Nửa đầu hôm hắn ở lại dịch quán cùng nàng, sau nửa đêm thì hắn dẫn người đi tuần tra. Mấy ngày nay thành Tuyền Châu vẫn yên lặng. Từ sau ngày gặp phải người mặc áo choàng mũ đỏ, không xảy ra một án giết người lấy tim nào nữa.
Không chỉ không thấy Toàn Cơ ở Tuyền Châu nữa, sau khi hoàng thượng bố cáo, Toàn Cơ trong cả thiên triều đều bị đả kích, trong sớm chiều đã mai danh ẩn tích. Đây cũng là nguyên nhân người trong võ lâm đơn giản không muốn đụng chạm đến triều đình. Cho dù ngươi ở giang hồ làm lớn hơn nữa, lúc triều đình không muốn để ý tới thì ngươi được yên yên ổn ổn, một khi triều đình muốn đả kích ngươi thì bất quá cũng chỉ là chuyện sớm chiều. Chẳng qua là Toàn Cơ chủ vẫn chưa bị bắt, việc này vẫn không tính là chấm dứt.
Trong lúc ngủ mơ, Yên Vũ chợt thấy bên người mát lạnh, mở mắt ra, Tuyên Thiệu đã không còn ở trong phòng.
Trong phòng là một mảnh tối đen. Trước cửa sổ có gió vào, nhưng không nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ. Nàng tập trung tinh thần lắng nghe, không có một chút âm thanh nào ở bên tai, chỉ có nhịp tim và tiếng hít thở của mình. Trong yên tĩnh đến quỷ dị này có vẻ đặc biệt cô độc.
Làm sao lại một chút âm thanh cũng không có vậy? Bây giờ đêm yên tĩnh, nàng ít nhất có thể nghe thấy tiếng vang của mấy người trong ngõ hẻm gần đó, càng không nói đến bên trong dịch quán vốn là có người nghỉ ngơi, có người tuần tra ban đêm, nàng phải nghe được mới đúng.
Thế nhưng không có, yên tĩnh đến giống như là chỉ có mình nàng.
Quá tối. Nàng không nhìn thấy cái gì cả. Nàng muốn xuống giường châm đèn lén nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Mò tới mép giường, nhưng ngay cả đạp chân lên chỗ để chân cũng không thấy được giày.
“Vũ nhi…” Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu.
Yên Vũ giật mình một cái, sửng sốt. Toàn thân tóc gáy đều dựng lên.
“Vũ nhi…” Tiếng nói kia dường như gần hơn chút.
Nhưng Yên Vũ không nhìn thấy gì cả, không thấy ai cả. Ngoại từ tiếng gọi, càng không nghe được có tiếng người đến gần.
Không thể nào! Tiếng nói kia rõ ràng rất gần, khoảng cách không đến hai ba bước chân. Cho dù quá tối nàng không nhìn thấy gì cả nhưng cũng có thể nghe được tiếng bước chân, tiếng hít thở, tiếng tim đập của người nọ mới đúng… Thế nhưng không có… Không có gì cả.
“Là ai đang cố làm ra vẻ huyền bí?” Yên Vũ lớn tiếng trách mắng.
“Vũ nhi… Ta rất đáng thương…” Tiếng nói bi thương đau đớn.
Trên lưng Yên Vũ toát ra mồ hôi lạnh. Bởi vì tiếng nói này trong trí nhớ của nàng rất rõ ràng, nhưng cũng rất xa xôi… Tám năm, nàng chưa từng được nghe qua tiếng nói của ông ấy… Không thể nào, đã rất nhiều năm, ông ấy ở trong trí nhớ của mình đã ngày càng mơ hồ, ngày càng xa xôi, lâu rồi cũng không có mơ tới ông ấy… Nhiều năm trước, ông ấy ở trong mộng của mình cũng chỉ là một hình ảnh không rõ nét, cho tới bây giờ sẽ không thể kêu gọi tên của nàng ở bên tai rõ ràng như thế…
“Rốt cuộc ngươi là ai? Đi ra!” Yên Vũ tóm lấy cái gối ném về phía chỗ truyền tới âm thanh.
