Yên Vũ

Tuyên Thiệu đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, quay đầu lại nhìn Lộ Nam Phi, nói: “Bên Cao Khôn không nói gì sao?”

Lộ Nam Phi chậm rãi gật đầu. “Dạ, không chịu nói gì cả.”

“Tiếp tục thẩm tra, đừng giết chết người.” Tuyên Thiệu vừa nói dứt lời thì đi về phía trong cung.

Hoàng đế nghỉ đến gần trưa mới dậy.

Chuyện đêm qua khiến người ta kinh ngạc run sợ, thật là mệt mỏi.

Hoàng thượng vừa dậy liền có người bẩm báo Tuyên Thiệu chờ ở ngoài cung.

Sau khi hoàng đế dậy rửa mặt, cũng không dùng bữa liền gặp Tuyên Thiệu.

Tuyên Thiệu trình lên thánh chỉ giả: “Hồi bẩm thánh thượng, còn đây là chiếu thư giả mà thái giám Trần Vũ cấu kết với người khác, muốn mưu hại tính mạng của thánh thượng, phù lập Nhị hoàng tử.”

Hoàng đế xem xong thánh chỉ, ném thánh chỉ, lớn tiếng hỏi: “Trần Vũ cấu kết với người nào, có kết quả chưa?”

Tuyên Thiệu im lặng một hồi. “Còn chưa có.”

Hắn cũng không nói ra Trần Võ khai Thục phi.

Là bởi vì hắn cho rằng chuyện này cho dù Thục phi có tham dự trong đó thì cũng chỉ là bị lợi dụng, bây giờ đem ra làm đệm lưng mà thôi.

Yên Vũ nghe được lời của Cao Khôn. Cao Khôn và An Niệm Chi mới thật sự là chủ mưu ở phía sau.

Nếu bây giờ nói ra Thục phi, theo như tín nhiệm của hoàng thượng đối với Cao Khôn, nói không chừng sẽ thả Cao Khôn ra, vậy tìm An Niệm Chi sẽ khó khăn.

“Vậy chuyện này có quan hệ gì với Cao Khôn?” Hoàng đế thoáng bậm môi, do dự hỏi.

“Thần luôn phái người âm thầm nhìn chằm chằm Cao Khôn. Có người bẩm báo trước đó từng thấy Cao Không cùng Trần Vũ lén gặp mặt, tựa như đang mưu đồ gì đó. Cho nên chuyện này Cao Khôn cũng là tình nghi lớn.” Tuyên Thiệu nói với vẻ tin tưởng.

“Ồ? Lại có chuyện này?” Hoàng đế ngờ vực.

“Dạ.” Nhưng Tuyên Thiệu trả lời rất nghiêm túc.

Hoàng đế chậm rãi gật đầu. “Nếu như thế thì thẩm tra cẩn thận đi, tuyệt đối không thể nhân nhượng kẻ gian!”

Hoàng đế dừng một chút rồi lại mở miệng nói: “Nhưng cũng không thể oan uổng người vô tội.”

“Dạ!” Tuyên Thiệu khom người đáp.

Tuyên Thiệu ra khỏi hoàng cung.

Cũng chẳng biết lúc này trên ngự án của hoàng đế đã chất đầy đống tấu chương tố hắn.

Nói hắn đêm qua khăng khăng cố chấp giữ lại các vị đại thần không cho phép ra cung, còn liên luỵ các vị đại thần đều là người bị tình nghi.

Đêm qua dù sao có chuyện hoàng đế bị tập kích, trên tấu chương của các vị đại thần ngoại trừ tố cáo hành vi đêm qua của hắn mà còn liệt kê tỉ mỉ nhiều lỗi lầm từng có của hắn. Nói hắn hoành hành ngang ngược, không coi ai ra gì, nói hắn tham nhũng nhận hối lộ, dung túng thuộc hạ, nói hắn ngang ngược kiêu ngạo, xa hoa lãng phí, đồ dùng hết sức xa hoa vân vân…

Những chuyện này từng không coi là vấn đề, bây giờ đều bị móc ra.

