệng đại ác ma:"Mộ Mộ nói anh nghe không hiểu sao, ngày mai chúng tôi kết hôn rồi, đừng có phiền vợ chồng tôi nghĩ ngơi."
Dứt lời, hắn liền ngắt máy, không cho bên kia cơ hội mở lời.
Sau đó, Tống Tư Hàn không gọi đến nữa.
Doãn Mộ Tư lúc này mới thở ra, lại nghĩ đến những lời cuối từ miệng của Lục Vũ Thần liền trộm nhìn thái độ của hắn thăm dò.
"Lục bang chủ, anh cũng không cần lừa anh ta như vậy, sau này không có giấy kết hôn thật, anh ta lại nghĩ tôi giận hờn mượn danh anh rồi lại làm phiền tôi."
Lục Vũ Thần gật đầu:"Đúng là không nên lừa người khác."
Cảm thấy Lục Thần Vũ vẫn còn để tâm chuyện vừa rồi, cũng hiểu sai ý cô, Doãn Mộ Tư liền nói:"Anh yên tâm, tôi sẽ không gặp anh ta.
Còn việc kết hôn, mặc kệ anh ta nghĩ gì."
"Cô không muốn sao?"
Lục Vũ Thần xoay người Doãn Mộ Tư lại, lúc này hai người đã đối diện nhau với khoảng cách rất gần?
"Muốn cái gì cơ?" - Doãn Mộ Tư không hiểu, sau đó vì khoảng cách quá gần mà đỏ cả mặt, liền vùng văng muốn bỏ chạy.
"Hai lần đòi kết hôn với tôi, cô còn không muốn chịu trách nhiệm?"
Ý đại ác ma đang hỏi cô, có muốn kết hôn với anh ta hay không? Có thể trả lời không muốn sao, nhưng nghĩ đến chuyện cả đời ở bên cạnh đại ác ma, Doãn Mộ Tư liền sợ hãi.
Gương mặt phiến hồng của cô đẹp đến mê đắm, hai mắt to tròn kinh ngạc nhìn anh, trong ánh mắt của cô là một người đàn ông đẹp hoàn hảo.
"Trả lời, có muốn không?"
Doãn Mộ Tư cảm giác bản thân thở không nổi, hai lần mang đại ác ma ra lấy uy, liền phải trả giá đắt.
Nếu cô không chịu trách nhiệm, Lục Vũ Thần liền giết người giấu xác hoặc chơi trò cao ốc tàng kiều? Nghĩ đến trái tim Doãn Mộ Tư đập mạnh liên hồi.
"Muốn, tôi muốn chứ… nhưng đợi ba tôi tỉnh lại, xin phép ông ấy được không?"
Lục Vũ Thần biết cô đang muốn tìm cách hòa hoãn liền ngăn chặn từ suy nghĩ:"Không được, tôi trước giờ không nói dối."
"Vả lại, tôi từng nói quan hệ trên tiền đề hôn nhân, đã ngủ với cô hai lần, cảm thấy không tệ, cô buộc phải kết hôn với tôi."
Doãn Mộ Tư muốn mắng một câu, quan hệ trên tiền đề hôn nhân, cấm dục… chỉ toàn làm bộ làm tịch… Như anh ta nói chắc Tiểu Vũ chui từ dưới đất lên, hoặc từ bụng anh ta mang ra.
Thấy bộ dạng của Doãn Mộ Tư, Lục Thần Vũ cười lạnh:"Sao vậy, lấy được lần đầu của tôi, cảm thấy quá phấn khích."
Vô sỉ…
Lục cầm thú, anh quá vô sỉ.
Những lời chửi mắng này, nuốt hết vào trong bụng.
"Đi ngủ đi, còn không chúng ta động phòng trước?" - Lục Vũ Thần buông lỏng bàn tay, chừa đường cho Doãn Mộ Tư chạy.
Doãn Mộ Tư liền rời khỏi đùi đại ác ma, sau đó nhanh chân bỏ chạy…
Ngày mai cứ làm bộ ngủ quên là được, đại ác ma sẽ tức đùng đùng không muốn kết hôn nữa thôi.
Bên này, Tống Tư Hàn nắm chặt điện thoại cả đêm không ngủ được, chỉ cần nhằm mắt lại liền nhìn thấy Doãn Mộ Tư nằm dưới thân Lục Vũ Thần, trái tim đau như hàng ngàn vết dao đâm vào, máu chảy đầm đìa.
Lúc này mới nhận ra bản thân để ý Doãn Mộ Tư đến như vậy? Không ngờ cũng có ngày nghĩ đến cô nằm trên giường người đàn ông khác, ân ái triền miên trên người đàn ông khác lại khiến anh ta đau đớn đến chết.
Tống Tư Hàn luôn cho rằng bản thân chỉ lợi dụng Doãn Mộ Tư để tìm cách cứu Hứa Doanh, mang Hứa Doanh quay về, nếu có thì chỉ là sự áy náy vì lợi dùng cô, không hề có tình yêu.
Nhưng giờ phút này, anh ta đã hiểu rõ bản thân đã sớm rung động với Doãn Mộ Tư từ khi nào, nhưng do bản thân đè nén khống chế luôn nhìn vào những điểm chưa tốt của cô để so sánh với Hứa Doanh hiền lành của anh.
Mỗi khi ở bên cạnh Doãn Mộ Tư, anh luôn cố gắng đè nén dục vọng trong lòng rất khổ sở, chỉ vì không muốn có lỗi với Hứa Doanh.
Cô luôn chạy theo anh, phía sau lưng làm bàn đạp cho sự nghiệp của anh, cô còn mặc váy cưới muốn làm cô dâu của anh, nhưng anh nhẫn tâm vứt bỏ cô, khiến cô thành trò cười của cả Nam Sơn.
Là anh, tự bản thân anh đã đẩy cô cho người khác.
Hiện tại, Tống Tư Hàn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đè nén nổi đau này vào trong lòng, đau khổ không nói nên lời.
Hắn ngồi đó nhìn chằm chằm bức ảnh cô gái xinh đẹp mặc váy cưới cho đến sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...