Nhưng chỉ có tiếng vang của cái gối rơi trên mặt đất. Trừ lần đó ra vẫn không đụng phải bất kỳ vật gì.
“Cha chết khổ lắm… Vũ nhi, con nhất định phải báo thù cho cha… Cha bị kẻ gian hãm hại, cả nhà Diệp gia ta chết oan uổng… Vô cùng oan uổng…”
“Ngươi không phải là cha… Đừng có giả thần giả quỷ!” Trong lòng Yên Vũ phát rét.
Bỗng nhiên có một bàn tay lạnh ngắt rơi trên mặt của nàng, như là đang sờ mặt nàng. Nàng giơ tay lên tìm kiếm, chẳng có gì cả, chỉ sờ tới một luồng khí lạnh…
Yên Vũ bỗng nhiên sợ lên. Từ trước đến nay nàng không tin thuyết quỷ thần, nhưng tất cả trước mắt lại quỷ dị đến không cách nào giải thích…
“Vũ nhi, trong lòng đất rất lạnh, rất lạnh… Con phải báo thù cho chúng ta! Báo thù rửa hận!” Tiếng nói kia dần dần nổi lên thê lương, từng tiếng từng tiếng vang dội ở bên tai Yên Vũ.
Nàng nhịn không được giơ tay lên bịt lỗ tai lại, đau khổ kêu một tiếng.
Thân thể khẽ động, nàng mở mắt ra.
Nắng sớm yếu ớt xuyên qua cửa sổ vào phòng. Bên tai là tiếng chim hót chiêm chíp cùng với tiếng thị vệ của hoàng thành ty ở bên ngoài viện thức dậy rửa mặt. Cả người nàng toàn mồ hôi, cái gối đầu đang nằm ở dưới đầu nàng. Bày biện ở trong phòng vẫn nguyên dạng như trước, hơi mang theo gió mai nhẹ nhàng khoan khoái thỉnh thoảng thổi vào từ cửa sổ.
Đó là mộng?
Yên Vũ sờ sờ mồ hôi trên đầu, lại sờ sờ mặt mình, cũng không có gì khác thường.
Thật chỉ là giấc mộng?
Vì sao trong mộng tất cả đều chân thật như vậy. Cảm giác tiếng nói kia ở ngay bên tai, có một bàn tay lạnh lẽo rơi trên mặt nàng rõ ràng như vậy. Ngay cả cảm giác tóc gáy chợt nổi lên nàng cũng nhớ rõ ràng.
Tại sao lại làm một giấc mộng chân thật như thế?
Bắt đầu từ khi nàng tới Tuyền Châu đã không phải là lần đầu tiên trải qua chuyện như vầy.
Chẳng lẽ là có liên quan với chỗ Tuyền Châu này?
Yên Vũ nhiú mày, xoay người xuống giường. Đúng lúc nghe được tiếng bọn thị vệ đi tuần tra sau nửa đêm trở về.
Không bao lâu Tuyên Thiệu cũng trở lại dịch quán, thông báo Lộ Nam Phi vài câu liền đi về phía viện của hắn và Yên Vũ.
Lúc hắn đẩy cửa viện ra thì Yên Vũ đang đứng ở cửa chờ hắn.
“Sao dậy sớm vậy?” Tuyên Thiệu thấy nàng đã đã dậy rồi, hơi bất ngờ.
“Chàng có từng nằm mơ rất thật, thật đến nỗi chàng gần như không phân biệt rõ hiện thực và cảnh trong mơ không?” Yên Vũ kéo ống tay áo của hắn, hỏi.
Tuyên Thiệu giơ tay lên dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán nàng. “Lại thấy ác mộng à?”
Yên Vũ gật đầu, hỏi tới: “Có từng không?”
Tuyên Thiệu im lặng một hồi, mới gật đầu. “Từng có, rất nhiều rất nhiều năm trước.”
Dường như hắn không muốn nhắc tới đoạn ký ức đó, nhanh chóng đổi chủ đề. “Mấy đêm qua cũng không có chuyện, đêm nay ta ở lại cùng nàng nhé.”
Yên Vũ lắc đầu. “Không sao đâu, y như thật cũng chỉ là mộng mà thôi. Không phải thiếp sợ, chỉ là khó hiểu, vì sao tất cả đều thật sự giống nhau?”