Có người thấy chiều gió đêm qua, ngửi ra đây có lẽ là một cơ hội lớn dời đến Tuyên gia.

Cục diện càng loạn càng tốt cho đục nước béo cò.

Tuyên Thiệu còn đang hao tâm tổn trí, cố sức tìm kiếm hung thủ thật sự ám sát hoàng đế.

Ngược lại hoàng đế nhín chút thời gian với luyện đan tu đạo, tự mình lật xem tấu chương.


Thấy nhiều tấu chương buộc tố cáo Tuyên Thiệu, Hoàng đế từ đầu chí cuối không phát ra một lời.

Chỉ truyền gọi Tuyên Văn Bỉnh tới, bày tấu chương ở trước mặt Tuyên Văn Bỉnh.

Tuyên Văn Bỉnh lật xem tấu chương.

Quỳ xuống nói: “Hoàng thượng thánh minh, bất kể là Tuyên gia hay là Tuyên Thiệu đều trung thành và tận tâm đối với hoàng thượng, tuyệt không hai lòng. Bây giờ Thiệu nhi bị thương trong người nhưng vẫn thủ vững Hoàng thành ti, tìm cho ra hung thủ. Xin hoàng thượng minh giám.”

Trong tay hoàng đế vẫn cầm một quyển tấu chương. Quyển tấu chương này ngôn từ sắc bén, cũng càng quá khích. Không chỉ liệt kê tỉ mỉ nhiều lỗi của Tuyên Thiệu, mà càng bày tỏ rằng chuyện đêm qua là Tuyên Thiệu cấu kết với người khác hoạ loạn triều cương. Nếu không thì sao Hoàng thành ti phụ trách an toàn của đại nội lại có thể cho phép thích khác lẫn vào, vân vân…

Hoàng thượng nhìn Tuyên Văn Bỉnh quỳ gối trước mặt, lại nhìn tấu chương trong tay.

Cuối cùng vẫn ụp tấu chương lại ở trên ngự án.

“Được rồi, Tuyên đại nhân đứng lên đi. Trẫn tất nhiên là tin ngươi, cũng tin tưởng Thiệu nhi.” Hoàng thượng chậm rãi nói. “Nhưng Thiệu nhi dù sao tuổi còn trẻ, sau này thu liễm một chút.”

“Dạ!” Tuyên Văn Bỉnh khom người trả lời. Trong lòng cũng không thoải mái gì mấy.

Tuyên Thiệu mười một tuổi vào Hoàng thành ti liền bắt đầu tác phong làm việc như thế, nhiều năm như vậy hoàng thượng cũng không nói cái gì.

Giờ đây Tuyên Thiệu càng lớn càng thu liễm, ngược lại khiến cho hoàng thượng bất mãn.

Tuyên Văn Bỉnh rời khỏi ngự thư phòng của hoàng thượng, ngửa đầu nhìn trời, than nhẹ một tiếng lòng vua khó dò. Có đôi khi, rõ là mình muốn tốt cho Hoàng thượng, ngài lại khăng khăng không thấy mình tốt, khiến người ta thấy bực dọc cả người, không có chỗ để trút.

Có phải cũng nên khuyên Tuyên Thiệu không cần vì chuyện này mà phí sức nữa?

Bây giờ Hoàng thượng bất mãn đối với Thiệu nhi, còn không phải bởi vì Thiệu nhi nhốt Cao Khôn lại sao?

Cao Khôn chính là kẻ gian, nhưng hoàng đế lại thấy Cao Khôn vừa mắt.

Trả Cao Khôn về, cân bằng quan hệ của Cao Khôn và Tuyên gia, đối với Tuyên gia cũng là điều lợi. Tổn hại cũng là hoàng đế.

Bây giờ bắt giữ Cao Khôn, ngược lại kích thích bất mãn của hoàng đế đối với Tuyên gia.

Cao Khôn bị lật đổ, các đại thần khác thấy Tuyên gia độc quyền liền muốn thừa cơ hội này, lợi dụng hoàng đế đối với Cao Khôn không muốn bỏ, cùng nhau lật đổ Tuyên gia, cái gọi là nhất cử lưỡng tiện.

