Một đêm này, thành Tuyền Châu thật là yên tĩnh.
Không có bất kỳ gió thổi cỏ lay. Ngày hôm sau, các nơi cũng bình an khoẻ mạnh, không có người báo cáo chuyện ác nào.
Ngày thứ ba vẫn như vậy, ngày thứ tư, ngày thứ năm…
Yên Vũ đã có thể tự mình xuống giường đi lại. Thành Tuyền Châu cũng không xảy ra vụ án giết người lấy tim nữa.
Kinh thành đã được chim bồ câu đưa thư về. Hoàng đế hạ lệnh tiêu diệt phân đà của Toàn Cơ ở khắp nơi, cũng kêu gọi võ lâm nghĩa sĩ đồng tâm hiệp lực, cùng nhau trừ hại vì dân chúng. Hễ thu được đầu của Toàn Cơ chủ, tiền thưởng ngàn lượng. Người có thể cung cấp tin tức về Toàn Cơ chủ, tiền thưởng trăm lượng.
Bởi vì người chết ở thành Tuyền Châu đều là dân chúng bình thường, một khi bố cáo việc này, lập tức kích thích mãnh liệt sự phẫn nộ của dân chúng. Võ lâm hào hiệp đều tuyên bố muốn trợ giúp triều đình tiêu diệt Toàn Cơ.
Tình hình dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Thương thế của Yên Vũ cũng chuyển biến tốt lên một cách ổn định.
Rốt cuộc Tuyên Thiệu không ngày đêm hầu ở bên cạnh nàng nữa. Nàng chậm rãi bước đi thong thả ở hành lang trước cửa. Nghe tiếng ve kêu ở trên cây và tiếng nói chuyện lên lên xuống xuống trong dịch quán.
Toàn Cơ chủ nói nàng là thiên lý nhĩ, thật sự đã quá đề cao nàng. Ngoài tiếng ve kêu trăm ngày nay ra, nàng cũng chỉ có thể nghe được tiếng động trong phạm vi dịch quán, nhưng xa một chút liền nghe không rõ.
Nào dám nói ‘thiên lý’?
Bỗng nhiên nàng nghe được có tiếng nói chuyện quen thuộc truyền đến.
“Công tử đã ra lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tuỳ tiện đi vào.”
“Ta không có tuỳ tiện đi vào, chỉ là muốn gặp người tuỳ tùng bên cạnh công tử một chút.” Là giọng nói của Tần Xuyên.
“Vậy cũng không được, không có lệnh của công tử… Này! Ngươi!”
Tần Xuyên lách mình vòng qua người nọ. Một thân áo dài xanh nhạt của hắn xuất hiện ở cửa viện, ánh mắt cùng đụng với Yên Vũ đang giương mắt nhìn ra bên ngoài.
“Ngươi đi ra ngoài!” Thủ vệ đuổi theo từ đằng sau.
“Để hắn vào đi.” Yên Vũ trầm giọng nói.
“Dạ.” Lúc này thủ vệ mới cúi đầu lui ra.
Tần Xuyên bước đến. Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nàng. “Nghe nói muội bị thương?”
Yên Vũ cười khẽ. “Không có việc gì lớn. Đã khoẻ rồi.”
“Lời nói đêm hôm đó của ta, muội còn nhớ rõ không?” Tần Xuyên đứng dưới ánh mặt trời, ngẩng đầu nhìn nàng. Quần áo màu xanh nhạt thêu hoa văn chìm chiếu dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt.
Chân mày Yên Vũ cau lại. Đêm hôm đó? Cái đêm mưa trước khi đi?
“Ta nói nếu hắn đối với muội tốt, ta sẽ ở một bên nhìn muội hạnh phúc. Nếu hắn…” Tần Xuyên nghiến răng nói tiếp phần còn lại. “Ta chờ hắn trở về sẽ nói trước mặt hắn.”
“Huynh muốn gặp Tuyên Thiệu?” Giờ Yên Vũ mới hiểu được vì sao Tần Xuyên không lẻn vào mà lại quang minh chính đại đi vào từ cửa chính.
Thì ra huynh ấy dự định mặt đối mặt với Tuyên Thiệu?
