Yên Vũ

“Nàng làm sao vậy?”

Hắn cũng thấy nàng bất thường. Ngày thường Yên Vũ kiên cường ẩn nhẫn, không oán giận. Ngay cả đoạn thời gian lỗ tai chấn động bị điếc, nàng vẫn kiên cường cười đối mặt. Tuyệt đối sẽ không vì một chút xíu chuyện nhỏ mà nổi giận.

“Ta làm sao à, chàng không nhìn ra sao? Ta đá chân bị đau rồi! Ta rất đau! Ta bị thương! Ta là một người bệnh! Chàng không nhìn thấy sao?” Rống lên vài tiếng, Yên Vũ lại bắt đầu hối hận. Nàng rõ ràng không muốn phát hoả, phát hoả với Tuyên Thiệu đối với nàng có lợi ích gì? Nhưng một bụng bực dọc không phát tiết ra ngoài, giống như rất khó chịu. “Xin lỗi. Thiếp không phải cố ý.”

Trong giọng nói của Yên Vũ mang theo áy náy cùng bất đắc dĩ.

Tuyên Thiệu gật đầu, đạm mạc nói: “Có lẽ nàng không cần ta ở đây cùng nàng. Ta còn bận chuyện khác, nàng đi ngủ sớm đi.”

Tuyên Thiệu nói xong, lại liếc nhìn Yên Vũ, trong con ngươi đen như hắc diệu thạch nồng đậm lo lắng. Nhưng hắn vẫn xoay người, đi ra ngoài cửa.

“Đừng đi!” Yên Vũ xoa chân, ngồi xuống ở cạnh giường. “Thiếp một mình buổi tối nằm ác mộng, sẽ sợ…”

“Chẳng phải nàng nói nàng không biết sợ sao?” Tuyên Thiệu không có xoay người lại, mặt hướng ra ngoài cửa, nhàn nhạt nói.

“Đó là để làm nhẹ lòng chàng, chàng nghe không hiểu sao?” Yên Vũ buồn bực nói. “Quyên đi, chàng đi đi, có chàng hay không có chàng đều như nhau!”

Nàng tưởng rằng Tuyên Thiệu nghe xong lời này thì sẽ lưu lại. Hắn thoạt nhìn lạnh lùng nhưng thật ra đối với nàng đều dịu dàng, vô cùng che chở.

Nhưng hôm nay Tuyên Thiệu bỏ đi không hề quay đầu lại! Hắn bỏ đi!

Yên Vũ nhìn bóng dáng của hắn biến mất ở cửa. Tai nghe tiếng bước chân của hắn càng đi càng xa, sai người đi dắt ngựa, ra khỏi dịch quán, qua ngõ hẻm, đến tận lúc không nghe thấy nữa…

Yên Vũ nhào ra giường, oán giận gục trên chiếu, tay đấm đến phát đau, vết thương căng lên, nhưng cũng không nghe được tiếng Tuyên Thiệu trở lại.

Hắn giận thật sao? Thật sự bị mình làm tức giận mà bỏ đi? Trời quá nóng nên bực tức quá lớn? Hay bởi vì bị thương ở ngực nên tâm thần không yên?

Nàng thở hổn hển, xoay người nằm trên giường, nhìn màn giường màu xanh dương đậm, nghĩ đến chuyện đã xảy ra mấy ngày nay. Nàng tưởng rằng buổi trưa ngủ một giấc thì buổi tối nhất định phải lăn lộn khó ngủ. Nhưng không cần lâu, nàng liền bất tri bất giác rơi vào giấc mộng.

“Vũ nhi, Vũ nhi…”

Có người khẽ gọi ở bên tai nàng, giọng nói trầm thấp nhưng hơi gấp gáp.

Yên Vũ mở mắt ra. Trước mặt vẫn tối đen đưa tay không thấy năm ngón.

“Là ai?”

“Vũ nhi, là cha… Có phải con yêu con trai của kẻ thù rồi không? Con không muốn báo thù cho Diệp gia phải không? Có phải con đã quên mối thù của cả nhà Diệp gia chúng ta?” Từng tiếng chất vấn vang vọng ở bên tai.