Cục diện ngày hôm nay Tuyên Văn Bỉnh nhìn hiểu.

Tin rằng Tuyên Thiệu cũng nhìn hiểu.

Tuyên Văn Bỉnh ra khỏi cung, do dự mãi, nhưng không có đi Hoàng thành ti.

Thiệu nhi đã lớn, tin rằng nó có phán đoán của mình. Ông đi khuyên nó cái gì? Kêu nó thả Cao Khôn? Kêu nó vì bảo trụ địa vị ngày nay của Tuyên gia mà thoả hiệp với kẻ gian? Kêu nó vì cân bằng áp lực mọi mặt mà không tra ra chân tướng?

Lời này Tuyên Văn Bỉnh cảm thấy mình không nói ra miệng được.

Chuyện trôi qua chừng mấy ngày.

Mấy ngày nay, bất kể là Tử Cấm Thành hay là Lâm An, hoặc cả trong triều đình, dường như gió êm sóng lặng.

Ít ra nhìn bề ngoài là gió êm sóng lặng.

Tất cả tấu chương tố cáo Tuyên Thiệu đều bị giữ lại không phát ra.

Hoàng đế không trách người tố cáo, cũng không có bất cứ hành động nào đối với Tuyên Thiệu.

Nhưng điều này đã đưa ra một tín hiệu với các đại thần, đó là hoàng đế đã không bảo vệ Tuyên Thiệu giống như trước đây nữa.

Vì thế các đại thần tựa như mèo thích mùi tanh, ra sức nghiên cứu còn có thể làm sao tố cáo Tuyên Thiệu.


Hận không thể lục lọi những chuyện sai Tuyên Thiệu làm ra từ thời mặc quần yếm đều nói ra.

Trần Vũ ở Hoàng thành ti đã chỉ còn lại nửa cái mạng, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

“Ta muốn gặp Tuyên công tử…” Trần Vũ lẩm bẩm nói.

“Ngươi thành thật khai báo thì tự nhiên có thể gặp Tuyên công tử.” Người hành hình cười nhạt.

“Ta muốn gặp Tuyên công tử…” Trần Vũ chỉ nói lặp đi lặp lại một câu như vậy.

Người hành hình liền báo cho Tuyên Thiệu biết.

Tuyên Thiệu lại đi tới hình phòng của Trần Vũ lần nữa.

Chỉ mấy ngày không gặp, Trần Vũ thật giống như một lột một lớp da.

“Bây giờ nghĩ xong rồi sao?” Tuyên Thiệu lạnh nhạt nói.

“Giết ta đi! Giết ta…” Trần Vũ mở mắt, sau khi nhìn thấy người đứng trước mặt đúng là Tuyên Thiệu thì dùng hết sức lực nói.

“Để ta chết, để ta chết…”

Tuyên Thiệu đi hai bước tới gần hắn. “Ngươi nói điều ta muốn biết, muốn chết muốn sống đều có thể tuỳ ngươi.”

Mặt Trần Vũ lộ vẻ kinh hãi. “Là Thục phi… Là Thục phi sai khiến…”

Tuyên Thiệu giơ ngón trỏ lên lắc lắc. “Ta muốn nghe lời thật.”

“Là lời thật!”

“Ngươi biết Toàn Cơ không?” Tuyên Thiệu chợt hỏi.

Trần Vũ sững sờ, vẻ sợ hãi trên mặt tăng lên. Hắn mãnh liệt lắc đầu, động tác ảnh hưởng đến vết thương, máu trên cổ hắn chảy ra. Nhưng động tác lắc đầu của hắn chẳng những không ngừng mà ngược lại càng mãnh liệt hơn.

Thị vệ ở một bên muốn tiến lên cầm máu cho hắn. Vừa hành hạ vừa chữa trị, có thể giữ mạng của hắn, không để cho hắn chết.

Cũng không biết Trần Vũ sức lực từ đâu tới, khiến cho thuốc cầm máu ở trong tay thị vệ không rơi đến trên vết thương của hắn được.

Thị vệ kia phát cáu, một tay lôi cổ hắn, một tay cứng rắn ấn thuốc bột lên.

