Trong đầu Yên Vũ đang chuyển động rất nhanh, thấy Mục Thanh Thanh đẩy nàng về phía Tuyên Thiệu liền rời đi – đang dẫn theo bà chủ đi tới. “Vị công tử này, nha đầu kia không phải là hoa nương phục vụ ở phòng khách, ngài không thể mang nàng đi!” Má Từ tiến lên ngăn Tuyên Thiệu lại.
Tuyên Thiệu lạnh lùng nhìn bà ta. “Hử? Nơi này còn có người mà ta không thể mang đi?”
Giọng điệu vô cùng ngạo mạn.
Ngay cả Mục Thanh Thanh cũng không dám liếc mắt nhìn hắn một cái.
Má Từ vội vàng giải thích: “Nha đầu kia là tỳ nữ chuyên môn hầu hạ Thanh Thanh cô nương, không phải là hoa nương của Xuân Hoa lâu, ngài mang nàng đi như vậy…”
“Mắt chó của ngươi mù à! Hoàng thành ti dẫn người đi, khi nào còn phải qua sự đồng ý của người khác?” Vương đại nhân xông ra từ sau lưng Tuyên Thiệu. Vừa nghe đến ba chữ Hoàng thành ti, mặt bà chủ lập tức như màu đất, run rẩy vọt sang một bên, trong mắt mang theo hoảng sợ cùng bất đắc dĩ, vô cùng lo lắng nhìn về phía Yên Vũ.
Tuyên Thiệu cũng không để ý tới Vương đại nhân, nắm lấy Yên Vũ, bước đi.
Hai người ra khỏi cửa của Xuân Hoa lâu, lổ tai nhạy bén của Yên Vũ còn nghe được bà chủ – má Từ – oán trách: “Sao ngươi mang nàng ta ra đây? Không phải đã nói ngươi ở ngoài sáng, nàng ta ở trong tối, không thể để cho nàng ra gặp người sao?”
Tiếp theo là giọng nói thờ ơ của Mục Thanh Thanh: “Má đang lo lắng cái gì? Đừng nghe bọn họ dùng Hoàng thành ti doạ người. Tất nhiên là Tuyên công tử kia vừa ý Yên Vũ cho nên mới mang Yên Vũ đi. Ta nói, Yên Vũ có thể ra gặp người cũng tốt. Bề ngoài trắng trẻo đẹp như vậy, cả ngày núp ở sau lưng ta làm gì? Còn thường xuyên đóng giả ta đánh đàn, có mệt hay không hả? Ta nói, bọn ta là một tổ hợp, nàng ấy đánh đàn, ta ca hát, tất nhiên có thể khiến cho buôn bán của Xuân Hoa lâu càng thêm náo nhiệt. Đầu óc của người cổ đại mấy người không nhạy bén chút nào…”
Yên Vũ bị nhét vào xe ngựa. Xe ngựa càng lúc càng xa, âm thanh của Xuân Hoa lâu xa đến nỗi không thể nghe được. Tuyên Thiệu dựa vào ghế dựa rộng rãi bằng da cáo, thờ ơ nhìn nàng ngã ngồi trên ghế bên trong xe, bưng chung trà nhỏ tinh xảo bằng ngà voi lên. “Nói đi, trong Xuân Hoa lâu còn có đồng bọn của ngươi?”
Yên Vũ xoay người ngồi ngay trên ghế, đưa tay lấy cái vòng trên cổ tay xuống. Nàng không biết rốt cuộc vì sao Tuyên Thiệu hoài nghi nàng, chỉ biết có lẽ có quan hệ với vòng tay này. Trước mắt, để biết rõ chuyện gì xảy ra với vòng tay này thì phải có kế hoạch.
Nhưng chiếc vòng trơn tru tinh xảo, ngoại trừ trên mặt chiếc vòng có hoa văn phức tạp thì cũng không có chỗ nào khác thường.
Yên Vũ nhìn không ra vòng tay này có cái gì bất thường, hai tay đưa chiếc vòng cho Tuyên Thiệu. “Công tử là bởi vì chiếc vòng này mà hoài nghi tiểu nữ?”
Tuyên Thiệu nhấp một ngụm trà, thấy nàng cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, liền lên tiếng nhắc nhở: “Người làm chủ vừa rồi ở Xuân Hoa lâu là Vương đại nhân, hôm qua trong nhà xuất hiện một xác nữ, xác nữ bị quăng vào giếng chết, đã bị ngâm nước hoàn toàn không nhận ra, trên cổ tay đeo chiếc vòng bằng vàng giống của ngươi như đúc.”
Trong lòng Yên Vũ cả kinh, chưa từng nghĩ đến chỉ một chiếc vòng này mà khiến nàng cùng một vụ án mạng dính dáng với nhau.
“Nếu ta nói chiếc vòng vàng này là do người khác tặng thì công tử sẽ tin chứ?” Yên Vũ bình tĩnh trong lòng, trầm giọng nói.
Tuyên Thiệu nghe vậy, liếc nàng một cái, hừ nhẹ một tiếng. “Ngược lại cũng không phải là không có khả năng. Nhưng ngươi cố ý tiếp cận ta chắc chắn là có mưu đồ.”
Tuyên Thiệu tuy chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng một cái liền dời ánh mắt đi, nhưng nàng cảm thấy ánh mắt hắn sắc bén, bản thân mình thoáng như bị hắn nhìn thấu.
Thầm thở ra một hơi, ngượng ngập nói: “Công tử, ta quả thật không có cố ý tiếp cận công tử… Đại danh của Tuyên công tử ở thành Lâm An này không ai là không biết? Muốn tiếp cận công tử làm sao chỉ có một mình ta?”
Yên Vũ nói xong, một đôi tay mềm óng ánh như bạch ngọc vịn vào đầu gối Tuyên Thiệu
Giương mắt ngưỡng mộ ngoan ngoãn nhìn Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu lạnh lùng nhìn nàng.
Nhưng Yên Vũ ngập ngừng dừng lại, không biết bước tiếp theo nên như thế nào. Mặc dù nàng ở thanh lâu, nhưng nàng chỉ phụ trách hầu hạ Mục Thanh Thanh, phụ trách ngầm đánh đàn phối hợp với Mục Thanh Thanh.
Mục Thanh Thanh là thanh quan* của Xuân Hoa lâu, chỉ bán nghệ không bán thân.
(*thanh quan: người làm thuê trong sạch)
Về phần phục vụ nam nhân, Mục Thanh Thanh chưa hề làm qua, nàng càng chưa hề làm qua.
Tuyên Thiệu cười nhạo một tiếng, nhấc chân đá văng nàng ra. “Chỉ chút bản lĩnh đó mà muốn quyến rũ ta?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...