“Con không có…” Yên Vũ lắc đầu. “Con không có… Cha, cha đừng đi, con một mình sẽ sợ, con thật là khó chịu… Cha đừng đi.”

“Vũ nhi, cha đã chết, không bao giờ có thể trở lại bên cạnh con nữa, con nhất định phải báo thù cho cha! Nhất định phải báo thù!”

“Con biết, con biết, con hiểu rồi…”

“Giết Tuyên Thiệu! Giết con trai của kẻ thù! Hắn mà chết thì Tuyên Văn Bỉnh sẽ đau thấu tâm can!” Giọng nói trầm thấp mang theo lạnh lẽo thấu xương dặn dò ở bên tai Yên Vũ.


“Không… Con không thể, hắn vô tội. Năm đó hắn chỉ mười tuổi, hắn không biết gì cả, hắn không có tham gia… Chỉ giết một mình Tuyên Văn Bỉnh là đủ rồi!” Yên Vũ lắc đầu, nước mắt đã không ngừng trượt ra vành mắt.

“Ha ha ha… Cả nhà Diệp gia ta hơn một trăm mạng người, chỉ một mạng của Tuyên Văn Bỉnh làm sao trả đủ?”

“Oan oan tương báo đến lúc nào thì… Cha, là một mình Tuyên Văn Bỉnh tạo nghiệt thì để một mình ông ta trả là đủ rồi! Tuyên Thiệu vô tội… Nếu con vì báo thù mà giết hắn thì có gì khác với Tuyên Văn Bỉnh năm đó chứ? Con không thể… Cha…”

Nước mặt trượt ra vành mắt, trong lòng nàng đau đớn, còn đau hơn so với con dao găm kia cắm vào tim.

“Đứa con bất hiếu này…” Giọng nói trầm thấp hơi ngừng.

Trong tai Yên Vũ có tiếng ồn ào truyền đến, nhưng không chân thật, dường như rất xa, rất xa. Nhưng phá vỡ yên tĩnh đến quỷ dị ở bên tai.

Ngoài tối đen vô hạn ở trước mắt thì dường như xa xa ánh sáng yếu ớt chiếu đến.

Rất mỏng manh, chiếu không rõ cảnh ở trong phòng.

Nàng muốn xoay người xuống giường, nhưng khẽ động cũng không nhúc nhích được. Như là bị người ta kềm lại tay chân, cố gắng hết sức nhưng ngay cả đầu ngón tay cũng không dậy nổi.

Nàng muốn kêu một tiếng “Cha”, nhưng trong cổ họng không phát ra được tiếng nào.

Ồn ào bên tai ngày càng vang, ánh sáng yếu ớt cũng ngày càng sáng.

“Yên Vũ!” Dường như có người đẩy nàng một cái.

Sức nặng vô hình đè ở trên người chợt tan mất, cả người nhẹ bổng. Yên Vũ chợt mở mắt ra. Tuyên Thiệu đang đứng ở cạnh giường, cúi người, lo lắng nhìn nàng.

Yên Vũ nhíu mày, hơi ngạc nhiên. Toàn bộ vừa rồi là nằm mơ?

Trong phòng đèn cầy sáng trưng, ánh đèn cầy chập chờn soi bóng Tuyên Thiệu bị kéo dài ở trên tường.

“Thiếp hình như lại nằm mơ…” Yên Vũ nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Tuyên Thiệu, giơ tay lên khẽ chạm vào, tựa như muốn xác định hắn không phải ở trong mộng.

Chạm được khuôn mặt ấm áp của Tuyên Thiệu, nàng mới thu tay lại.

Nàng sẽ không, tuyệt đối sẽ không giết hắn!

“Không phải là nằm mơ đơn giản vậy.” Tuyên Thiệu cầm tay nàng, nói: “Là yểm*, mộng yểm.”

(* có nghĩa là phù chú)

Yên Vũ nhíu mày, hơi khó hiểu. “Hả?”

Bên tai lại có tiếng người hoảng hốt chạy tới. Tuyên Thiệu còn chưa mở miệng giải thích thì đã nghe có người ở bên ngoài viện hô lên: “Công tử, công tử, người đã chết!”