Chỉ nghe Trần Vũ kêu thảm một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

“Còn tưởng rằng hắn muốn gặp công tử là có lời gì muốn báo, không ngờ…” Người hành hình hơi đỏ mặt nói.

Tuyên Thiệu xua xua tay cho biết không để ý tới.

“Hắn biết Toàn Cơ.” Tuyên Thiệu nói với Lộ Nam Phi đi cùng.

“Nhìn vẻ mặt của hắn đúng là rất sợ, cho nên không dám nói.” Lộ Nam Phi gật đầu theo.

“Toàn Cơ chủ là người có thủ đoạn, có thể khiến cho người bị hành hạ đến cái dạng này cũng không khai hắn ra.” Tuyên Thiệu tán thán một tiếng.

Người hành hình làm Trần Vũ tỉnh lại.

Tuyên Thiệu nghiêng mặt nhìn hắn. “Chúng ta đã biết Toàn Cơ rồi, chúng ta cũng đã gặp qua Toàn Cơ chủ, cho nên ngươi không cần sợ thành cái dáng vẻ kia.”


Mặt Trần Vũ lộ vẻ kinh hoàng. “Là cha nuôi… Là cha nuôi… Ông ấy sẽ giết ta, là cha nuôi của Cao Khôn… Không phải là ta nói, không phải là ta nói. Ông ấy biết sẽ giết ta, làm thành tượng da người, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong…”

Tuyên Thiệu nghe vậy, kề lỗ tai gần sát Trần Vũ mới nghe rõ lời hắn nói.

“Là cha nuôi của Cao Khôn?” Tuyên Thiệu hồ nghi.

“Cái gì là tượng da người?” Lộ Nam Phi cũng nghe rõ từng chữ một.

Tuyên Thiệu khẽ lắc đầu. “Con người An Niệm Chi này tà đạo vô cùng, có lẽ là những tà thuật mà người ta không thấy được. Hèn chi khiến người ta sợ đến như vậy.”

Tuyên Thiệu nhìn Trần Vũ một cái, xoay người đi ra hình phòng.

Chuyển đến trong hình phòng của Cao Khôn.

Hình dạng của Cao Khôn không khá hơn Trần Vũ bao nhiêu. Vết máu đầy người, đâu còn nhìn ra được hình dáng quyến rũ mê hoặc như ngày thường.

Nhưng trạng thái tinh thần của Cao Khôn thật tốt hơn nhiều so với Trần Vũ.

Nghe thấy có tiếng động, nâng mắt nhìn một chút, nhìn thấy Tuyên Thiệu, còn nhếch miệng cười cười.

“Ta sẽ không nói cái gì cả, bởi vì ta cái gì cũng không biết. Ta không hề làm gì cả.” Cao Khôn thấp giọng nói.

Một câu nói khiến hắn thở dốc thật lâu, mới lại mở miệng. “Tuyên Thiệu, ngươi sớm thấy ta không vừa mắt, ngươi mượn cơ hội trả thù, vu cáo hãm hại ta!”

“Ta có phải vu cáo hãm hại ngươi không, ngươi rõ ràng nhất. Trần Vũ đã khai, là mưu đồ của ngươi và cha nuôi ngươi, đúng không?” Tuyên Thiệu lạnh lùng nói.

Cao Khôn ngẩn ra. Chợt nghe hai từ “cha nuôi”, trên mặt đầy vết máu của hắn trong nháy ắt sửng sờ, tiếp đó cười khan nói: “Trần Vũ? Trần Vũ hắn không biết cái gì cả, chỉ là vu oan giá hoạ mà thôi. Cha nuôi gì? Ta không biết!”

“Chờ khi hắn bị bắt thì ngươi sẽ biết.” Tuyên Thiệu đến gần Cao Khôn, nói.

Cao Khôn thấy hắn gần đến vậy, liền cũng thấp giọng nói. “Ngươi biết thì sao? Ngươi bắt không được ông ấy, đời này ngươi cũng đừng nghĩ bắt được ông ấy!”

Tuyên Thiệu hồ nghi nhìn Cao Khôn. Nhưng Cao Khôn cười ngậm miệng.