Nàng chỉ lẩm bẩm, cũng không tính ai có thể trả lời vấn đề của nàng.
Tuyên Thiệu cầm tay của nàng.
Nàng quay sang mỉm cười với hắn một cái. “Không cần lo lắng cho thiếp, chàng ở bên cạnh thiếp, đây là thật không phải là mộng, là tốt rồi.”
Tuyên Thiệu gật đầu, kéo nàng vào trong phòng.
Lộ Nam Phi nhanh chóng đưa điểm tâm đến. Hai món thang bao* và cháo đơn giản nhưng rất ngon.
(*bánh bao mà bên trong có súp, link tham khảo hình: http://.jstv.com/food/nj/201312/W020131206527828588655.jpg)
Đồ ăn vừa mới lên bàn, mùi thơm xông vào mũi.
“Sáng sớm hôm nay cơm này xem ra nhìn không tệ!” Yên Vũ cười nói với Lộ Nam Phi.
Lộ Nam Phi gật đầu. “Đây là Lý Trực làm, hiện giờ còn rất sớm, trên đường vẫn chưa có tiệm nào mở cửa.”
Tuyên Thiệu đặt đũa ở trước mặt Yên Vũ, mình thì đã cầm đũa lên gắp thức ăn.
Yên Vũ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức nói: “Khoan đã!”
Tuyên Thiệu dừng đũa nhìn nàng. Lộ Nam Phi đã lui đến cửa cũng kinh ngạc dừng bước quay đầu lại nhìn nàng.
“Có ngân châm không?” Yên Vũ đột nhiên hỏi.
Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi nghe vậy thì đều nhìn về thức ăn ở trên bàn. Lộ Nam Phi lấy ra một bao bố nhỏ từ trong lòng, mở bao bố ra, bên trong có một cây ngân châm nho nhỏ ghim trên gối bông.
Hắn đi lên trước, thử qua mỗi thứ cháo, dưa cải, thang bao. Ngân châm cũng không đổi màu. Hắn vẫn còn lo lắng, cẩn thận ngửi mỗi món, cũng không phát hiện khác thường gì.
Yên Vũ thở dài một hơi. “Có lẽ là thiếp đã nghĩ nhiều.”
“Cẩn thận một chút cũng không có gì là không tốt.” Tuyên Thiệu kéo nàng ngồi xuống.
Hai người cùng dùng điểm tâm.
Buổi sáng Tuyên Thiệu vẫn có việc cần phải ra ngoài. Yên Vũ liên tục hỏi hắn có buồn ngủ hay không, ăn điểm thâm cảm thấy có gì không ổn không?
Tuyên Thiệu bất đắc dĩ lắc đầu. “Không phát hiện có gì không ổn. Nếu nàng không an tâm Lý Trực thì không cần dùng đồ ăn hắn đưa tới nữa. Ta lại phái người đi điều tra lai lịch của hắn một chút.”
Yên Vũ lắc đầu. “Có thể là thiếp quá khẩn trương.”
“Nếu nàng ban ngày nhàn rỗi không chuyện gì làm thì ta sẽ cho người kiếm vài thoại bản về. Chờ khi vết thương khá hơn chút, ta sẽ nhín chút thời gian đi dạo bên ngoài cùng nàng. Tới Tuyền Châu lâu như thế vẫn chưa từng đi qua nơi nào.” Tuyên Thiệu bận rộn bắt tàn dư của Toàn Cơ, người bắt về còn phải tỉ mỉ thẩm tra, đúng là còn bận rộn hơn so với lúc ở Lâm An.
Yên Vũ không muốn hắn bận tâm vì mình, cười cười nói: “Chàng biết đó, đàn bà con gái nói dễ nghe một chút là tâm tư tỉ mỉ, nói thẳng ra chính ra thích đoán mò, ở không sanh sự. Chàng làm việc của chàng, không cần phải để ý đến thiếp, dịch quán có một ít sách linh tinh để xem.”
Tuyên Thiệu thấy sắc mặt của nàng đã khá lên nhiều, liền gật đầu, xoay người rời đi.
