Yến
Người dịch: Yuki ( Bạch Nhật Mộng)
Hôm nay chính là ngày ta cùng Diệu Diệu hẹn gặp nhau, là ngày tới Thần Quan.
” Diệu Diệu ngươi nói thật là linh a! Nếu không phải ngươi để Chỉ Duyệt đi theo ta, ta nhất định không đến được Hồng Hi rồi! ” Lãnh vừa nhìn thấy Như Diệu, liền khen ngợi hắn.
” Ha ha, người mất trí nhớ rồi, lạc đường là điều đương nhiên, huống hồ đường từ Bạch Nhất quốc đến Hồng Hi quốc quá hẻo lánh, không có nhiều người để ngươi hỏi đường đâu. ”
” Đúng đó đúng đó! Cực ít người luôn! ” Lãnh nhớ lại chuyến đi đó.
” Túy Thần cùng Tử Thần quốc đánh tới đâu rồi? ” Bản thân là đến để quan tâm Túy Thần mà!
” Ta nghĩ nhất định không bao lâu sau Tử Thần sẽ đầu hàng. ” Như Diệu tự tin nói.
” Vậy là tốt rồi. ” Quả nhiên như lời Túy Nguyệt nói!
Tại thế giới tứ quốc đỉnh lập này, tự nhiên sẽ có chiến tranh, mà hội ước của bốn nước là: những quốc gia chiến tranh không được xâm phạm nội lục lãnh thổ của đối phương, bên thắng có thể hướng bên bại đòi bồi thường, mà bồi thường thông thường là thành trì cùng tiền của.
” Bất quá người phải cẩn thận một chút. ” Như Diệu nhìn về phía chiến trường. ” Bạch Nhật hoàng đế cũng tới rồi, hắn là vì Túy Thần mà tới. ”
Bạch Nhật hoàng đế nhắm vào Túy Thần sao?
” Đó là mật báo Liễm Nguyệt cung nhận được, Hoàng Phủ Túy Thần không biết đâu. ” Như Diệu bổ sung.
” Liễm Nguyệt cung cũng có người ở trong Bạch Nhật cung sao? ”
” Thế lực của Liễm Nguyệt cung rộng khắp thiên hạ, trong hoàng cung của Tử Thần quốc cũng có. ” Như Diệu giải thích cho ta.
” Thật sao — ” Túy Nguyệt thật sự rất lợi hại đó!
Trong lúc Lãnh cảm thán, Như Diệu nhận được phi cáp truyền thư.
” Một mình người phải cẩn thận, thuộc hạ có việc phải rời khỏi trước. ”
Như Diệu xem xong lá thư, tựa hồ có chút khẩn trương giao phó với ta một tiếng, liền dẫn Chỉ Duyệt rời khỏi rồi.
” Một mình ta? ” Ở đây hình như còn chưa tới chiến trường da! Phía trước đều là rừng rậm da!
Như Diệu không phát hiện tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của Lãnh, cùng Chỉ Duyệt nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của Lãnh.
” Ách ách ~ hình như vừa rồi Như Diệu nhìn về hướng này ~ ” Lãnh quyết định dựa vào cảm giác mà đi, dù sao trong người cũng có võ nghệ mà!
” Oa tái! Cái hồ thật là lớn! ”
Lãnh đi tới giữa khu rừng, phát hiện một hồ nước cực lớn.
” Da ~ nơi đó có người — ”
Thấy có người ở trong hồ, Lãnh ức chế không được lòng hiếu kỳ liền tiếp cận người nọ, kết quả vừa nhìn, không được rồi!
” Túy Thần!! Sao ngươi lại đi tắm ở đây?! ” Túy Thần không phải đang đánh trận sao?
” — Cha —? Sao lại có thể — là ảo giác của ta — ảo giác — ”
Túy Thần vốn không phải là đang tắm, mà là đang ức chế độc tính!!
Túy Thần lúc nãy đánh nhau cùng Tử Thần, đánh xong một trận thì trở về, kết quả liền phát hiện bản thân trong lúc đánh nhau đã bị bỏ thuốc!
Nếu như là độc dược thì còn đỡ — nhưng lại là — nhưng thứ bị hạ lại là xuân dược!
Hơn nữa sau khi được quân y chẩn khám, thứ xuân dược đó gọi là Luyến, chỉ khi giao hợp cùng người mình yêu thì mới có thể giải độc!
” Ảo giác gì vậy a! Ta là đến để thăm ngươi a! ” Lãnh chạy đến trước mặt Túy Thần, nâng đầu Túy Thần lên.
” Sao rồi! Biết không phải là ảo giác rồi chứ? ” Lãnh hoàn toàn không phát hiện sự dị thường trên cơ thể Túy Thần —
” Nha! ”
Túy Thần trong lúc Lãnh còn chưa phản ứng liền nhảy ra khỏi hồ, xô Lãnh ngã trên mặt đất.
” Túy Thần —? ” Lãnh nghi hoặc gọi Túy Thần một tiếng.
” Cha — cho hài nhi — có được không? ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...