“Ai đã chết? Lại có người bị giết à?” Yên Vũ nắm ngược lại tay của Tuyên Thiệu, căng thẳng lo lắng trên mặt khó kiểm soát.


“Không phải, là Lý Trực chết.”

Tuyên Thiệu thấy tay nàng run dữ dội hơn thì dứt khoát ngồi xuống bên giường. “Nàng đừng sợ, đợi ta đi xem Lý Trực trước rồi sẽ trở lại giải thích với nàng.”

Yên Vũ liên tục lắc đầu không ngừng, níu chặt tay của Tuyên Thiệu không chịu buông. “Thiếp cùng đi với chàng.”

Tuyên Thiệu thấy thế, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Hai người cùng đi tới ngoại viện. Một đám thị vệ giơ đuốc đứng ở trong viện. Thị vệ trong viện nhiều hơn rất nhiều so với ngày thường. Trong viện có từng trận mùi hôi thối quái dị tản mác khắp nơi.

Thi thể Lý Trực nằm ở trên đất, ngửa mặt hướng lên trời, hai mắt mở to, thất khiếu* đều có máu đen chảy ra, phần bụng thì bị máu nhuộm nhìn không ra màu sắc của y phục.

(*là bảy lỗ ở trên người)

“Công tử, thuộc hạ đang tính áp giải hắn đến nha môn thì hắn chợt ngã xuống đất không dậy nổi, ôm bụng, không nhúc nhích đến hai cái rồi nghẹn thở.” Lộ Nam Phi chắp tay nói.

“Trong kẽ răng có giấu độc?” Tuyên Thiệu hỏi.

“Đã kiểm tra rồi, không có.” Lộ Nam Phi lắc đầu.

“Cởi áo của hắn ra.” Tuyên Thiệu chỉ vào vết máu ở phần bụng của Lý Trực, nói.

Thị vệ ở bên cạnh vội bước lên trước.

Tuyên Thiệu giơ tay lên che mắt của Yên Vũ. Nhưng Yên Vũ đẩy tay hắn ra, tập trung nhìn.

Thấy phần bụng phía dưới y phục của Lý Trực giống như là lão hoá? Máu thịt be bét, rữa nát không chịu nổi.

Yên Vũ hít vào một hơi khí lạnh, tim nhảy bang bang.

“Khám nghiệm tử thi. Lục soát phòng của Lý Trực, một khi thị vệ bao vây nhà Lý Trực và Trịnh đại nhân lúc trước có tin tức truyền về thì lập tức báo lên.” Tuyên Thiệu phân phó.

Lộ Nam Phi khom người đáp ứng.

Tuyên Thiệu kéo Yên Vũ trở về hậu viện. Yên Vũ vỗ ngực, thở dốc. Nhưng phiền não, bất an trong lòng rốt cuộc cũng không có nổi lên.

Một đêm này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đầu tiên là giấc mộng quỷ dị kia, đau lòng ở trong mộng, Lý Trực chết, còn là tử trạng kinh hãi như vậy. “Giờ có thể nói cho thiếp biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?”

“Ta thấy hồi tối tâm trạng của nàng khác thường, sắc mặt cũng không tốt. Đêm qua nàng nói khi ta không có ở đây, nàng đã nằm mơ thấy ác mộng. Ta hoài nghi có người làm cái gì với nàng, vả lại nàng cũng có nghi ngờ với Lý Trực. Ta ra vẻ rời đi, cho người bao vây nhà của Lý Trực và Trịnh đại nhân, rồi lặng lẽ chạy về, bao vây dịch quán. Lý Trực kia phát hiện tình hình bất thường, khi mới vừa chuồn ra khỏi phòng này liền bị bắt lấy.” Tuyên Thiệu đơn giản nói.

“Chàng nói Lý Trực ở trong phòng của thiếp?” Yên Vũ kinh ngạc hỏi.

“Ừ.” Tuyên Thiệu gật đầu


“Tại sao thiếp không nghe một tiếng nào cả? Có người tới gần, thiếp sẽ phải phát hiện mới đúng! Là thiếp ngủ quá sâu?” Yên Vũ nghi hoặc không chắc.

