Yến Yến lại ngất xỉu, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đặc biệt là tinh thần đã bị đả kích mạnh mẽ.Ân Ly ngồi trên sofa, tư thái tao nhã.
Cởi bỏ bộ trang phục có giá trị kia, trạng thái trở nên tùy ý vài phần, chỉ là khó nén sự cao quý cùng vắng vẻ.Đối diện là người đàn ông cũng có tư thái tương tự.Áo sơ mi trắng, kính mắt vàng, ăn mặc tỉ mỉ.
So sánh với dã tính tàn nhẫn của hắn chính là ôn nhuận như ngọc."Cậu dọa cô ta thành như vậy, đoán chừng khó kết thúc lắm đấy."Dung An nói như vậy, lại mang theo chút ý tứ đắc ý vênh váo khi thấy người khác gặp họa.Ân Ly không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua hắn một cái.
Ánh mắt dừng lại ở cánh cửa trong góc.Dung An cũng không xấu hổ, chuyển đề tài."Gần đây có uống thuốc không?"Ân Ly gật gật đầu, hắn có bệnh tâm lý nghiêm trọng, quanh năm dựa vào thuốc để kiềm chế.Chính xác là hắn đã nhờ thuốc mà máy móc sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn mất khống chế là khi trên người Yến Yến.Cô ấy có thể là thuốc của hắn."Bất quá vẫn là uống ít lại một chút, nếu ỷ lại hoàn toàn vào thuốc thì cũng không phải là chuyện tốt.""Tôi hiện tại đã tìm được người thay thế."Ân Ly nói một câu khiến Dung An nuốt những lời muốn nói vào trong miệng.Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người khác, hiếm khi hắn giương khóe miệng lên.Và không nói về điều này nữa.Hai người nói một chút về việc xây bệnh viện ở khu đất phía nam thành nam, kết thúc đã là buổi chiều.Ân Ly vào phòng, nhìn người nằm trên giường.Đáy lòng mềm mại vài phần.Hắn muốn cô vĩnh viễn thuộc về mình, không có nơi nào để đi, nuôi nhốt cô như một con chim hoàng yến xinh đẹp, để cô trở thành người phụ nữ của hắn.Ân Ly không tin thần cũng không tin Phật càng không tin vào tình cảm, hắn muốn tuyệt đối nắm giữ và khống chế.Để con chim không thể thoát khỏi cái lồng của nó.......Mấy ngày nay Yến Yến an phận không ít, mỗi ngày cô đều ở trong biệt thự không đi đâu được.Tên tiểu nhân tâm cơ rách nát Ân Ly không biết đã ở đâu.Yến Yến không có cách nào liên lạc với bên ngoài.Một đám đàn ông vạm vỡ cũng không có tình cảm gì, thời thời khắc khắc mang mặt lạnh, giống như tượng Phật ngồi xổm ở các góc.Yến Yến không có chỗ trốn.Chỉ có thể thỉnh thoảng nói một vài từ.Nhưng cũng không thể tách rời khỏi Ân Ly.Yến Yến chán ghét người này, mỗi lần nhắc tới hắn đều sẽ thay đổi sắc mặt.
Bộ dáng dễ nói chuyện không còn sót lại gì.Trong biệt thự không có phụ nữ, căn nhà lớn như vậy là do Tiểu Khúc Nhạc quét dọn.Trước kia cô cũng cho rằng Ân Ly không thể là người xấu, thế nhưng hắn lại xấu xa đến một mức độ nhất định.
Chắc hẳn là không có ai tồi tệ hơn hắn.Nhưng cô lại bị ép cùng với người này ngày đêm ở cùng một chỗ, cô bị người này xem xét qua da thịt, thân thể đang phủ đầy dấu vết của hắn.Yến Yến nhớ tới lời Ân Ly đã nói, hắn đã nhắc đến việc mang thai, nhớ lại cô liền trở nên khủng hoảng.
Phảng phất trong cô là sự thông suốt mà cô tự lý giải được.Ngày đó cô bị hắn bắt gặp trong tình cảnh một mình ở trong nhà vệ sinh chà xát, chọc rửa những chất lỏng còn lưu lại kia, trên mặt ửng hồng, dáng vẻ không được tự nhiên, tràn đầy sự xấu hổ.Ân Ly tức giận không nhẹ, hắn đã đè cô ở cửa sổ làm mấy lần.Cuối cùng nhốt cô ở đầu giường.Tất cả là để cho Yến Yến có một đứa con.Sau đó bác sĩ trong biệt thự luôn tới khuyên cô không nên phản kháng Ân Ly, Yến Yến đồng ý, điều kiện cô đưa ra là thuốc tránh thai.Nhìn kìa, một ngày nào đó con người có thể học được cách xem xét tình hình.Bất kể môi trường nào.Yến Yến chưa bao giờ ngừng nghĩ đến việc rời đi.Cô muốn chạy trốn, chạy thật xa, cả đời cũng không muốn nhìn thấy hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...