Yên Vũ nháy mắt với Tô Vân Châu.
Tô Vân Châu lanh tay lẹ chân kéo Lưu ma ma.
“Ma ma, bà làm cái gì vậy?” Yên Vũ cười nói.
“Thiếu phu nhân nhân hậu như vậy, lão nô vô cùng cảm kích. Đứa con trai kia của ta thành thật an phận, nhưng cũng là một hũ nút. Đợi ở phòng thu chi nhiều năm như vậy vẫn chỉ là một người thu chi. Vốn nghĩ đời này nó cũng không hơn thế, không ngờ đến được thiếu phu nhân thưởng thức…” Lưu ma ma nói, nước mắt lại chảy xuống.
Yên Vũ nghe nhịp tim của bà ta, nhìn vẻ mặt của bà ta, biết lời bà ta nói là lời trong lòng.
Đứng dậy kéo tay bà ta qua, vỗ nhẹ nói: “Ma ma đừng như vậy. Bà cũng biết phu nhân không thích ta, bà ở trước mặt phu nhân nói một câu còn có tác dụng hơn so với ta nói mười câu. Sau này còn phải nhờ cậy nơi bà nhiều hơn mới phải. Bà đừng quá khách sáo!”
Kêu Lục Bình dẫn Lưu ma ma đi tiền viện một chuyến để gặp con trai bà ta.
Lưu ma ma ngược lại cũng đúng là người thông minh. Từ khi rời khỏi hậu viện của Tuyên Thiệu không lâu sau liền đi tìm thông gia của bà ta là Viên thị.
Thêm một hồi thì Viên thị tới cầu kiến Yên Vũ.
“Thiếu phu nhân, bà ta dám ra oai phủ đầu người, chúng ta cũng ra oai phủ đầu bà ta đi. Bà ta muốn cầu kiến thì cầu kiến sao? Không để cho bà ta gặp!” Tô Vân Châu lầu bầu nói ở bên tai Yên Vũ.
“Chấp nhặt với bà ta, chẳng phải hạ thấp thân phận của mình ngang với bà ta sao?” Yên Vũ đứng dậy phân phó Lục Bình. “Kêu bà ta vào đi.”
Tô Vân Châu lại lâù bầu nói: “Thảo nào tiểu nha đầu của chính viện nghị luận nói người dễ bị khi dễ, cái này không phải là dễ khi dễ sao?”
Yên Vũ quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, bất đắc dĩ nói: “Ngươi chạy đi chính viện hồi nào?”
Tô Vân Châu mới kinh ngạc phát hiện nói lỡ miệng, tay lập tức che miệng, lắc đầu cười lấy lòng với nàng, thừa dịp trước khi nàng làm khó dễ, vội vàng chạy ra ngoài.
Viên thị đã đi vào phòng chính, khom mình hành lễ với Yên Vũ.
Thân hình bà ta mượt mà, trắng trẻo. Trông vẻ ngoài ba mươi, nhưng vẻ mặt thì thuỗn ra, giống như Yên Vũ thiếu tiền bà ta.
“Thỉnh an thiếu phu nhân. Hồi bẩm thiếu phu nhân, ngày người tiếp quản phòng dệt, nô tỳ không khoẻ trong mình, sợ lây bệnh cho chủ tử nên không thể thỉnh an với chủ tử. Hôm nay hết bệnh mới đến đây, xin chủ tử đừng trách.” Khi nói chuyện thì nghiêm túc, có nề nếp.
Yên Vũ gật đầu không nói.
Viên thị đứng một hồi, nhịn không được lén nâng mắt nhìn Yên Vũ, thấy nàng đang thưởng thức cái chén trong tay thì lại mở miệng nói: “Thiếu phu nhân có dặn dò gì không ạ?”
“Không có.” Yên Vũ lãnh đạm nói.
“Vậy… nô tỳ xin cáo lui?” Viên thị có chút không chắc chắn, thử nói dò xét.
“Ừm.” Yên Vũ vẫn ung dung nhàn nhã như cũ.
Viên thị lui hai bước, cuối cùng không nhẫn nại dừng bước chân. “Bẩm thiếu phu nhân, vải vóc trong phòng dệt của chúng ta tuy rằng đều là quản gia thống nhất chọn mua, nhưng mấy vật lẻ tẻ như kim chỉ đều là phòng dệt tự mình mua, báo cáo thu chi lại với phu nhân. Sau này…”
Viên thị dừng lời, nhìn Yên Vũ.