“Huynh… Tần Xuyên, huynh điên rồi sao?” Yên Vũ trố mắt. Huynh ấy muốn nói gì với Tuyên Thiệu? Nói rằng huynh ấy thật sự đã đợi nàng tám năm? Nói rằng nàng thật ra cũng thích huynh ấy tám năm? Nói nàng tiếp cận hắn bất quá chỉ vì lợi dụng hắn?
Yên Vũ nhìn Tần Xuyên không thể tin, giơ tay lên chỉ về phía cửa. “Huynh đi! Chuyện của muội không cần huynh quan tâm! Muội đều như huynh nói, chân tướng năm đó muội không tra xét nữa! Muội đã gả cho Tuyên Thiệu rồi! Giờ đây muội sống rất tốt, rất hạnh phúc! Xin huynh không nên tiếp tục đến quầy rầy muội được không?”
Tần Xuyên đứng ở dưới bậc thang, ngửa đầu nhìn Yên Vũ tức giận cả mặt đỏ bừng. “Nếu hắn có thể bảo vệ muội tốt, sẽ không để cho muội gặp phải nguy hiểm lặp đi lặp lại nhiều lần, ta tuyệt sẽ không tới can thiệp gì cả. Nhưng hắn không thể! Hắn không làm được! Cho nên, ta không thể làm như không thấy!”
Yên Vũ nghe được thủ vệ kia ở bên ngoài viện vừa mới tìm người đi bẩm báo với Tuyên Thiệu.
Yên Vũ cũng nghe được tiếng của Tuyên Thiệu đã trở về.
Nàng bình tĩnh nhìn Tần Xuyên cố chấp, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa thương xót. Nàng đã phụ tám năm của bọn họ, vì sao huynh ấy vẫn khăng khăng một mực như vậy?
Tuyên Thiệu nhấc chân vào viện.
Một thân hắc y, thân hình thon dài, khí chất cao ngạo giống như thần tiên. Ánh mặt trời chói chang cũng bị hắn làm cho ảm đạm.
“Tần công tử, có lời gì muốn nói với phu nhân của ta?” Tuyên Thiệu đi lên bậc thềm, sợ đụng tới vết thương của Yên Vũ, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Nhìn hình bóng hai người rúc vào với nhau, Tần Xuyên rốt cuộc cụp mắt xuống.
“Ngày đám cưới hôm đó, ngươi cướp nàng ấy đi từ trong tay ta. Ta buông tay, không phải là vì ta sợ đánh không lại ngươi, chỉ là ta thấy nàng ấy cam tâm tình nguyện đi với ngươi. Ta cho rằng, ngươi sẽ đối tốt với nàng ấy, chăm sóc nàng ấy, bảo vệ nàng ấy. Nhưng ngươi không làm được, ngươi để cho nàng ấy trải qua nguy hiểm, khiến nàng ấy bị thuơng. Ngươi hoàn toàn không quan tâm nàng ấy, ngươi chỉ để ý tới lỗ tai của nàng ấy có thể trợ giúp ngươi! Ngươi chỉ để ý tới năng lực của nàng ấy!” Tần Xuyên ngẩng đâu nhìn thẳng Tuyên Thiệu, mỗi chữ mỗi câu được nói như đinh đóng cột. “Cho nên, ta muốn mang nàng ấy rời khỏi ngươi!”
Mặt Tuyên Thiệu trầm như sương, dưới ánh nắng chói chang, nhưng trên người hắn lại toả ra khí lạnh.
Yên Vũ níu chặt góc áo của Tuyên Thiệu. Nàng sợ hai người trước mặt lại động thủ.
Một người là biểu ca của nàng. Một người là tướng công của nàng, từ khi nàng bị thương tới nay đã không ngủ không nghỉ, mỗi ngày canh ở bên cạnh nàng, chăm sóc nàng.
Lòng nàng không phải bằng đá. Thời gian dài đến nay như vậy, hắn đối tốt với nàng, sao nàng có thể không chút cảm động?
Hai người này đều là người nàng quan tâm. Nàng không muốn nhìn thấy bất cứ người nào trong bọn họ bị thương cả.
Tuyên Thiệu rũ mắt nhìn tay của Yên Vũ đang siết chặt góc áo của nhắn, rốt cuộc không có động thủ trước, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi không cho được thứ nàng muốn.”
