Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận, nhìn và nhớ lại những kí ức mà mình đã đánh mất.
Những hình ảnh, bóng dáng quen thuộc đều rõ mồn một tái hiện trong đầu tôi.
Quay trở lại hơn ngàn năm về trước
Kiếp trước của tôi được sinh ra và lớn lên vô cùng bình yên an ổn tại đất Bắc Trấn Thành.
Dù sinh ra trong mùa hạ nhưng khi tôi vừa cất tiếng khóc, hoa mai khắp nơi đều bỗng dưng nở rộ, nhuổm đỏ cả một sắc trời.
Bởi vậy, tôi được người ta đồn là “Tiên Mai”.
Dung mạo tôi trước kia với bây giờ như hai bản sao, giống hệt nhau, không quá xinh đẹp hay diễm lệ, chỉ ưa nhìn, ngũ quan hài hòa, nhưng Bạch Uyển nổi bật hơn là có vết ấn tựa cánh hoa ngay giữa trán.
Rồi tới hai mươi tuổi, tôi cũng học nghệ, cùng tu luyện với Thái Uyên ở gò Côn Lôn.
Thái Uyên là Đại sư huynh của tôi, tôi dưới người một bậc, được người đồng môn cung kính tiếng Nhị sư tỷ.
Dù vậy, tôi của quá khứ cũng ham chơi không khác gì bản thân tôi bây giờ là bao, nhưng sau khi được sư phụ thỉnh giáo cho một bài học.
Người để tôi một mình, tự tay nghênh chiến với một Ma Tu, bị đánh cho dầm bập thê thảm, tôi mới bắt đầu ngoan ngoãn tu tiên.
A, ngẫm lại hồi ấy, đến một đòn đánh tôi cũng chẳng thể tung ra sau lần ấy, tôi liền giận cá chém thớt, căm ghét đám Ma Tu vô cùng.
Vì vậy liền đam mê những tiên thuật có sát thương cao như hỏa thuật, bản thân lại vô cùng có thiên phú nên Thái Uyên và tôi bấy giờ đều là những đệ tử được sư phụ cho là có năng khiếu, ngoa lên là xuất chúng.
Chỉ cần chăm chỉ một chút, cũng chỉ trong hơn trăm năm tôi đã thăng làm thượng tiên.
Nhưng vì thời gian đầu bỏ bê việc học, tôi chậm hơn Thái Uyên một đoạn dài.
Bấy giờ hắn đã độ kiếp thành thượng thần, tu vi cao hơn tôi không biết gấp bao lần, hắn được xuất sư, trở thành một thượng thần văn võ toàn tài vô cùng được Thiên Đế trọng dụng.
Lại được người người Tam Giới ngưỡng mộ.
Thái Uyên bấy giờ, tu vi đã đủ sức đánh bay gần nửa cái Ma Giới rồi.
Tôi vô cùng ngưỡng mộ hắn, dù Thái Uyên đã xuất sư, tôi vẫn thích gọi hắn là Đại sư huynh.
Có dịp thì liền tới Thủy Kính Các chọc tức hắn, nên trong mắt tôi bấy giờ, hắn có vẻ vô cùng ghét tôi, thường hay chau mày, cáu gắt, lớn tiếng với tôi.
Lại qua cái trăm năm nữa, tôi phải bế quan đi độ kiếp làm thượng thần, trong lúc đó, Tam Giới đại loạn, Đại công chúa Ma Tộc- Phượng Ca nổi quân tạo phản, nàng ta tự tay kết liễu Ma Tôn- cha mình để cướp lấy binh lệnh, huy động chúng Ma nổi lên.
Thái Uyên cùng Thiên Đế và sư phụ tôi tham chiến, cùng phong ấn Phượng Ca, sư phụ tôi là người đã tử trận, Thiên Đế sau đó cũng đã mất phân nửa tu vi, Thái Uyên sau khi phong ấn xong thì liền rơi vào giấc ngủ sâu.
Tôi vừa về cũng là lúc hắn tỉnh lại.
Năm mươi năm sau.
Thái Uyên đội ơn sư phụ chúng tôi nhiều vô cùng, vì người có ơn dưỡng dục hắn bởi vậy sư phụ tử trận ngay trước mắt hắn, đã thành một đả kích lớn với Thái Uyên.
Nỗi đau mất sư phụ, lại thêm tôi chẳng giúp gì được cho Thái Uyên đã khiến hắn trút giận lên tôi.
Tôi vừa độ kiếp phi thăng là liền tới gặp Thái Uyên, khoe mẽ với hắn đầu tiên.
Hắn nói tôi chậm chễ, tôi không nghĩ nhiều chỉ đoán có lẽ mình bế quan hơi lâu.
Nhưng cười xuề xòa nói được đến câu thứ hai, vừa định chạy qua quàng vai hắn như thói quen, Thái Uyên đã phát cáu đẩy tôi khiến tôi vô cùng ngỡ ngàng.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Thái Uyên thực sự nổi giận, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
Gương mặt thiếu niên anh tuấn của hắn nhăn nhó, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ khiến tôi không dám thốt lên một lời nào.
Giọng Thái Uyên run run:
"Tại sao muội lại đi lúc quan trọng vậy chứ?"
Tôi khi ấy cũng nông nổi, bị hắn tự dưng chất vấn, cũng vì chưa rõ chuyện gì xảy ra tôi đã cãi nhau tay đôi với hắn.
Tôi còn thề thốt sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hắn, rồi bay về Cửu Trùng Thiên.
Nghe tôi vô tình nói thế, mặt mày hắn tái mét, đôi mắt đáng thương như một đứa trẻ bị dọa đánh.
Sau đó tôi cũng đã hối hận nhưng cũng chẳng còn cơ hội nào nữa...!Đó là lần cuối tôi thấy Thái Uyên dưới thân phận là Bạch Uyển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...