Những thứ này, Yên Vũ đã xem sổ sách rồi, sớm minh bạch.
Nàng còn đặc biệt kêu Tô Vân Châu ra chợ, đi tìm hiểu giá cả thị trường.
Một đồng được mười đến mười lăm cây kim may, Viên thị báo thu chi một đồng một cây. Năm đồng một cuộn tơ, Viên thị báo thu chi mười đồng. Đây vẫn chỉ là vật liệu dùng làm quần áo cho người hầu. Vật liệu dùng cho các chủ tử thì càng quý giá, thế nước cũng lớn hơn.
Nhìn đơn giản mỗi một khoản cũng không nhiều, nhưng những thứ này đều là thứ tiêu xài nhiều, được mua thường xuyên. Tiếp tục quanh năm suốt tháng, tiền bạc Viên thị tham ô không dưới mấy chục lượng.
Vài chục lượng bạc ở trong nhà dân thường có thể coi là kếch xù.
Nhưng đối với Tuyên phủ mà nói thì chỉ như muối bỏ bể, không đáng nhắc tới. Điều mấu chốt là người quản lý có muốn bỏ qua hay không.
Viên thị lại mù quáng vì cái lợi nhỏ này mà cố ý hạ thể diện của Yên Vũ.
Nhưng bà ta không biết, khi Yên Vũ còn nhỏ chính là tiểu thư con vợ cả trong phủ thừa tướng, chi phí ăn mặc đều không khỏi xa hoa phú quý. Sau đó, mặc dù ẩn thân Xuân Hoa lâu, nhưng Xuân Hoa lâu càng là một nơi tiêu tiền như nước, nàng chưa từng xem một chút tiền lẻ này ở trong mắt.
Nếu bà ta thức thời, Yên Vũ đương nhiên sẽ không vì một chút lợi nhỏ nhoi này mà làm khó dễ bà ta.
Nhưng nếu bà ta ngu xuẩn, là người không thức thời thì Yên Vũ tuyệt đối sẽ không dung túng một vú già phá hư kế hoạch lưu lại ấn tượng tốt cho Tuyên phu nhân của nàng.
“Từ nay về sau, khoản thu chi dĩ nhiên là báo tới chỗ này của ta, lúc nào mẫu thân muốn kiểm tra thì trình cho mẫu thân, hoặc là đến cuối năm giao cho mẫu thân.” Yên Vũ dời tầm mắt từ cái chén ở trong tay đến trên mặt Viên thị. “Ngươi còn có cái gì không rõ không?”
“Không, nô tỳ đều hiểu.” Viên thị cau mày đáp.
“Ngươi thường ngày làm như thế nào thì từ nay về sau làm như vậy. Nếu không có sai lầm gì thì ta cũng sẽ không làm khó ngươi. Nhưng nếu thân thể ngươi thật không khoẻ thì ta cũng không tiện làm phiền ngươi quá mức, sẽ cho phép ngươi về nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Yên Vũ đem lời nói rất rõ ràng.
Nơi có thể tham ô trong phòng dệt cũng không nhiều, quý nhất là vải vóc và tơ vàng bạc đều có định số. Những trang sức thường được dùng thêu trên quần áo như ngọc trai và bảo thạch thì càng có người đặc biệt trông coi.
Viên thị ở phòng dệt nhiều năm như vậy cũng không phạm sai lầm gì lớn, tham ô một ít lợi nhỏ, nàng cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt để cho bà ta tiếp tục như thế.
Tục ngữ nói, nước quá trong ắt không có cá. Người có thể bị một chút lợi nhỏ này mua chuộc thì dễ bị bắt chẹt nhất.
“Vâng, nô tỳ ghi nhớ.” Viên thị khom người trả lời, vội vàng lui ra ngoài.
Cũng không biết bà ta đã thật sự hiểu rõ hay là giả bộ hiểu rõ.
Mùa hè đến.
Quần áo mùa hè năm nay của các chủ tử đã làm xong.
Yên Vũ kêu Lục Bình tâm tư cẩn thận mang theo hai tiểu nha hoàn kiểm tra từng món một rồi mới đưa đến các phòng.
Khi đến trang phục của nha hoàn nhất đẳng bên cạnh các chủ tử thì lại chậm trễ chưa làm ra.