Tần Xuyên đứng lặng dưới thềm đá, nghe vậy thì chăm chú nhìn Tuyên Thiệu. “Ta không cho được, ngươi có thể sao?”
Tuyên Thiệu thản nhiên cười, nói: “Ngươi không cho được, là bởi vì ngươi hoàn toàn không biết nàng ấy mong muốn cái gì! Ngươi cho rằng bảo vệ nàng ấy ở sau lưng là đang bảo vệ nàng ấy, là đối tốt với nàng ấy sao? Đó chỉ là ngươi cho rằng mà thôi, là ý nghĩ ích kỷ của ngươi. Mong muốn của nàng ấy là đối đãi bình đẳng, tự mình chịu trách nhiệm, nàng ấy không muốn trở thành phụ thuộc vào người nào. Nàng ấy đã nghĩ thông suốt qua cố gắng của mình, giành được tông trọng cùng kính nể từ người ngoài, mà không phải là lấy danh nghĩa thiếu phu nhân của Tuyên gia đến ngồi hưởng sẵn.”
Yên Vũ kinh ngạc nghiêng mặt nhìn Tuyên Thiệu. Không phải hắn là người bá đạo, ích kỷ nhất sao? Không phải hắn là người độc đoán, ngang ngược nhất sao? Tại sao một chút tâm tư nhỏ của mình hắn đều có thể thông cảm?
Đúng vậy, nàng đã từng là tỳ nữ lưu lạc thanh lâu, đã từng tự nguyện làm nha hoàn của Tuyên Thiệu, đã từng dùng biện pháp bỉ ổi tính kế hắn… Nhưng vì báo thù, những việc này nàng có thể nhẫn nại. Dù cho có khổ hơn hoặc uất ức gấp mười lần, nàng cũng có thể chịu được. Chẳng qua là nhẫn nại này cũng không mài mòn được kiêu ngạo từ trong xương của con gái phủ thừa tướng là nàng.
Nàng đứng ở Xuân Hoa lâu, ngoài ưu đãi của má Từ ra, còn dựa vào tài đánh đàn của mình. Nàng tiếp cận Tuyên Thiệu là mượn thính lực hơn người của mình. Cho dù là nàng tính kế hắn, dùng thân thể của mình… Nàng đã từng quý trọng tình cảm với Mục Thanh Thanh, là bởi vì Mục Thanh Thanh đối với nàng bình đẳng, tôn trọng, như tỷ muội… Giờ đây, người hiểu mình nhất lại là Tuyên Thiệu, là con trai của kẻ thù?
Trong lòng Yên Vũ vừa khổ sở bất đắc dĩ vừa an ủi vui mừng. Được người chồng như vậy là may mắn của nàng, nhưng ân oán của nàng cùng Tuyên gia cũng đã sớm định trước không biết làm sao…
“Cám ơn chàng, Tuyên Thiệu.” Nàng thì thầm nói, đưa tay ôm choàng lấy hông của hắn, vùi mặt vào lồng ngực hắn. Nàng không nhìn vẻ mặt của Tần Xuyên. Có một số việc không phải là thời gian dài ngắn thì có thể quyết định.
Con ngươi màu hổ phách của Tần Xuyên chứa đựng khó tin cùng đau đớn đến tận xương tuỷ.
Không phải là hắn đang trách Yên Vũ nhào vào trong lòng một người đàn ông khác ở trước mặt hắn, mà là đang oán hận bản thân mình. Quen biết biểu muội tám năm qua, cũng không bằng với sự hiểu biết của Tuyên Thiệu đối với muội ấy.
Tuyên Thiệu có thể nhìn rõ muội ấy như vậy, đó là thật sự dùng chân tình sao? Nếu hắn thật tâm đợi muội ấy… Hắn đã nói, hắn sẽ không quấy rầy, chỉ biết canh giữ từ xa, nhìn muội ấy hạnh phúc.
Tần Xuyên lặng lẽ lui ra khỏi viện. Một thân áo dài xanh nhạt biến mất bên ngoài cửa gỗ.
Tình cảnh Yên Vũ lo sợ cũng không xuất hiện, khiến cho nàng thật thở dài một hơi, trong lòng cũng có dòng ấm áp chậm rãi trôi qua.