Yên Vũ cũng nhàn rỗi không có chuyện gì, nàng sờ sờ vết thương, chỉ cần không bị kéo thì sẽ không đau, khẽ đè lên thì hơi tê tê.
Nàng nhấc chân ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đi chầm chậm tới phòng bếp.
Lý Trực đang ngồi chẻ củi ở ngoài cửa phòng bếp. Trên mặt đen thui của hắn rịn một lớp mồ hôi, nhịp tim đập mạnh mẽ, hô hấp hơi gấp. Yên Vũ nhìn bên cạnh hắn chất đống không ít củi đã chẻ xong. Chẻ nhiều củi như vậy, hô hấp của hắn cũng chỉ hơi gấp mà thôi. Hắn có võ công trong người?
Có điều võ công cũng phân thành nội công, ngoại công, luyện khí, luyện lực. Yên Vũ không hiểu những thứ này, cũng không thể phân biệt hết sức chính xác, chỉ có thể suy đoán qua một ít chi tiết.
Yên Vũ nhấc chân đi về phía trước.
Lý Trực đang chẻ củi lúc này mới phát hiện nàng. “Ý, quan gia, ngài tới đây làm gì? Nơi này dơ dáy, ngài đứng xa một chút đi!”
“Không sao, ta rất nhàn rỗi.” Yên Vũ giống như tò mò nhìn khắp nơi, buồn chán tán gẫu hỏi. “Ngươi là người Tuyền Châu hả?”
“Đúng vậy!” Lý Trực vừa chẻ củi vừa nói. “Tổ tiên của ta ba đời đều là người Tuyền Châu!”
“Ừm, chỗ Tuyền Châu này tốt, đất thiêng người tài.” Yên Vũ cười nói.
“Ha ha, cái khác không nói, chốt lại là có núi có sông. Nghe nói các quan gia từ Lâm An tới? Lâm An trông như thế nào? Có khác lắm so với Tuyền Châu không?” Lý Trực hơi tò mò, hỏi.
“Ừm, cũng có núi có sông, nhưng mà nhiều người, không an nhàn yên tĩnh giống như nơi này.” Yên Vũ nói xong, đột nhiên không hề báo trước, hỏi. “Hôm qua ngươi nói ta cái gì?”
Lý Trực sững sờ, trên mặt thật thà vẻ không hiểu. “Hả? Câu nào?”
“Cái câu mà lúc gần đi đó, ta không nghe rõ. Ngươi nói xong thì chạy đi, ta cũng không kịp hỏi.” Yên Vũ nhìn hắn, nói.
Lý Trực ngốc nghếch cười, cúi đầu. Trên mặt đen thui của hắn xuất hiện một chút đỏ ửng. “Nói… Nói quan gia ngài dáng vẻ thật là đẹp mắt! So với những cô gái ở thành Tuyền Châu còn đẹp hơn…”
Tiếng nói vo ve như muỗi, đầu chôn đến ngực. Rõ ràng là một bộ dáng xấu hổ, ngượng ngùng.
Nhưng trong tai của Yên Vũ lại nghe được nhịp tim của hắn không biến hoá quá mức, bình tĩnh, vững vàng.
Nhìn bộ dạng hắn lúng túng khẩn trương, nói chuyện vẻ e lệ, lúc này nhịp tim của hắn phải theo đó mà tăng nhanh mới đúng. Nhưng không có, chứng minh dáng vẻ hắn xấu hổ khẩn trương rất có thể là giả vờ!
Yên Vũ cười cười. “Ngươi biết nấu món Lâm An không? Buổi trưa ta muốn ăn cá dấm chua Tây hồ, không biết có làm được không?”
Lý Trực ngẩng đầu, thật thà nói: “Nô tài thử xem, quan gia yêu cầu là được rồi! Sau này ngài muốn ăn cái gì thì cứ nói cho nô tài, nô tài cái khác không được nhưng làm cơm vẫn có thể thông qua.”
“Tay nghề của ngươi cũng không thể nói là thông qua!” Yên Vũ khen một câu, xoay người rời đi.
Lý Trực này ít nhiều có vấn đề. Tối thiểu lúc đối mặt, phản ứng của hắn trong ngoài không giống nhau.
Trên đường Yên Vũ quay về hậu viện gặp phải một thị vệ đi tới.