“Hắn đã động tay chân trong thức ăn của nàng, rồi thổi một ít mê hương ở trong phòng.” Tuyên Thiệu kéo Yên Vũ ngồi xuống ghế bành ở trong phòng. “Yên tâm đi, lúc này đã mở cửa sổ ra, mê hương đã tan hết.”

“Trong cơm nước của chúng ta chẳng phải đã kiểm tra qua rồi sao? Không có độc mà?” Đầu chân mày của Yên Vũ vẫn nhíu chặt.

Tuyên Thiệu trầm giọng nói: “Không phải là độc, là thuốc khiến người ta bực bội, ảnh hưởng đến tinh thần. Nếu dùng số lượng lớn thì sẽ dẫn tới ảo giác. Nàng có thương tích ở trong người, nguyên khí không đủ, cho nên hiệu quả thuốc rõ rệt.”

Trong mắt Yên Vũ vẫn mang theo khó tin. “Thế gian này lại có thuốc như vậy…”

Dù nàng chưa sinh ra ảo giác, nhưng cảnh trong mơ này rất thật. Bây giờ nhớ lại vẫn khiến nàng có cảm giác nghẹt thở, khiến cho nàng hầu như không phân biệt rõ cảnh trong mơ cùng hiện thực.

“Hắn thổi một ít mê hương ở trong phòng khiến cho nàng nửa mê nửa tỉnh, rồi ở bên cạnh nàng dẫn dắt giấc mơ của nàng đi theo lời của hắn. Đây là một loại yểm khiến người ta bị ác mộng, một khi rơi vào trong ác mộng thì đau khổ không chịu nổi.” Con ngươi đen của Tuyên Thiệu dừng ở trên người Yên Vũ. “Nàng mơ thấy gì?”

Yên Vũ nghe vậy thì nâng mắt nhìn lại hắn. Nếu không phải cậu nói kẻ thù của mình chính là phụ thân của hắn, giờ khắc này nàng nhất định sẽ nói ra thân thế của mình với hắn chăng? Nàng không muốn lừa dối hắn, không muốn giấu diếm hắn, nhưng giờ đây… Ngược lại phải chôn tất cả đau khổ xuống dưới đáy lòng.

“Là một ít hồi ức không tốt lúc nhỏ. Thiếp không muốn nhắc lại…” Một tay Yên Vũ áp vào trán, đau khổ lắc đầu.

Quả nhiên Tuyên Thiệu không tiếp tục hỏi nữa.

“Lý Trực là ai? Vì sao hắn phải làm như vậy?” Yên Vũ hỏi ngược lại.

Thật ra, nàng càng muốn biết chính là vì sao Lý Trực lại biết quá khứ của nàng? Lý Trực giả làm cha của nàng trong ác mộng, chứng minh hắn biết được thân thế và thù hận của nàng! Ngay cả Tần Xuyên cũng không rõ kẻ thù của bọn họ là ai, vì sao Lý Trực lại biết rõ ràng như vậy?

“Công tử, tìm được đồ ở trong phòng Lý Trực.” Ngoài cửa có người bẩm báo.

“Trình lên.” Tuyên Thiệu nâng giọng ra lệnh.

Thị vệ đáp ứng, nhấc chân đi tới từ cửa.

Đầu tiên đập vào mắt của hai người trong phòng là một thứ đỏ chói mắt.

“Là áo choàng mũ đỏ người nọ mặc vào đêm đó?” Yên Vũ kinh ngạc đứng lên từ trên ghế.

Thị vệ để cái mâm đen lên trên bàn tròn, cầm lấy thứ màu đỏ đó tung ra. Quả nhiên là một cái áo choàng mũ cực lớn, giống như đúc với áo choàng của người đêm đó đứng ở trên cầu đá cẩm thạch trắng ném tim người vào trong nước, sau đó thì đâm Yên Vũ bị thương.

Trên cái mâm còn bày mấy cái phi tiêu hồ điệp.

“Lý Trực chính là người đêm đó?” Yên Vũ trợn mắt nhìn. Nếu như Lý Trực chính là người đâm nàng bị thương đêm đó, chính là Toàn Cơ chủ, vậy thì tất cả chuyện này đều thông suốt. Năm đó cậu cứu Toàn Cơ chủ, nghe được chuyện của phủ thừa tướng từ hắn. Toàn Cơ chủ biết phủ thừa tướng chìm trong tai ương, lại càng biết là ai muốn hãm hại phủ thừa tướng. Cho nên hắn có thể biết mối gia thù của nàng cũng không lạ.

Nhưng sao hắn biết mình là con gái của phủ thừa tướng năm đó?

Mình và biểu ca may mắn thoát khỏi, ngoại trừ người cậu mà nàng bất ngờ gặp được, ngoại trừ má Từ mà năm đó cha đã cứu, thì không có ai biết. Nàng luôn giữ bí mật này rất kỹ, lúc này mới dám thâm nhập vào hang hổ, tới bên cạnh Tuyên Văn Bỉnh để tuỳ thời cơ báo thù.

Vì sao bí mật ấy không liên quan với chuyện này chút nào mà Toàn Cơ chủ cũng có thể biết đây?

Tuyên Thiệu không trả lời câu hỏi. Hắn đang nhìn cái áo choàng trong tay thị vệ, yên lặng đến xuất thần.

“Ngươi mặc nó vào.” Hắn ra lệnh với thị vệ.

Thị vệ kia lập tức khoác áo choàng lên người. Mũ trùm rộng lớn che khuôn mặt, ánh đèn cầy chập chờn trong phòng, mặt của hắn bị mũ trùm che khuất, hoàn toàn không rõ tướng mạo.

Tuyên Thiệu gật đầu. Thị vệ kia lại cởi áo choàng xuống, đứng ở một bên.


Yên Vũ nghe thấy có tiếng người đi về phía hậu viện, xoay mặt nhìn ra ngoài, mong đợi chân tướng được vạch trần.

Là Lộ Nam Phi mang theo người đã khám nghiệm tử thi tới.

“Bẩm công tử, người này vào hai ba canh giờ trước đây đã bị trúng thuốc độc làm nát ruột và dạ dày, độc phát mà chết.” Người khám nghiệm tử thi khom người đáp.

“Trúng độc?” Không biết là Tuyên Thiệu lẩm bẩm một mình hay là hỏi người khám nghiệm tử thi.

Người khám nghiệm tử thi lên tiếng trả lời. “Đúng vậy. Ty chức nghi ngờ là hắn tự sát, tự mình ăn thuốc độc từ trước.”

“Không, không phải là tự sát. Nếu như hắn chắc chắn biết mình muốn chết thì lúc dịch quán bị vây hắn sẽ không dùng hết sức để chạy trốn. Hơn nữa là thuốc độc làm nát ruột và dạ dày, ai lại làm bản thân mình trải qua như vậy?” Tuyên Thiệu trầm giọng nói. “Mặc dù hắn tự nguyện ăn vào kịch độc, nhưng rất có thể là bị người ta lừa.”

“Chàng nói những vật này là tang vật bị gài, Lý Trực không phải là người đêm đó?” Yên Vũ chỉ vào áo choàng đỏ cùng mấy cái phi tiêu hồ điệp, hỏi.

“Người nọ trước tiên giết tạp dịch nấu cơm trong dịch quán, rồi sắp xếp Lý Trực lẫn vào, ban đêm dẫn chúng ta đi trước, rồi cố làm cho nàng bị thương, rồi kêu Lý Trực táy máy tay chân trong thức ăn của nàng. Tất cả chuyện này đã được lên kế hoạch tốt từ lúc mới bắt đầu!” Tuyên Thiệu bỗng nhiên lắc đầu. “Không, là đã bắt đầu kế hoạch từ sớm hơn thế nữa!”

“Sớm hơn?” Yên Vũ nghe được thì giật cả mình.

“Giết người lấy tim, vả lại giết đều là dân chúng vô tội. Thủ pháp tàn nhẫn ác độc, xác chết bị vứt trên đường cái. Có thể dùng lòng người Tuyền Châu bàng hoàng, quan dân bất an, không thể không báo lên hoàng thượng, cầu hoàng thượng phái người tới bắt hung phạm. Mục đích hắn làm như vậy hiển nhiên là vì dẫn người nào đó đến đây.” Tuyên Thiệu suy đoán nói.