“Trước đây ít khi nói nhiều như vậy, khát rồi.” Tuyên Thiệu cúi đầu nhìn nàng, nói.
Yên Vũ từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, cười khẽ. “Thiếp pha trà cho chàng nhé?”
Tuyên Thiệu gật đầu, nắm chặt tay nàng, cùng nhau vào phòng.
Yên Vũ vừa đập bể bánh trà, bỏ lá trà vào trong ấm tử sa, vừa nheo mắt nhìn sắc mặt coi như tốt của Tuyên Thiệu, nói: “Lần này chàng lại nghiêm phạt Lộ đại nhân sao?”
Tuyên Thiệu quay mặt đi chỗ khác, ho khan một tiếng. “Lần này hắn có lỗi, ta cũng có lỗi.”
Yên Vũ cười nói: “Tuy chàng biết thiếp muốn gì, nhưng chàng vẫn bá đạo như vậy, làm thật là chưa đủ tốt. Có một số việc là đã định, cũng không phải chúng ta nỗ lực là có thể thay đổi. Cho nên, đừng trách hắn, cũng đừng tự trách mình, được không?”
Tuyên Thiệu quay đầu lại nhìn nàng, thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của nàng, nhưng nhìn không thấy nội tâm khổ sở đấu tranh của nàng.
Có một số việc là đã định, tựa như quan hệ của nàng và hắn, đã định trước nàng phải phụ sự thẳng thắn thành khẩn của hắn, phụ một tấm chân tình của hắn…
“Được!” Hắn chậm rãi gật đầu đáp ứng.
Lúc hoàng hôn, mặt trời đã ngã về tây, trong viện có một mảng lớn bóng râm, cũng không nóng như thiêu giống như ban ngày vậy. Yên Vũ cầm quyển sách chậm rãi đi tản bộ ở trong viện.
Nàng nghe được có người rón rén tới gần viện, núp ở cửa thò đầu nhìn.
Nàng làm vẻ chuyên tâm đọc sách, không để ý đến.
Người nọ núp một hồi, dường như có chút sốt ruột, khẽ kêu: “Quan gia, quan gia…”
Lúc này Yên Vũ mới quay sang nhìn hắn.
Quả nhiên thấy đầu Lý Trực lộ ra phân nửa ở cạnh cửa.
Lý Trực thấy nàng nhìn qua, gương mặt đen lộ ra chút xấu hổ. “Quan gia, ta nấu canh bồ câu, đưa cho ngài bồi bổ thân thể.”
Yên Vũ nhìn hắn, cũng không đi đón lấy cái lồng ở trong tay hắn.
Trên mặt Lý Trực hơi gấp. “Quan gia, ngài mau cầm đi. Bồ câu rất nhỏ, không đến vài miếng, nếu để cho quan gia khác nhìn thấy thì không đủ chia.”
Yên Vũ nhướn mày nhìn hắn. “Nói vậy, canh bồ câu này chỉ một mình ta có?”
Lý Trực liên tục gật đầu không ngừng.
“Tại sao chỉ một mình ta có?” Yên Vũ lại hỏi.
Gương mặt đen thui của Lý Trực lại có thể lộ ra một chút đỏ ửng. “Ngài, chẳng phải ngài bị bệnh sao?”
“Sao ngươi biết ta bị bệnh?”
“Tuy rằng thuốc của ngài đều được nấu ở trong viện, nhưng nô tài ngửi thấy được vị thuốc đông y. Trong dịch quán không có thức ăn thích hợp gì, bị bệnh làm sao có thể ăn uống như bình thường chứ? Phải bồi bổ thân thể mới được!” Giọng của Lý Trực ngốc nghếch, tay giơ cái lồng lại hết sức cố chấp.
Thuốc của nàng đều do Lộ Nam Phi nấu ở trong viện, thức ăn bồi bổ thân thể nàng đều là mua về từ bên ngoài. Ngược lại không ngờ Lý Trực này có lòng như vậy, đặc biện nấu canh bồ câu mang tới cho nàng.
Tay hắn giơ cái lồng duỗi lâu như vậy, nhìn mỏi rồi. Yên Vũ giơ tay nhận lấy cái lồng. “Vậy thì cảm ơn ngươi.”