Hỏi nữa nhưng cũng không chịu nói ra một chữ.

Tuyên Thiệu đi ra hình ngục.

Đôi mắt như hắc diệu thạch híp lại.

“Cha nuôi của Cao Khôn, ta nghe nói thái giám trong cung vì không có con nối dòng nên nhiều người có thói quen nhận con nuôi. Nói vậy, An Niệm Chi rất có khả năng cũng là thái giám trong cung?”

Lộ Nam Phi nghe vậy, chẳng biết Tuyên Thiệu đang hỏi hắn hay là đang tự nói với mình.

Suy nghĩ một chút, vẫn đáp: “Như vậy, ngược lại có thể tra trong cung một chút. Trong cung mỗi lần mua vào một nhóm thái giám đều có ghi vào trong danh sách. Nếu như hắn thật sự là thái giám trong cung thì sẽ phải lưu lại đầu mối trong sổ sách thái giám.”

Tuyên Thiệu gật đầu. “Gọi Lộ Minh Dương tới.”

Lộ Nam Phi nghe vậy xoay người đi.

Tuyên Thiệu giao bản danh sách tra duyệt thái giám giữ chức vụ lớn mười năm gần đây cho Lộ Minh Dương.

Vì Lộ Minh Dương có được trí nhớ gặp qua là không quên, để hắn lật xem thì càng ít tốn sức hơn so với để người khác chỉnh lý rồi đối chiếu.

Lộ Minh Dương cũng chộp Thượng Quan Hải Lan tới cùng hắn lao động chân tay.

Khi thấy phủ nội vụ chồng chất danh sách thái giám tới nóc nhà thì Lộ Minh Dương đã khóc không ra nước mắt.

Tuyên Thiệu cũng kêu người hỏi thăm điều tra ở trong cung, xem có người từng nghe nói Cao Khôn nhận ai làm cha nuôi không.

Cũng không có ai nghe thấy chuyện này.

Hơn nữa, bây giờ hoàng đế dường như có chút đề phòng đối với Tuyên Thiệu, chuyện điều tra của Tuyên Thiệu cũng không thuận lợi.

Ngày hôm đó hoàng đế đều cho gọi Thái tử và Nhị hoàng tử đến ngự thư phòng.

Chỉ vào một chồng tấu chương không có phát ra, kêu hai đứa con trai lật xem.

Thái tử lật xem sơ qua một lần, càng xem càng tức giận, cuối cùng dứt khoát ném tấu chương, nghiêm mặt ngồi ở một bên.


Nhị hoàng tử cũng nhanh chóng lật xong, buồn bực ngồi ở phía dưới Thái tử, cũng không nói gì.

Hoàng đế nhìn phản ứng của hai đứa con trai, nhìn Thái tử, hỏi. “Thái tử có ý nghĩ gì?”

“Phụ hoàng! Thái phó chính là trung thần, trung thành và tận tâm đối với phụ hoàng. Bây giờ ngày đêm vất vả còn chưa tìm ra thích khách ám sát phụ hoàng hôm đó, đám văn thần kia cái gì cũng không biết, chỉ biết dùng chút lỗi tầm thường này đến tố cáo hắn. Đây! Đây là ràng là ghen ghét, là nói xấu!” Thái tử đỏ mặt tía tai.

Nhưng nghiêng mặt nhìn thấy hoàng đế đã lạnh mặt.

Liền nhịn xuống bác bẻ vì Tuyên Thiệu, cắm đầu ngồi xuống.

“Còn ngươi?” Hoàng đế nhìn Nhị hoàng tử, hỏi.

Vẻ mặt Nhị hoàng tử lại là hơi kinh ngạc. Hắn tựa như vẫn chưa ra khỏi bóng ma mẫu phi đã chết, ngay cả thi thể cũng bị vứt ở bãi tha ma, không thể chôn cất.

Đứng dậy nhìn hoàng đế, trong con ngươi vẻ phức tạp, nhất thời không nói tiếng nào.

“Thế nào, không phải thường ngày ngươi rất biết ăn nói sao?” Hoàng đế nhìn phản ứng của Nhị hoàng tử, hơi bất mãn.