Tâm tư nàng khẽ động, đứng lại, gọi thị vệ kia tới gần.
Thị vệ nhìn thấy là tuỳ tùng bên người công tử. Nói là tuỳ tùng, nhưng chỉ thấy công tử nuôi hắn ở trong viện, ra ngoài làm việc cũng không mang theo bên người. Lại thấy hắn mặt mày xinh đẹp, dáng người mảnh mai thướt tha, tất cả mọi người suy đoán hắn là luyến đồng được công tử nuôi. Trong những gia đình lớn, nuôi mấy người luyến đồng cũng không phải việc ghê gớm gì.
Mặc dù thị vệ khinh thường hắn, nhưng cũng biết ngừơi bên cạnh công tử thì không thể đắc tội, liền xụ mặt tiến lên.
Yên Vũ cười dịu dàng với hắn, dáng vẻ như hoa xuân nở rộ rung động lòng người. “Ngươi nhìn xem, ta có thể coi là xinh đẹp không?”
Thị vệ kia biến sắc, trên mặt có vài phần tức giận, mím môi, nhất thời chẳng biết nói cái gì cho phải, chỉ miễn cưỡng ôm quyền hướng về phía nàng, cất bước nhanh chóng rời khỏi trước mặt nàng.
Yên Vũ tự gật đầu với mình. Đúng vậy, thị vệ kia đổi sắc mặt, đồng thời nhịp tim cũng thay đổi. Tức giận và vui mừng đều là một loại cảm xúc, mặt dù trên mặt biểu hiện khác nhau, nhưng giống nhau chính là sẽ khiến nhịp tim người ta đột nhiên tăng nhanh.
Phản ứng của Lý Trực là giả bộ. Tại sao hắn muốn giả bộ dáng vẻ có hảo cảm đối với mình? Là hắn muốn khiến cho mình thả lỏng cảnh giác đối với hắn? Nhưng chẳng phải trong thức ăn hắn đưa tới không có độc sao?
Rốt cuộc là tại sao?
Vụ án giết người lấy tim ở Tuyền Châu có quan hệ gì với mình? Vì sao sau khi cái người mặc áo choàng mũ đỏ kia đâm nàng một dao thì biến mất một cách khó hiểu vậy? Vì sao mình tới Tuyền Châu là bắt đầu nằm ác mộng giống y như thật? Giữa các vấn đề này có quan hệ vô hình hay không?
Yên Vũ trở lại trong viện, trong đầu vẫn loạn thành một nùi.
Buổi trưa Tuyên Thiệu không có trở về. Lý Trực lại đúng hẹn đưa tới một dĩa cá dấm chua Tây hồ đầy đủ sắc hương vị. Mùi vị chua chua khiến cho ngửi thấy cũng nhịn không được nước miếng chảy ròng ròng.
Trên người Yên Vũ không có ngân châm, không thể làm gì khác hơn là lấy ra một cây trâm bạc từ trong hành lý mà Lục Bình sắp xếp cho nàng lúc đầu. Nàng cắm vào từ đầu tới đuôi con cá, cây trâm bạc vẫn sáng ngời như mới, không có dấu hiệu đổi màu chút nào.
Thật sự là nàng đã suy nghĩ nhiều? Lý Trực không có táy máy tay chân trong thức ăn của nàng? Nàng nằm ác mộng không phải là bởi vì ăn cơm nước bị bỏ thuốc?
Có lẽ là nàng thật sự suy nghĩ nhiều. Toàn Cơ chủ phải có bao nhiêu buồn chán mới có thể phí nhiều tâm tư quanh co đối với một người tay trói gà không chặt như vậy? Lúc trước hắn có thể một tay bóp chết nàng… Đúng vậy, nếu hắn thật sự muốn nàng chết, vì sao không một tay bóp chết nàng, rõ ràng tay hắn đã chụp lên cổ họng của nàng! Nhưng cố ý cầm dao găm đâm nàng? Hơn nữa, với thủ pháp giết người lấy tim thành thạo như vậy, làm sao có thể với khoảng cách gần như vậy mà để cho nàng còn có cơ hội sống sót? Hắn không phải là muốn nàng chết! Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?