Các nha hoàn hầu hạ bên cạnh chủ tử đa số đều đang tuổi lớn, quần áo mùa hè năm ngoái phần lớn đều nhỏ đi rất nhiều. Mặc vào đến trước mặt chủ tử không khỏi thất lễ.
Cho nên y phục năm ngoái không thích hợp, vẫn còn mặc y phục mùa xuân chưa đổi.
Dĩ nhiên Yên Vũ chú ý tới chuyện này.
Ngầm tìm hiểu được, không phải là Viên thị mua ít kim chỉ mà là xoi mói tú nương cắt quần áo sai, y phục đã may xong lại bị tháo ra lần nữa, thành ra chậm tiến độ.
Nàng một mặt kêu Lục Bình lén cầm quần áo bị ngắn của nha hoàn các phòng đem đến cửa hàng quần áo bên ngoài làm thêm, một mặt ung dung bình tĩnh quan sát Viên thị.
Ngày hôm đó nàng đang ở trong viện tỉa nhánh hoa thì Lưu ma ma ở bên cạnh Tuyên phu nhân tới viện của nàng.
“Thiếu phu nhân, phu nhân mời người đi qua.” Có chuyện lần trước, Lưu ma ma đối với nàng đặc biệt khách khí, thân cận.
Yên Vũ ngừng tay, thay quần áo, liền đi về phía chủ viện.
Lưu ma ma ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Hôm nay tâm trạng của phu nhân không tốt lắm, thiếu phu nhân để ý một chút.”
Yên Vũ gật đầu. “Ma ma có biết vì sao tâm trạng của mẫu thân không tốt không?”
“À… Ngày mùa hè thời tiết khô nóng, không phải là dễ dàng tâm trạng không tốt sao? Huống chi mấy đại nha hoàn bên cạnh phu nhân vẫn còn mặc quần áo mùa xuân, khiến người ta nhìn thấy nóng đó!” Lưu ma ma nói xong, lau lau mồ hôi trên ót.
Lúc Yên Vũ tới trong viện của Tuyên phu nhân thì nghe thấy tiếng của Viên thị nói: “Thiếu phu nhân tiết kiệm, có lẽ là sợ người chê nàng ta không biết quản lý, nên làm ra dáng cho người thấy, cắt giảm tiền bạc, kim chỉ cũng không mua đủ. Đây đều là ghi chép toàn bộ thứ cần dùng, những thứ hàng thấp kém không lên được mặt bàn kia, chẳng phải lỗ kim bị bung ra thì là đầu kim bị gãy… thành ra mới làm trễ nãi thời gian.”
Ba chữ “hàng thấp kém” của Viên thị được nhấn mạnh, chẳng biết có phải là có ngụ ý gì hay không.
Lưu ma ma đi ở đằng trước nàng, nhưng không nghe được tiếng nói chuyện trong phòng, đến gần mới ho nhẹ một tiếng, ám chỉ người trong phòng là thiếu phu nhân đã tới.
Viên thị vội ngừng nói.
Lưu ma ma xốc rèm lên, Yên Vũ cất bước vào phòng, nhìn thấy Viên thị cúi đầu đứng ở một bên.
Tuyên phu nhân thì đen mặt nhìn nàng.
“Mẫu thân đại nhân.” Yên Vũ khom người, giọng nói thanh thuý như ngọc va chạm nhau.
Trong phòng được bày băng, có nha đầu đứng ở sau bồn băng quạt cây quạt nên cũng không nóng lắm. Một tiếng này của nàng càng như dòng suối trong, khiến cho không khí uể oải trong phòng dường như sống động một chút.
Tuyên phu nhân hắng giọng một cái, nói: “Lúc con tiếp nhận phòng dệt, ta có nó với con rằng không nên gấp gáp, không hiểu cũng không sao, bây giờ là rèn luyện không phải phản công. Thế nhưng vót đến nhọn cả đầu*, muốn biểu hiện bản thân, tham công liều lĩnh không thể chấp nhận được.”
(*ý nói liều lĩnh bất chấp tất cả để chứng minh điều gì đó)
Trong lòng biết Tuyên phu nhân đã tin vào Viên thị cho bà ấn tượng ban đầu, Yên Vũ khom người đáp: “Dạ.”
Thấy nàng không nóng nảy biện bạch cho mình, sắc mặt của Tuyên phu nhân hoà hoãn một chút. Chỉ vào đại nha hoàn bên người, nói: “Nhìn đi, bây giờ là mùa gì rồi, vẫn còn mặc quần áo mùa xuân, nóng đến ót đổ đầy mồ hôi, không phải là làm lỡ thời gian sao?”
“Dạ, mẫu thân.” Thái độ Yên Vũ nhận sai vô cùng tốt, tiếp đó giọng dịu dàng nói. “Mấy ngày trước con nhìn thấy trong phủ gấp gáp làm quần áo mùa hè, tựa như có hơi bận rộn, liền kêu Lục Bình đưa ra bên ngoài làm một ít. Bằng không phát cho các cô nương bên người mẫu thân trước đi?”
Tuyên phu nhân vô cùng kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái. Lục Bình ở ngoài cửa đã đáp một tiếng.
Phái Tô Vân Châu trở về lấy y phục. Tô Vân Châu cái khác thì không được việc, nhưng chạy nhanh nhất trong mấy nha đầu.
Không bao lâu đã cầm y phục trở lại.
“Đi đổi đi, đứng ở đây ta nhìn thấy cũng nóng.” Tuyên phu nhân ngược lại cũng nói hết sức tốt.
Phái mấy người bên cạnh đi xuống, bà ta nhìn Yên Vũ nói: “Con đã biết bọn họ đẩy nhanh tốc độ, nhưng vì sao muốn cắt xén tiền bạc mua sắm? Lại đem ra ngoài may, không phải là càng lãng phí sao?”
Yên Vũ mở lớn mắt nhìn không hiểu. “Con dựa theo tiêu xài đầu mùa hè của năm ngoái, đưa tiền bạc cho Viên thị để bà ta mua sắm, nhưng bà ta lại trả về một nửa bạc. Con cũng cảm thấy lạ, sao còn dư nhiều tiền vậy chứ? Thì ra không đủ sao? Mẫu thân xem đi, Lục Bình đều ghi lại trong sổ sách đây.”
Yên Vũ tiếp lấy sổ sách từ trong tay Lục Bình, lật tới trang mới nhất, trình tới trước mặt Tuyên phu nhân.
Lưu ma ma không khỏi nhìn lại Yên Vũ. Thảo nào dọc đường đi thiếu phu nhân không chút hoang mang, thì ra là đến có chuẩn bị!
Tuyên phu nhân nhìn sổ sách một chút, rồi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Viên thị cũng hơi thay đổi.
“Viên thị, ngươi nói đi, chuyện gì xảy ra hả?” Tuyên phu nhân trầm giọng, nghiêm khắc hỏi.
“Chuyện này… Phu nhân…” Viên thị hơi hoảng. Bà ta vốn tưởng rằng thiếu phu nhân không hiểu những thứ này, hơi có ý lấn thiếu phu nhân tuổi còn trẻ, hơn nữa xuất thân không tốt.
“Có lẽ là Viên thị hiểu lầm ý của con, tự chủ trương tiết kiệm chi tiêu chứ gì?” Yên Vũ chậm rãi nói.
Tuyên phu nhân không ngờ Yên Vũ sẽ giải thích thay Viên thị.
Viên thị càng hết sức bất ngờ, trong lòng hơi ngạc nhiên mừng rỡ, cho rằng Yên Vũ muốn lấy lòng bà ta là sau này còn muốn nhờ vào bà ta.
“Có thể gọi tú nương tới hỏi một chút, phải cần bao lâu mới có thể đưa ra y phục làm xong?” Yên Vũ dịu dàng đề nghị.
Tuyên phu nhân gật đầu.
Yên Vũ nháy mắt với Lục Bình.
Lục Bình gật đầu đi.
Hôm đó, Yên Vũ ở bên ngoài phòng dệt nghe được tiếng tranh chấp của tú nương cùng Viên thị. Cẩn thận nghe, thì ra là tú nương bất mãn Viên thị bắt nàng ta huỷ đi rồi làm lại y phục đã may xong. Liền kêu Lục Bình vào xem tú nương nổi lên tranh chấp với Viên thị là ai, âm thầm ghi nhớ.
Chờ một hồi, Lục Bình dẫn tú nương trẻ tuổi nhất trong phòng dệt đi vào.
Vẻ mặt tú nương hơi khẩn trương, nhưng ánh mắt lại hết sức thuần khiết.
Mang nàng ta hành lễ rồi, Yên Vũ dịu dàng hỏi: “Quần áo mùa hè những năm qua luôn có thể đúng hạn làm ra, năm nay lại trễ đến bây giờ, hơn nữa ta không có phạt các ngươi, cho các ngươi thêm năm ba ngày, có thể làm ra tất cả quần áo trên dưới trong phủ?”
“Chuyện này…” Tú nương nâng mắt nhìn thiếu phu nhân một cái, thấy khuôn mặt thiếu phu nhân hoà ái, luôn khẽ mỉm cười với nàng ta, liền nổi lên vài phần can đảm. “Hồi bẩm chủ tử, quần áo mùa hè năm nay vốn sẽ không bị trễ, nếu không có Viên ma ma cố ý kếu nô tỳ may rồi huỷ, huỷ rồi lại may, thì cũng không đến mức như bây giờ…”
Viên thị quỳ cái rụp trên mặt đất. “Phu nhân, thiếu phu nhân minh giám, rõ ràng là bọn họ lén giở thủ đoạn, không cố gắng may, nô tỳ ngày thường nghiêm khắc với bọn họ nên lúc này bọn họ mới ghi hận trong lòng! Cố ý vu cáo hãm hại nô tỳ!”
Tú nương cũng quỳ rụp trên đất. “Nô tỳ không dám, nếu nói chúng nô tỳ lén giở thủ đoạn, đó là tuyệt đối không thể nào. Phượng nương vì gấp gáp làm y phục mà hai ngày không ngủ, mắt đều đỏ bừng. Xiêm y làm xong, Viên ma ma không phải chê tay áo hẹp thì là ngại vạt áo trước rộng, kiên quyết muốn chúng nô tỳ huỷ đi.”
Môi Viên thị run rẩy, đang muốn biện bạch.
Tú nương lại chợt lấy ra một cái áo khoác từ trong lòng, hay tay dâng lên. “Xin phu nhân và thiếu phu nhân xem qua, đây là xiêm y mà Viên ma ma kêu chúng nô tỳ huỷ đi, là Phượng nương suốt đêm làm ra, nô tỳ cảm thấy không thích hợp nên mới không đành lòng huỷ đi.”
Lưu ma ma tiến lên nhận lấy xiêm y, tung ra trình cho Tuyên phu nhân xem.
Tuyên phu nhân nhìn thoáng qua, phân phó đại nha hoàn bên người đi thay.
Nha hoàn kia thay xong, quả nhiên ổn thoả.
Ngay cả Viên thị đầu đầy mồ hôi, làm trò trước mặt Tuyên phu nhân và Yên Vũ, cũng không bới ra bất kỳ lỗi gì.
“Viên thị, ngươi có lời gì để nói không?” Sắc mặt Tuyên phu nhân âm trầm lạnh lẽo.
Viên thị khóc nhào trên đất. “Phu nhân, nô tỳ nhất thời hồ đồ…”
“Thôi, trời nóng bức như vầy, đừng để cho nàng ta kêu khóc ở trước mặt ta, huyên náo đến đổ mồ hôi đầy đầu!” Tuyên phu nhân giơ tay lên một cái. “Sai quản gia đem nàng ta bán đi! Nô tài lừa trên gạt dưới, khi dễ trên đầu chủ tử như vậy, Tuyên phủ dùng không nổi!”
Viên thị kêu khóc bị vú già lôi ra ngoài.
Lưu ma ma từ đầu chí cuối không có nói nửa câu cầu xin vì bà ta.
Yên Vũ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cũng không nói một lời.
Đợi trong phòng yên tĩnh lại, Tuyên phu nhân mới xoay mặt nhìn Yên Vũ, nói: “Con nhất định đã sớm biết bà ta cố ý hãm hại con?”
Yên Vũ đứng dậy khom người. “Xin mẫu thân trách phạt.”
“Con đứng dậy đi. Con biết rõ bà ta muốn hãm hại con cũng không nói rõ với ta, lại sợ làm lỡ thời gian dùng quần áo trong phủ, nghĩ đến làm xong ở bên ngoài để đền bù. Là bận tâm bà ta là lão nhân do ta mua vào phủ, sợ đắc tội với ta, khiến ta mất mặt mũi.” Tuyên phu nhân không nhanh không chậm nói. “Con băn khoăn chu đáo như vậy, ta lại phải trách phạt con cái gì đây?”