“Bẩm phụ hoàng, nhi thần không biết.” Nhị hoàng tử biết, nếu bây giờ Tuyên Thiệu không muốn điều tra, chỉ đem lời khai của Trần Vũ giao lên là được. Trong lời khai của Trần Vũ, mẫu phi Thục phi của hắn là chủ mưu chân chính.

Mà Cao Khôn bị Tuyên Thiệu hoài nghi sẽ được thả ra.

Mặc dù mẫu phi hắn đã chết, nhưng hắn không muốn để cho mẫu phi lưng đeo tội danh càng lớn như vậy.

Hắn nhớ rõ dáng vẻ mẫu phi ngã xuống đêm đó.

Hắn nhớ rõ sự tuyệt tình của phụ hoàng đêm đó.

Ngay cả hắn muốn cho mẫu phi được chôn cất bình thường, không cần lập bia, không vào lăng, chỉ cần không vứt xác ra bãi tha ma, không cho mãnh thú ở bãi tha ma nuốt chửng là được.

Nhưng bất kể hắn cầu xin như thế nào, phụ hoàng cũng không chịu đồng ý.

Hoàng đế thở dài một tiếng.

Nhị hoàng tử cũng lui sang một bên.

Hoàng đế lại nhìn về phía Thái tử. “Nói như vậy, ngươi tin tưởng Tuyên Thiệu?”

Thái tử lập tức gật đầu. “Nhi thần dĩ nhiên tin tưởng Thái phó. Phụ hoàng nhất định không thể tin những lời vu vơ này mà hiểu lầm Thái phó ạ! Chẳng lẽ phụ hoàng không nhớ chuyện tháng giêng năm Nhâm Tuất, Thái phó vì cứu phụ hoàng mà suýt nữa bị chết sao?”

Hoàng đế nghe xong, đầu chân mày nhíu lên.

Ông ta nhớ trên tấu chương của một đại thần cũng nói đến sự kiện này. Đại thần đó nói chuyện năm ấy hoàn toàn là một tay Tuyên Văn Bỉnh an bài, vì để lấy tín nhiệm của hoàng thượng.

Tuyên gia cũng đúng là được trọng dụng từ lúc đó, nhảy một cái trở thành thần tử được sủng ái nhất ở trước mặt ông ta.

Sự kiện kia thật sự là Tuyên Văn Bỉnh an bài sao? Ông ta vốn không quá tin, nhưng hôm nay hồi tưởng lại, lúc đầu ông ta rõ ràng thấy tình hình của Tuyên Thiệu vô cùng hung hiểm, cuối cùng tại sao Tuyên Thiệu lại không sao chứ?

Chẳng những không có việc gì, mà bây giờ không phải là sống rất tốt sao?

Hơn nữa vì sự kiện kia, những năm gần đây ông ta có nhiều dung túng đối với Tuyên Thiệu, còn cho phép Tuyên Thiệu ở trước mặt mình không cần làm lễ quỳ lạy.

Tuyên Thiệu càng lộ ra không kiêng nể gì cả…

Chuyện năm đó chưa rõ chân tướng, Tuyên Văn Bỉnh liền diệt cả nhà Diệp gia.

Tuyên Văn Bỉnh thật sự là vì làm lắng lại lửa giận của ông ta hay là vì che giấu chân tướng không muốn người biết?

Trong lòng hoàng thượng càng sinh ra nghi ngờ.

Hoàng đế nhìn ánh mắt của Thái tử, càng lộ ra thâm thuý. Thái tử nhấp miệng, chuẩn bị xong những lời nói tốt cho Tuyên Thiệu cũng im tiếng.

Nhị hoàng tử vẫn ngồi như gỗ ở bên cạnh, không có bỏ đá xuống giếng vào lúc này, ngược lại khiến Thái tử nhìn hắn vài lần.

Hoàng đế thấy hai đứa con trai lúc này đều không hiểu ý của mình, khó tránh khỏi hơi thất vọng, phất phất tay, mắt lộ ra mệt mỏi, nói: “Các ngươi đi xuống đi.”

Thái tử và Nhị hoàng tử đứng dậy, lui ra khỏi ngự thư phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui