Cả một đêm không ngủ, Doãn Mộ Tư thật sự kiệt sức, ngủ thiếp đi bên cạnh giường của Tống Tư Hàn.
Bàn tay của Tống Tư Hàn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt đầy sự mệt mỏi của cô, đáy mắt hiện lên nét đau lòng:"Ngủ ngon em nhé."
Doãn Mộ Tư ngủ không an giấc, bởi vì cô có quá nhiều thứ lo nghĩ.
Cô mơ thấy bản thân quá ngu ngốc không thể quản lý Doãn thị, bị người khác cướp mất, Doãn thị bị hủy hoại trong tay cô.
Cô mơ thấy Lục Vũ Thần toàn thân lạnh lùng nói:"Doãn Mộ Tư, cô là một kẻ ngu ngốc, cuối cùng cũng phải dựa vào tôi."
Bàn tay cô đang đặt trên thành giường, nét mặt đau khổ nhưng giọng nói vô cùng kiên cường nói mớ:"Tôi không cần… tôi không phải kẻ ngốc."
Nghe Doãn Mộ Tư nói mớ, trái tim Tống Tư Hàn càng thêm đau đớn.
Cô vốn dĩ là con gái gia đình hào môn, vốn dĩ phải qua cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhưng hiện tại cô đang bị cuộc sống vùi dập không thương tiếc, tất cả những thứ này đều chính do anh gây ra.
Nhìn khuôn mặt đau buồn của Doãn Mộ Tư, Tống Tư Hàn xoa tay lên tóc cô an ủi:"Mộ Mộ của anh không phải kẻ ngốc, em sẽ làm được những gì em muốn bởi vì anh sẽ luôn bên em."
Gương mặt Doãn Mộ Tư giản ra, hô hấp cũng dần đều đặn.
Tống Tư Hàn nhìn Doãn Mộ Tư trước mắt thật gần, anh thật sự muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này, anh và cô đã rất lâu rồi không ở bên nhau an bình như vậy.
Doãn Mộ Tư ngủ một giấc từ trưa đến tối muộn.
Người nhà họ Tống mang cơm đến cho hai người, nhưng hiện tại Tống Tư Hàn chỉ có thể ăn chút cháo lỏng.
Chỉ là hắn không thể ngồi dậy, chỉ có thể đút từng chút một.
Doãn Mộ Tư nhìn đám cận vệ bên ngoài, thôi thì để cô đút cho hắn.
Bên ngoài, Lâm Y Đình đến bệnh viện thăm Lục Băng Thanh lấy lòng, đi ngang qua phòng bệnh nhìn thấy Doãn Mộ Tư bước từ bên ngoài đi vào, bên trong là bóng dáng của Tống Tư Hàn, đôi môi cô ta nhếch lên.
Cha chồng bệnh không đến thăm một lần, người tình cũ nằm viện liền đến chăm sóc.
Lâm Y Đình đi đến phòng bệnh của Lục Băng Thanh, nhìn thấy Lục Băng Thanh vừa dùng bữa tối xong, cô ta nhanh chóng mỉm cười bước và chào hỏi, đợi Lục Băng Thanh uống xong thuốc liền nói.
"Chú, vết thương xem cũng đã tốt hơn rồi, chú nên ra ngoài đi dạo một chút, nằm lâu sẽ đau nhức người."
Lục Băng Thanh gật đầu:"Được, vậy cùng ta đi dạo."
Lâm Y Đình đỡ Lục Băng Thanh đến phòng bệnh của Tống Tư Hàn, sau đó liền nói:"Chú, khi nãy đi vào cháu nhìn thấy Doãn Mộ Tư ở nơi này, hình như cô ấy chăm sóc ai đó."
Lục Băng Thanh lạnh giọng:"Doãn Mộ Tư?"
Lâm Y Đình gật đầu:"Dạ, hình như là ở phòng trước mặt kia."