Lý Trực cuống quít xua tay, cười thật thà. “Không dám nhận, không dám nhận.”
Lại liếc mắt nhìn Yên Vũ, giọng nói giống như muỗi kêu, nói một câu. “Quan gia, dáng dấp ngài thật là đẹp mắt.” Giọng nói rớt lại, người thì quay đầu chạy đi.
Yên Vũ xách cái lồng đứng tại chỗ, bật cười một cái.
Thấy Lý Trực giơ lâu như vậy, nhưng không ngờ cái lồng này thật nặng, nàng cầm một tay, vết thương trên ngực bị kéo hơi đau.
Yên Vũ nhấc chân vào phòng, bỏ cái lồng xuống. Bên trong có một cái chung bằng sứ, lấy chung sứ ra, mở nắp. Mùi thơm nồng nặc đập vào mặt. Nàng nhịn không được ngửi một cái thật sâu, thơm quá!
Nàng thật có chút đói bụng, phỏng chừng còn phải chờ Tuyên Thiệu một hồi mới có thể trở về. Nàng cúi đầu tìm ra từ trong lồng một cái muỗng bằng sứ, múc một chút canh bồ câu nếm thử. Mùi vị thơm ngon tinh khiết, dầu mỡ đều bị lượt đi, thơm mà không ngấy. Yên Vũ dứt khoát ngồi xuống, đem một chung canh bồ câu ăn đến thấy đáy.
Nàng đứng dậy loanh quanh ở trong phòng vài vòng để tiêu thực. Sắc trời dần muộn, Tuyên Thiệu vẫn chưa về.
Yên Vũ hơi mệt mỏi, bị thương gân cốt bao giờ cũng hao tổn nguyên khí, huống hồ chi càng là vết thương ở trên ngực. Nàng nằm trên trường kỷ, muốn chợp mắt một lát, mắt nhắm lại thì ngủ thiếp đi.
Ánh lửa ngút trời của phủ thừa tướng, trên đường vắng vẻ không một bóng người. Nàng quay đầu lại tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không thấy bóng dáng của biểu ca. Bên tai là tiếng nhà cửa sụp đổ dưới tàn phá của hoả hoạn.
Nàng nhấc chân chạy vào trong đám lửa của phủ thừa tướng.
Nhưng lúc này đã không còn ai níu chặt nàng lại, thà bị nàng cắn bị thương cũng không buông tay ra.
Nàng còn chưa tới gần, đám lửa đã nướng mặt mũi, thân thể của nàng nóng rực.
Nàng muốn dừng lại. Lúc này nàng đã biết, mặc dù mình vọt vào cũng vô ích. Nàng muốn dừng lại, báo thù cho cha mẹ
Nhưng nàng không thể khống chế bước chân của mình, vẫn từng bước, từng bước một tới gần đám lửa.
“Không, không nên đi…” Yên Vũ tự nhủ.
Đám lửa gần như sắp liếm đến làn váy của nàng thì nàng rốt cuộc cũng ngừng lại.
Nàng muốn xoay người chạy, chạy khỏi nơi này.
Đúng lúc đằng sau có một người đẩy mạnh nàng một cái! Đẩy nàng vào trong đám cháy!
Nàng ngã vào trong biển lửa, quay đầu nhìn lại, thấy chỗ mình đứng vừa rồi có một bóng đen, mơ hồ không rõ, thấp thoáng có thể nhìn ra hình người, nhưng lại như là một đám sương mù màu đen.
Yên Vũ sợ hãi kêu lên, tỉnh lại. Nhịn không được vỗ vào thân thể của mình, muốn phủi tắt lửa trên người. Nhưng phát hiện trên người rin rít, y phục đều ẩm ướt mồ hôi, dán vào trên da.
Không có lửa! Nhưng cảm giác bị thương chân thật như vậy! Nàng cảm thấy trên người vẫn đau như cũ!
Gió thổi qua, y phục ẩm ướt mồ hôi dính ở trên người lại có chút lạnh.
Yên Vũ ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Sắc trời còn chưa tối hẳn, Tuyên Thiệu cũng chưa trở lại.
Nàng ngủ cũng không lâu, nhưng trong mộng lại giống như đã qua rất lâu.
Khí trời rất nóng, y phục dán vào trên người rất là khó chịu. Trong lòng nàng cũng hơi buồn bực.
Chẳng biết lúc nào Tuyên Thiệu mới có thể trở về, nàng chỉ có thể tự chịu đựng đau đớn trên ngực, lấy nước bị phơi nắng nóng ở trong sân đến, đơn giản lau mình, thay y phục.
Trong ngày thường, những thứ này đều là Tuyên Thiệu làm cho nàng. Hôm nay tự mình làm, khó tránh khỏi vết thương bị kéo, thỉnh thoảng đau nhức, khiến cho nàng càng khó chịu.
Đổi xong y phục, nhưng lại cảm thấy trong phòng khó chịu giống như lồng hấp, ngay cả bày băng nhưng nàng vẫn cảm thấy nóng.
Nàng đứng dậy đi ra sân. Trong sân, đá xanh trên đất bị phơi suốt ngày, lúc này mặt trời đã xuống núi, nhưng có hơi nóng bốc lên từ dưới. Trái lại, đi nơi nào cũng không dễ chịu như ở trong phòng. Thời tiết nóng bức khiến cho nàng càng thêm khó chịu.
Lắng tai nghe được tiếng Tuyên Thiệu trở về dịch quán, nàng sầm mặt chờ ở trong sân.
Không bao lâu, Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi trước sau bước vào viện. Trong tay Lộ Nam Phi còn cầm hộp đựng thức ăn, là thức ăn mua về từ bên ngoài cho nàng.
“Thiếu phu nhân, chẳng phải hôm qua nói muốn ăn đầu sư tử kho sao*? Hôm nay ta tìm đến mấy tửu quán, rốt cuộc tìm được rồi!” Lộ Nam Phi giơ lên cái hộp đựng thức ăn đang xách.
(*xem hình thì thấy giống như thịt băm bọc bên ngoài, trứng ở bên trong, link tham khảo hình đây: http://.yihesu.com/images/upload/236_20100915084819.pjpeg)
“Chờ ngươi mua cơm về thì ta chết đói rồi!” Yên Vũ bực bội trả lời một câu.
Lộ Nam Phi nghe vậy kinh ngạc liếc nhìn nàng. Thiếu phu nhật thường ngày là một người thật ôn hoà mà?
“Vào đi, trong sân nóng.” Tuyên Thiệu tiến lên kéo tay nàng nói.
Yên Vũ nhíu mày theo hắn về lại trong phòng.
Lộ Nam Phi thấy trên bàn bày canh bồ câu ăn còn dư lại. “Đây là?”
“Lý Trực đưa tới.” Yên Vũ trả lời.
Vẻ mặt Lộ Nam Phi hoài nghi bưng chung sứ lên ngửi một cái, rồi rót ra nếm thử một chút.
Yên Vũ bỗng nhiên khẩn trương. “Thế nào? Canh này không có vấn đề chứ?”
“Trong canh bỏ thêm vài vị thảo dược, đều là dược liệu bồi bổ thân thể, canh bồ câu cũng là đại bổ, trời nóng như vậy, bổ như thế, cũng khó trách thiếu phu nhân tâm trạng bực bội.” Lộ Nam Phi nói, thu dọn cái lồng cùng chung sứ. Bày thức ăn ở trong hộp lên.
Tuyên Thiệu còn chưa ăn, nhưng Yên Vũ đã no rồi.
Lộ Nam Phi dọn xong cơm nước liền lui ra ngoài.
Yên Vũ ngồi ở bên cạnh nhìn Tuyên Thiệu dùng cơm.
“Sao Lý Trực lại nghĩ đến đưa cơm cho nàng?” Tuyên Thiệu đặt đũa xuống, hỏi.
Yên Vũ nhíu mày. “Hắn nói ngửi được trong viện chúng ta có mùi thuốc đông y, nghĩ là thiếp bị bệnh, cho nên nấu canh bồ câu cho thiếp bồi bổ thân thể. Sao vậy, chàng nghi ngờ hắn có vấn đề?”
Tuyên Thiệu không có ra kết luận gì, chỉ nói: “Nhìn lại một chút đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...