Tuyên phu nhân nhớ tới lần trước hiểu lầm Yên Vũ, nàng cũng là cung kính vâng theo như vậy, không chỉ đơn giản làm bà hiểu rõ, giải trừ hiểu lầm, mà còn bảo toàn mặt mũi của bà. Quả thật thiện lương lại đủ thông minh. Giờ xem ra, nàng ở lại bên cạnh Thiệu nhi ngược lại còn ổn thoả hơn so với Ngọc Dao.
Mặc dù Tuyên phu nhân vẫn đối với việc Tuyên Thiệu vì Yên Vũ nên ngỗ nghịch với cha mẹ mà có chút canh cánh trong lòng, nhưng bà cũng rất rõ ràng, cho dù không có Yên Vũ, Tuyên Thiệu cũng chưa chắc có thể phục hồi quan hệ với bọn họ.
Bây giờ con dâu ngược lại bằng lòng thân cận với chính viện, hơn nữa đối với bọn họ vô cùng ngoan ngoãn, nhắc tới đúng là chuyện tốt.
“Chuyện này con làm không tệ, bất quá sau này thủ đoạn nên cứng rắn, hoặc là phải cứng rắn một chút. Mai sau con làm đương gia chủ mẫu, há có thể để nô tài cùng nhau đến bắt nạt?” Tuyên phu nhân rũ mắt thổi nước trà, nói.
Yên Vũ làm ra vẻ kinh sợ nhưng có chút vui vẻ. “Sau này vẫn cần mẫu thân chỉ dạy nhiều hơn.”
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu này dường như có tiến triển cực lớn.
Yên Vũ rời khỏi viện của Tuyên phu nhân, kêu Lục Bình đi phòng dệt một chuyến, bổ nhiệm tú nương trẻ tuổi đã chỉ ra Viên thị làm người quản lý mới.
Có hành động này cũng không phải toàn bộ là vì nàng ta dám đứng ra ở thời khắc mấu chốt, càng bởi vì ánh mắt thuần khiết của nàng ta đặc biệt khiến Yên Vũ xúc động.
Yên Vũ mới vừa trở lại viện của Tuyên Thiệu thì đối diện với Tô Vân Châu cúi gằm mặt.
“Thiếu phu nhân.” Tô Vân châu vặn vẹo khom người hành lễ.
Yên Vũ liếc nhìn nàng ta một cái. “Ngươi sao vậy? Tỏ rõ tâm ý với Tần Xuyên bị cự tuyệt?”
Tô Vân Châu ngẩng đầu lên nhìn Yên Vũ, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nói: “Mới không phải! Huynh ấy cự tuyệt ta cũng không phải lần một lần hai, sao ta lại khó chịu chứ? Là huynh ấy phải đi!”
Yên Vũ nghe vậy sững sờ. “Phải đi?” Là biểu ca thấy nàng gả cho Tuyên Thiệu, đau lòng thất vọng nên mới định rời đi sao? Trong lòng Yên Vũ bỗng nhiên nổi lên cảm giác phức tạp, thất vọng mất mát rồi lại hết sức thả lỏng.
“Ừm, nói là Mân Nam có kẻ ác hoành hành, huyn ấy phải đi để diệt trừ kẻ ác.” Tô Vân Châu lo lắng nói.
Tần Xuyên chỉ là thị vệ bên người của Tuyên Văn Bỉnh, không phải là người của triều đình. Chuyện diệt trừ kẻ ác này mắc mớ gì tới huynh ấy? Chẳng lẽ là Tuyên Văn Bỉnh muốn đi Mân Nam?
“Nói vậy, chẳng phải Tần Xuyên phải rời khỏi Tuyên phủ sao?” Yên Vũ lại hỏi.
“Không phải, huynh ấy ngây người ở đây thật tốt, tại sao muốn rời đi?” Tô Vân Châu thở dài một tiếng. “Lúc sư huynh ở núi Thanh Thành luôn thích ngao du sông núi. Ta cứ ngỡ nguyện vọng của sư huynh là ngao du sông núi, sau này chúng ta có thể cùng nhau làm những hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa, xông pha giang hồ… Không ngờ rằng sư huynh lại thích quan trường. Mà thôi, mặc kệ sư huynh thích gì, ta đều sẽ đi theo bên cạnh huynh ấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...