Lục Băng Thanh nhớ đến thái độ của Lục Vũ Thần liền bước đến:"Đến xem một chút."
Hai người bước đến gần phòng bệnh, xuyên qua cửa sổ thông gió, Lục Băng Thanh nhìn thấy Doãn Mộ Tư đang cẩn thận đút cho Tống Tư Hàn ăn.
Bên tai, Lâm Y Đình nói:"Thì ra là Tống Tư Hàn, anh ta từng đính hôn với Doãn Mộ Tư.
Nghe nói trước kia cô ấy rất yêu anh ta, nhưng anh ta đã có bạn thanh mai trúc mã.
Cuối cùng, Doãn Sâm dùng mọi cách ép anh ta phải cưới Doãn Mộ Tư, người nhà họ Tống đưa cô gái kia giấu đi.
Nhưng sau đó Tống Tư Hàn tìm được cô gái đó trước ngày cưới nên mới một mực hủy hôn."
Sắc mặt Lục Băng Thanh đen đi, hai tay nắm chặt.
Bạch Mai trước kia qua lại với tình cũ, hiện tại nhìn thấy cảnh này của Doãn Mộ Tư, ông ta sao có thể kiềm chế.
Nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm lạnh lùng của Lục Băng Thanh, Lâm Y Đình khẽ cười thầm, chuyện này đối với Lục Băng Thanh khó lòng tha thứ.
Doãn Mộ Tư lần này xem như là xong, trước khi bức ly hôn, chắc chắn cô ta sẽ sống không yên ổn.
Cận vệ của Tống Tư Hàn nhìn thấy hai người đứng nhìn vào phòng bệnh của ông chủ liền đi tới:"Các người là ai, đây là phòng bệnh tư nhân, mau đi chỗ khác."
Nghe thấy ồn ào bên ngoài, Doãn Mộ Tư ngẩng đầu nhìn thấy Lục Băng Thanh đang dùng khuôn mặt u ám nhìn cô.
Lục Băng Thanh hừ lạnh:"Đi thôi."
Thân ảnh của hai người nhanh chóng biến mất, Doãn Mộ Tư xoay đầu lại không quan tâm, nhìn về phía Tống Tư Hàn tiếp tục việc đang làm.
Tống Tư Hàn lắc đầu:"Anh không ăn nổi."
Doãn Mộ Tư chau mày, anh ta ăn được vài muỗng.
Tống Tư Hàn mỉm cười nhìn Doãn Mộ Tư nói:"Em về nhà nghĩ ngơi đi, anh không sao đâu.
Em vừa nhận chức ở Doãn thị, không thể từ bỏ công việc mà ở đây mãi được."
Doãn Mộ Tư lúc này chỉ ướt bản thân có thẻ tách ra, nhưng cô cũng không cự tuyệt:"Được rồi, anh đừng nghĩ nhiều, nên ăn uống để khỏe lên, tôi sẽ thu xếp thời gian đến đây thăm anh mỗi ngày."
Sự việc này, tất cả đều bắt nguồn từ Tống Tư Hàn, nếu anh ta không lừa gạt cô khiến cha cô ngã xuống thì Doãn Danh không bao giờ tạo phản.
Nhưng anh ta chính xác đã đỡ cho cô phát súng đó, cô không thể bỏ mặc hắn, lương tâm cô không cho phép.
Lâm Y Đình đỡ Lục Băng Thanh về lại phòng, lại nói tiếp:"Dù Doãn tiểu thư đã bị Vũ Thần đuổi ra khỏi Lục gia nhưng bất quá hai người chưa ly hôn.
Tin tức cô ta chăm sóc tình cũ mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của Lục Vũ Thần giấu đi đâu.
Hơn nữa, chú xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta cũng không thèm đến thăm hỏi.
Vậy mà…."
"Tiện nhân."
Lâm Y Đình vội an ủi:"Chú đừng giận, Vũ Thần cũng không yêu cô ta đã đuổi đi rồi, loại người đó không đáng tức giận."
Nhưng lửa giận trong lòng Lục Băng Thanh càng thêm bùng cháy, ông ta cầm điện thoại trên giường bệnh hung hăng đập xuống mặt đất, miệng mắng chửi thêm một câu:"Tiện nhân."
Lục Vũ Thần vừa mở cửa phòng bệnh, nhìn đống hỗn độn dưới đất, Lục Băng Thanh dường như đang rất tức giận, hoạt động mạnh liền nứt vết thương ra, máu tuôn ra thấm qua băng gạt dính lên cả áo ngoài.
Ông ta đưa tay chống đỡ lấy vết thương, hơi thở hổn hễn vì đau đớn.
Lục Vũ Thần tối sầm mặt, nhanh chân bước đến nhấn chuông khẩn cấp, đỡ lấy Lục Băng Thanh nằm xuống:"Ba, có chuyện gì xảy ra."
Lục Băng Thanh giận đến mức không muốn nhìn mặt Lục Vũ Thần:"Ra ngoài."
Nhìn sắc mặt Lục Vũ Thần, Lâm Y Đình bày ra vẻ mắt lo lắng và áy náy:"Chú nhìn thấy Doãn tiểu thư đút cho Tống Tư Hàn ăn, xin lỗi tôi nên ngăn chú ấy."
Ba hắn mới mổ xong, căn bản là không nên rời khỏi phòng bệnh, còn có thể vô tình nhìn thấy Doãn Mộ Tư ở phòng bệnh của Tống Tư Hàn, xem ra chính là có người muốn đưa ông đi tới đó.
Ánh mắt sắc bén như dao xiên vào người Lâm Y Đình, trước mặt Lục Băng Thanh không tiện mắng cô ta, chỉ khiến cơn giận của cha anh bùng nổ hơn.
Hiện tại hắn đã biết vì sao cha hắn đã tức giận.
Nhưng hắn tuyệt đối không là Lục Băng Thanh thứ hai, cầm lên được mà không buông xuống được, dây dưa không dứt.
Y tá bước vào băng lại vết thương cho Lục Băng Thanh, Lục Vũ Thần không lưu lại phòng bệnh, hắn đứng trước cửa một lúc lâu, sau đó dời bước hướng phòng bệnh Tống Tư Hàn.
Doãn Mộ Tư lúc này vừa chào tạm biệt Tống Tư Hàn, dặn dò cận vệ chăm sóc anh một số việc, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Vừa nhìn lên, đã thấy Lục Vũ Thần đứng đó.
Cô đóng cửa lại, hướng mắt cô dán vào người anh, chờ anh nói cái gì, nhưng anh chỉ im lặng, gương mặt không chút biểu cảm.
Doãn Mộ Tư muốn đoán một chút trên gương mặt kia, ví dụ như phẫn nộ hay ghen tức, nhưng cô hoàn toàn thất bại.
Cô xoay người, lướt qua người anh bước đi.
Từ phía sau, tiếng bước chân quen thuộc dõi bước sau lưng cô, bọn họ một trước một sau đi tới thang máy, không ai mở miệng.
Thang máy mở ra, Doãn Mộ Tư bước vào, Lục Vũ Thần cũng bước vào bên trong.
Không gian quá chật hẹp, khiến Doãn Mộ Tư có chút ngộp thở, trong lòng đột nhiên đau âm ỉ.
Rõ ràng cha của anh ta đã nhìn thấy, tại sao anh ta lại không lên tiếng, chẳng lẽ sợ cô cãi vã với anh ở bệnh viện, làm mất mặt anh ta.
Nhìn những con số từ từ giảm dần, trong lòng Doãn Mộ Tư vô cùng sốt ruôt mở miệng:"Lục Vũ Thần…"
Mình ly hôn đi.
"Chúng ta ly hôn đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...