Yên Vũ đột nhiên có cảm giác bị người ta nắm ở trong tay đùa bỡn. Ở nơi nàng không thấy được, như có một đôi tay nắm lấy nàng đùa bỡn ở trong tay. Nhưng nàng ngay cả người đó là ai cũng không rõ ràng.
Loại cảm giác này rất tệ.
Yên Vũ nhìn thức ăn trên bàn, không có lòng nào để ăn. Cầm đũa gẩy gẩy cơm trong chén, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Lý Trực dường như còn đang bận việc trong phòng bếp, bọn thị vệ ở bên ngoài phòng bếp trong viện hoặc đứng hoặc ngồi chồm hổm ăn cơm.
Hết thảy đều tốt, tựa như rất bình thường, rất bình tĩnh. Chỉ có một mình nàng lo âu phiền muộn.
Lộ Nam Phi vội vã chạy về từ bên ngoài, đứng ở ngoài cửa, thấy thức ăn ở trên bàn thì hơi bất ngờ, nhưng vẫn thả cái hộp đựng thức ăn ở trong tay xuống, thông báo một câu. “Công tử đang bận” Rồi xoay người rời đi.
Yên Vũ liền ăn lửng dạ thức ăn Lộ Nam Phi mang về cùng với dĩa cá dấm chua Tây hồ.
Buổi trưa hơi buồn ngủ, chợp mắt một chút ở ngay trên trường kỷ.
Tỉnh dậy lại là một lớp mồ hôi, trốn không thoát biển lửa, ánh lửa ngút trời, cảm giác phỏng…
Yên Vũ nổi lên khó chịu không rõ, nhìn đâu cũng không vừa mắt. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao Đến bây giờ Tuyên Thiệu cũng chưa bắt được Toàn Cơ chủ? Sao bọn họ không lên đường quay về Lâm An, rời khỏi cái nơi quỷ quái này!
Toàn bộ buổi chiều Yên Vũ đều sầm mặt, còn vô ý làm bể hai chén trà. Khi dọn dẹp miểng chén trà thì lại cắt đứt tay, mọi chuyện lớn nhỏ không thuận. Nàng đối với phiền muộn và nhẫn nại hầu như đã đến giới hạn.
Ngay cả Tuyên Thiệu trở về từ bên ngoài, nàng cũng không cho một sắc mặt tốt.
“Đêm nay ta ở dịch quán cùng nàng.” Tuyên Thiệu thấy Yên Vũ sầm mặt, liền chủ động rót trà đặt ở bên tay nàng.
Hắn ít khi có hành động này. Nếu vào ngày thường, Yên Vũ chắc chắn sẽ vừa mừng vừa lo vì được yêu chiều.
Nhưng hôm nay buồn bực, nàng nhấp một ngụm trà, nhưng cảm thấy nóng miệng, cực kỳ bất mãn ném cái chén đi. “Trà nóng như thế chàng bảo ta làm sao uống?” Giọng nói của nàng hơi sắc bén, Tuyên Thiệu kinh ngạc nhìn nàng.
“Nhìn cái gì? Chỉ cho phép chàng nổi giận với ta, không cho ta nổi giận với chàng sao?” Yên Vũ bóp bóp trán, thở dài một cái. Nàng đang làm cái gì đây? Vô duyên vô cớ lại phát hoả gì với Tuyên Thiệu?
Tuyên Thiệu quay sang, cũng không để ý gì.
Yên Vũ đứng dậy, đi vào phòng trong. Nàng muốn nằm một chút, có thể trong lòng sẽ tốt hơn một ít.
Nhưng đi đến bên giường lại đá phải chân, nàng đau đến nước mắt đều chảy ra. “Cái gì cũng đối nghịch với ta? Thấy ta dễ khi dễ lắm phải không? Không có việc gì thuận lợi cả! Rốt cuộc là ai đang sống mái với ta? Tuyền Châu cái nơi quỷ quái này, vì sao ta phải tới chỗ như thế?!”
Yên Vũ không nhịn được từng câu từng câu oán giận nổi lên.
Tuyên Thiệu nghe nàng kêu đau liền lập tức chạy tới, nghe vậy thì đứng ở chỗ cách nàng hai bước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...