“Người nào đó? Là chàng?”

Nhưng Tuyên Thiệu lắc đầu. “Là người của Tuyên gia.”

Trong lòng Yên Vũ chợt nổi lên một trận lo âu thấp thỏm.

“Ban đầu hoàng thượng muốn phái cha đến đây, là ta cùng phụ thân chơi cờ cả đêm mới thắng điểm ông ấy, khiến người đổi thành ta.” Tuyên Thiệu nói xong, xoay mặt nhìn Yên Vũ. “Hắn ta đã vạn dặm xa xôi dẫn người của Tuyên gia từ Lâm An tới, vì sao không trực tiếp xuống tay với ta mà ngược lại phải tốn công quanh co đối phó với một người không hề biết võ công như nàng đây?”

Yên Vũ sững sờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch. Nàng đã hiểu, sự thật đã quá rõ ràng, Toàn Cơ chủ muốn là mạng của Tuyên Thiệu, mạng của Tuyên Văn Bỉnh, muốn Tuyên gia cửa nát nhà tan. Nhưng quan trọng nhất là hắn muốn nàng ra tay! Muốn nàng tự tay giết Tuyên Thiệu!

Tại sao? Võ công của hắn ta cao cường, thù gì mà không thể tự báo, lại muốn lợi dụng nàng, một cô gái tay trói gà không chặt? Không tiếc tốn sức quanh co như vậy, không tiếc khiến cho Toàn Cơ nhận hết đả kích?

Rốt cuộc Toàn Cơ chủ là ai? Lại có nhiều sâu xa với nàng, lại tính toán bất chấp hậu quả như vậy?

“Nghĩ đến cái gì vậy?” Tuyên Thiệu cầm tay hơi run của nàng.

Yên Vũ lắc đầu. “Thiếp chỉ là nghĩ không thông, thiếp chưa bao giờ chọc ghẹo ai cả… Vì sao muốn dùng thủ đoạn như vậy đối với thiếp?”

Tuyên Thiệu cho là nàng bị những việc trải qua trong thời gian này doạ sợ, nắm chặt tay nàng, nói: “Là ta đã liên luỵ nàng. Nếu không vạn dặm xa xôi mang nàng tới đây, cũng không khiến cho nàng bị thương, rồi bị hoảng sợ như vậy. Nhưng mà để nàng ở nhà thì ta cũng khó có thể yên tâm.”

Hắn vì nàng mà cân nhắc mọi thứ, nhận lấy mọi sai lầm vào trên người mình. Chẳng qua là trận tính toán mưu kế này rốt cuộc là ai liên luỵ ai còn chưa biết được…

Tìm kiếm trong nhà Trịnh đại nhân và Lý Trực cũng không tìm ra thứ gì khả nghi. Tất cả người của hai nhà đều bị áp vào đại lao đợi thẩm vấn. Dù Lý Trực đã chết, nhưng người giật dây chân chính vẫn chưa bắt được. Bọn Tuyên Thiệu vẫn ở Tuyền Châu. Vì trấn an dân chúng, quan viên Tuyền Châu đề nghị đem Lý Trực làm tội phạm giết người lấy tim, kéo thi thể của hắn dạo phố thị chúng. Rồi vớt những trái tim từ sông lên, sau khi trải qua khám nghiệm tử thi thực hư thì bỏ vào trong những thi thể ở trong phòng xác. Thuộc về nhà nào thì có thể mang về an táng.

Cũng không tìm về toàn bộ trái tim, một vài trái chẳng biết đi đâu.

Lúc vết thương của Yên Vũ đã gần khỏi hẳn, Tuyên Thiệu nhận được một phong thư không có ký tên.

Trong thư chỉ nói một câu: “Ta ở Lâm An kính cẩn chờ ngài.” Chỗ ký tên là một con hồ điệp giương cánh muốn bay.

Lý Trực chỉ là kẻ chết thay cho hắn, thì ra hắn đã rời khỏi Tuyền Châu.

Rốt cuộc Toàn Cơ chủ là người như thế nào? Lại lớn lối trực tiếp hạ chiến thư với Tuyên Thiệu như thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui