Tuyên Thiệu sai người mời Lý Hữu đến thư phòng của hắn.
Lý Hữu cũng bị nội thương. Mặc dù trong khoảng thời gian này luôn điều dưỡng ở Tuyên phủ, nhưng nội thương không phải nói khoẻ là có thể khoẻ lại. Tuyên Thiệu không nghĩ tới hắn muốn đi nhanh như vậy.
“Phụ hoàng bí mật truyền tin cho ta, nói dạo này thân thể ông ấy càng không khoẻ, muốn ta mau chạy về. Trong khoảng thời gian này nhận được chăm sóc của Tuyên công tử, ta đây thật là cảm kích.” Lý Hữu ngồi trên ghế của khác ở trong thư phòng, nói với Tuyên Thiệu.
“Thì ra là vậy. Ta còn nghĩ thân thể Đại hoàng tử chưa khoẻ, tại sao lại đi vội vã. Đã là trong triều có việc gấp, ta tất nhiên không tiện lưu ngài lại lâu.” Tuyên Thiệu gật đầu.
Lý Hữu thấy hắn đồng ý sảng khoái như vậy, trong bụng hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà…” Chợt nghe giọng nói của Tuyên Thiệu thay đổi.
Trong lòng Lý Hữu lập tức lại khẩn trương.
“Đại hoàng tử dự định lặng lẽ đến, lặng lẽ đi như thế, xem Thiên triều ta là cái gì?” Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn hắn. Trong con ngươi đen nhánh hơi mang ý châm chọc.
“Chuyện này…” Lý Hữu mở miệng, nhưng nhất thời ấp úng không nói gì. “Đây cũng là bất đắc dĩ.”
Tuyên Thiệu khẽ lắc đầu một cái. “Đại hoàng tử đây là thiếu thành tâm.”
Lý Hữu nhíu mày. Hắn vốn nghĩ Tuyên Thiệu nhất định không phải là người rộng rãi như vậy, giọng điệu vừa rồi kia, thả lỏng thật sự là hơi quá sớm.
“Thiếu thành tâm thế nào?” Đầu chân mày của Lý Hữu nhíu chặt.
Ngón tay thon dài của Tuyên Thiệu nhịp nhẹ trên chiếc bàn trà bằng gỗ lê vàng, nhưng vẻ mặt lại hết sức điềm tĩnh, đối lập với vẻ lo lắng hơi có chút khẩn trương của Lý Hữu. Khí thế của hai người lộ vẻ cao thấp rõ ràng.
“Chẳng phải Đại hoàng tử nói là thích văn hoá của Thiên triều, đáy lòng nguyện ý thân thiết với Thiên triều sao?” Tuyên Thiệu ngừng tay đang nhịp nhẹ trên chiếc bàn trà. Từng cái nhịp nhẹ kia tựa như đập vào trong đầu Lý Hữu, khiến cho hắn càng khẩn trương. “Ta thấy Đại hoàng tử cũng không giống như là nói chơi.”
Lý Hữu lập tức gật đầu. “Dĩ nhiên là không phải nói chơi.”
“Nếu như thế, trước khi Đại hoàng tử đi, lấy thân phận thật sự, ký kết hiệp nghị thân thiện hữu hảo với Thiên triều, cũng như xúc tiến quan hệ hữu hảo vùng biên giới của hai nước. Coi như chuyến đi lần này của Đại hoàng tử cũng không tệ.” Tuyên Thiệu nhìn Lý Hữu, nói.
“Chuyện này… Chuyện này e là không ổn đâu?” Trên lưng Lý Hữu hơi đổ mồ hôi. Hắn là lén đến, hôm nay muốn hắn dùng thân phận thật để xuất hiện ở Thiên triều, phải giải thích như thế nào? Hoàng đế của Thiên triều sẽ nghĩ ra sao? Hơn nữa, hắn lén lút đến Thiên triều, nhị đệ không biết. Bây giờ bệnh tình của phụ hoàng nặng thêm, nếu nhị đệ biết được hắn ở Thiên triều cách xa như vậy, trong triều Tây Hạ sẽ không xảy ra biến động bất ngờ sao?
Tất cả còn chưa biết được.
Bây giờ hắn lặng lẽ chạy về mới là có lợi nhất đối với mình.
Nhưng hắn nâng mắt nhìn vẻ mặt của Tuyên Thiệu, chỉ thấy sắc mặt Tuyên Thiệu thản nhiên, giống như tất cả nằm trong lòng bàn tay. Rõ ràng địa vị của mình cao hơn hắn, nhưng không biết sao thật sự cảm thấy về mặt khí thế đã hoàn toàn bị hắn áp đảo.
Loại cảm giác này thật sự không tốt lắm.
“Không thích hợp? Có gì không thích hợp?” Ngón tay của Tuyên Thiệu bỗng nhịp từng cái một trên chiếc bàn trà bằng gỗ lê vàng.
Hoa văn nước chảy mây trôi trên chiếc bàn trà thật đẹp mắt.
Nhưng lúc này Lý Hữu không có lòng dạ nào thưởng thức. “Ta là lén lút vào Lâm An. Bây giờ đánh trống thổi kèn hiện thân, mặc dù trong lòng ta thân thiết với Thiên triều, nhưng khó tránh khỏi hoàng đế Thiên triều sinh lòng nghĩ ngợi. Nếu giữa hai nước sinh ra hiểu lầm thì không tốt.”
“Thì ra Đại hoàng tử chỉ là đang lo lắng chuyện này?” Tuyên Thiệu hỏi.
Lý Hữu suy nghĩ một chút. “Đúng vậy.”
“Đây cũng không phải là chuyện khó.” Tuyên Thiệu lập tức mở miệng, giống như là muốn ngăn chặn đường đổi ý của hắn. “Đại hoàng tử có thể lặng lẽ rời Lâm An, để sứ thần Tây Hạ bẩm báo lên thánh thượng của ta là Đại hoàng tử muốn viếng thăm Thiên triều, bây giờ người đã đến bên ngoài Lâm An. Đại hoàng tử lại vào Lâm An, không phải là danh chính ngôn thuận sao?”
Lý Hữu há hốc mồm. “Chuyện này…”
“Đại hoàng tử có có lo lắng gì khác à?” Tuyên Thiệu thản nhiên nhìn hắn.
“Không, không phải…” Lý Hữu lắc đầu. Hắn hoàn toàn không muốn theo ý của Tuyên Thiệu, hoàn toàn không muốn lấy thân phận của mình hiện thân ở Lâm An. Nếu để cho nhị đệ biết được tin tức hắn ở Lâm An xa xôi, đối với hắn không có chỗ tốt nào cả!
Nhưng rõ ràng người trước mặt sẽ không lo lắng những điều này cho hắn. Trong lòng của người này dĩ nhiên là tính toán cho lợi ích của Thiên triều.
“Nếu Đại hoàng tử không có thời gian, ra quyết định càng sớm càng có lợi đối với ngài.” Tuyên Thiệu lại bỏ thêm một câu.
Lúc này Lý Hữu mới bất đắc dĩ gật đầu. “Được rồi.”
Lý Hữu rời khỏi thư phòng của Tuyên Thiệu, lúc này Tuyên Thiệu mới đứng dậy đi đến nội viện.
Đang đi trong hành lang bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi quên hỏi Lý Hữu, hắn đi, hắn dự định mang theo Mục Thanh Thanh sao?
Dù sao hắn cũng không thể giữ Mục Thanh Thanh lại trong Tuyên phủ. Mặc dù không phải là chuyện lớn gì nhưng chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của phu nhân hắn. Bây giờ phu nhân của hắn đang mang thai, tuyệt không thể vì những chuyện nhỏ nhặt này khiến cho phu nhân của hắn không vui trong lòng.
Có lẽ là nghĩ đến cái gì thì cái đó tới.
Tuyên Thiệu bỗng dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía cây cột màu đỏ ở phía trước.
Mặc dù thính lực của hắn thua Yên Vũ, nhưng người tập võ trời sinh cảnh giác, hắn phát hiện ra ở phía sau cây cột màu đỏ ẩn núp một người.
“Keng…” một tiếng, Tuyên Thiệu giơ tay lên bắn ra một hạt châu, đánh vào trên cây cột đỏ kia.
Người núp ở phía sau cây cột giật mình một cái, suýt nữa vứt đi vật đang cầm trong tay.
Nàng ta nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài, thấy khuôn mặt tuấn tú vô song của Tuyên Thiệu thì bấy giờ mới thở ra một hơi dài.
Chậm rãi bước ra từ sau cây cột đỏ.
“Tuyên công tử!” Trong tay Mục Thanh Thanh đang cầm một cái bình to lớn, nhún người dịu dàng bái Tuyên Thiệu.
Thấy nàng ta đến gần, Tuyên Thiệu hơi lùi một bước.
Dĩ nhiên là Mục Thanh Thanh nhìn thấy, nàng ta liền đứng tại chỗ, mặt có vẻ bị tổn thương nhìn Tuyên Thiệu. “Tuyên công tử sao đến nỗi tránh ta như tránh rắn độc vậy?”
Giọng của nàng ta khẽ khàng, dịu dàng. Trong con ngươi giống như có ngân ngấn lệ, ánh mắt thâm tình, chăm chú khiến cho người ta thương tiếc.
Nhưng người nàng ta đang đứng trước mặt là Tuyên Thiệu, cho nên lúc này nhất định nàng ta không đạt được thương tiếc.
“Chuyện gì?” Tuyên Thiệu lạnh lùng hỏi.
Nghe lời nói lạnh như băng không mang chút tình cảm nào của hắn, Mục Thanh Thanh không ngừng nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng.
Đồ trang điểm ở cổ đại có hạn, nàng ta đã thật phí tâm cơ, vắt hết sức suy nghĩ, tỉ mỉ vẽ hoa đào trang điểm. Đây là trước kia lúc chưa xuyên qua nàng ta đã đặc biệt tốn tiền đi học một lớp trang điểm, định biểu lộ tài năng vào bữa tiệc sinh nhật của mình. Rõ ràng vào bữa tiệc sinh nhật nàng ta thấy rất nhiều nam sinh nhìn nàng ta mà trợn cả mắt lên. Nếu không thì nàng ta cũng sẽ không bị người cố ý chuốc say, sau đó xảy ra tai nạn xe cộ.
Sao người ở trước mặt lại như một khúc gỗ vậy? Một chút phản ứng cũng không có? Nếu không phải hắn đã cưới Yên Vũ, vả lại tận mắt mình thấy hắn đối với Yên Vũ đặc biệt dịu dàng, e là thật sự sẽ tin lời đồn đãi ở bên ngoài, cho là hắn có long dương chi phích*.
(*long dương chi phích: có nghĩa là gay)
Mục Thanh Thanh khẽ rũ xuống lông mi thật dài, dịu dàng bước về phía trước non nửa bước, đưa ra cái bình thuỷ tinh ôm trong tay. “Ta cố ý đến cảm tạ ơn cứu giúp của Tuyên công tử. Lúc trước có nhiều hiểu lầm, Tuyên công tử có thể không kể hiềm khích lúc trước mà cứu tính mạng của ta, ta thật sự vô cùng cảm kích. Hơn nữa trong khoảng thời gian này nhận được chăm sóc trong phủ, ta thân không có gì quý giá, chỉ có cái này tặng cho công tử, để công tử biết được lòng của ta.”
Bình thuỷ tinh trong suốt chứa 999 ngôi sao cầu nguyện và 99 con hạc giấy. Lúc trước, mấy thứ này đều là thứ trong phòng ngủ của con gái xếp để tặng người ta. Nàng, Mục Thanh Thanh, cho tới bây giờ chỉ có nhận quà tặng, chưa từng muối mặt tặng ra ngoài như vậy?
Thế nhưng đối mặt Tuyên Thiệu, nàng ta giờ đây không có cách nào, đã bỏ qua tất cả nguyên tắc và ranh giới cuối cùng của mình, chỉ cần có thể lưu lại chút dấu vết của nàng ta ở trong lòng hắn, cho dù làm những chuyện mà từ xưa tới giờ chưa từng làm nàng ta cũng bằng lòng.
Để xếp những ngôi sao và hạc giấy này, nàng ta đã tốn rất nhiều sức lực. Giấy Tuyên Thành quá mềm, màu sắc hơi vàng lại nhìn không đẹp. Nàng ta thử thật nhiều thứ mới nghĩ ra biện pháp, xếp ra một bình ngôi sao và hạc giấy. Hơn nữa đã mất thật nhiều ngày, vành mắt đều đã thâm lại mới chuẩn bị xong.
Nhưng thấy tay mình duỗi ra tới mỏi, người trước mặt cũng không có ý muốn nhận lấy cái bình thuỷ tinh này chút nào.
Mục Thanh Thanh không thể không nâng đầu lên nhìn Tuyên Thiệu.
Nhưng chỉ thấy gương mặt âm trầm của Tuyên Thiệu không vui nhìn nàng ta.
“Một bình cục giấy và chim giấy là dụng ý gì?” Giọng của Tuyên Thiệu trầm lạnh.
Sắc mặt Mục Thanh Thanh biến đổi mấy lần, khoé miệng nhịn không được hơi co rúm. Nàng ta mất vài đêm mới gấp thành một trăm con hạc giấy! Đầu ngón tay đều đau vì xếp ngôi sao may mắn đó! Sao trong miệng của người này liền biến thành những cục giấy và chim giấy không đáng một đồng cơ chứ?
“Đây là ngôi sao, gọi là sao ước nguyện, đại diện cho vì sao trên trời, vì sao trên trời không đủ để biểu đạt tình cảm của ta đối với công tử. Đây là hạc giấy, còn được biết là chim tình yêu, lòng ngưỡng mộ của ta đối với công tử đều ở…”
Lời của Mục Thanh Thanh còn chưa dứt đã bị Tuyên Thiệu giơ tay lên cắt ngang.
“Quà của Mục cô nương được tặng sai chỗ rồi, phải không?”
Thân thể Mục Thanh Thanh cứng đờ. Một trận gió lạnh mùa đông thổi qua, môi của nàng ta hơi run run.
“Đại hoàng tử Tây Hạ đã chuẩn bị rời đi, Mục cô nương không định đi cùng hắn sao?”
“Ngươi mong muốn ta đi như vậy sao? Trong lòng ngươi, ta thật sự, thật sự không có một chút vị trí nào sao? Cho tới bây giờ đều chưa từng có sao?” Mục Thanh Thanh chẳng biết can đảm từ đâu tới, nhìn thẳng vào mắt của Tuyên Thiệu, hỏi.
Tuyên Thiệu hơi ngạc nhiên. “Đây chẳng phải rõ ràng sao? Còn cần hỏi lại?”
Mục Thanh Thanh chợt cảm thấy khó thở. Từ đó giờ nàng ta không biết một người đàn ông đối diện với một người con gái đẹp cũng có thể nói ra những lời ức hiếp người như thế!
“Được, được, ta hiểu rồi… Là ta không tự biết mình, là ta si tâm vọng tưởng!” Mục Thanh Thanh giận run, liên tục gật đầu, nhìn cái bình thuỷ tinh trong tay, muốn hung hăng quăng ở trước mặt Tuyên Thiệu, để cho mình hết hy vọng, cũng vãn hồi ít nhiều chút mặt mũi ở trước mặt hắn.
Có thể nhìn diện mạo tuấn tú vô song của Tuyên Thiệu thấy sao và hạc giấc mà mình đã hao nết tâm sức gấp thành, nàng ta vẫn không thể nhẫn tâm được, không thể làm gì khác hơn là nghiêng người, hai tay ôm cái bình để lên trên ghế đá ở bên cạnh.
“Từ đây về sau khi từ biệt với công tử, ta sẽ không tiếp tục ở trước mặt công tử chướng mắt nữa!” Mục Thanh Thanh nói xong, xoay người muốn đi.
Một trận gió lạnh vừa thổi qua, nàng ta nhịn không được hắt hơi một cái, ngay lập tức nước mắt nước mũi tuôn ra, càng vô cùng chật vật.
Tuyên Thiệu nhìn bóng lưng gầy yếu của Mục Thanh Thanh đi xa, nghiêng mặt nhìn cái bình thuỷ tinh ở trên ghế đá bên cạnh, thật sự không hiểu mấy thứ nào làm sao là đồ tỏ tâm ý để tặng người? Không phải con gái tặng cho người trong lòng đều là các loại khăn tay, túi thơm tự mình thêu sao?
Tuyên Thiệu trầm giọng gọi: “Người đâu.”
Bên ngoài hành lang gấp khúc lập tức có người lên tiếng trả lời. “Công tử.”
Tuyên Thiệu liếc cái bình lưu ly. “Ném ra khỏi phủ, ném càng xa càng tốt, đừng ở chỗ này làm chướng mắt thiếu phu nhân.”
“Dạ!” Người hầu bên ngoài hành lang gấp khúc hơi do dự hỏi. “Công tử nói là cái bình này? Hay là nói nha hoàn vừa rồi?”
Tuyên Thiệu nghe vậy không nhịn được cười khẽ. “Ngươi nói xem?”
Người hầu kia không dám lên tiếng trả lời, nhìn Tuyên Thiệu bước nhẹ nhàng thoải mái đi xa, mới ngoảnh lại tự nói thầm. “Ta thấy vẻ mặt của công tử là đều muốn ném…”
Tuyên Thiệu trở về viện của mình. Yên Vũ đã kêu người nấu xong trà bổ khí dưỡng sinh cho hắn. Trên bàn bên cạnh còn bày các dạng hoa văn, một số là để thêu trên quần áo của con nít, số còn lại là các loại đồ chơi của con nít.
Tuyên Thiệu là một đại nam nhân, Yên Vũ vốn tưởng rằng hắn không có hứng thú đối với mấy thứ này. Không ngờ rằng hắn lại tràn đầy phấn khởi thảo luận cùng nàng, còn ra lời khuyên những gì làm đồ chơi thú vị cho đứa bé trong bụng Yên Vũ.
Hai vợ chồng dường như không bị Mục Thanh Thanh làm ảnh hưởng tâm tình, chỉ trong lúc hơi nói đến Lý Hữu thì nhắc tới Mục Thanh Thanh.
Mục Thanh Thanh trở lại trong phòng, phẫn hận không thôi. Nàng ta vốn ôm một tia hy vọng cuối cùng gặp Tuyên Thiệu một lần nữa. Tuy rằng nàng ta đã đồng ý với Lý Hữu cùng đi Tây Hạ với hắn. Nàng ta ở lại Lâm An là không bảo đảm. Thế nhưng nếu hôm nay lúc nàng ta gặp Tuyên Thiệu, cho dù trong mắt Tuyên Thiệu có một chút không nỡ, có một chút tình cảm, nàng ta cũng sẽ ở lại vì Tuyên Thiệu.
Cho dù để nàng ta làm thiếp, cho dù bảo nàng ta sau này đều cúi đầu hạ mình trước mặt Yên Vũ, chỉ cần trong mắt Tuyên Thiệu có nàng ta, nàng ta sẽ từ chối Lý Hữu, ở lại.
Nhưng không lường trước Tuyên Thiệu lại tuyệt tình đến nước này!
Mục Thanh Thanh ước gì có thể ném đồ đạc khắp phòng để hả giận. Nếu nơi này không phải là Tuyên gia mà là Hoa Âm cung của nàng ta, nàng ta đã đập vỡ hết đồ đạc từ lâu!
Nghe như lời của Lý Hữu, lão Hoàng đế của Tây Hạ e là không xong! Gọi hắn trở về, hơn phân nửa là phải về kế thừa ngôi vua. Bây giờ nàng ta theo Lý Hữu, dựa vào lòng của Lý Hữu đối với nàng ta, nàng ta muốn làm hoàng hậu cũng là chuyện một câu nói? Nàng ta ngay cả địa vị hoàng hậu cũng cam nguyện bỏ qua vì Tuyên Thiệu. Nhưng… nhưng Tuyên Thiệu… lại không coi nàng ta ra gì! Tức chết người!
Yên Vũ thậm chí cái gì cũng không cần làm đã câu được thật chặt lòng của Tuyên Thiệu! Ông trời sao mà bất công quá, để cho nàng ta sống lại, để cho nàng ta xuyên qua, lẽ nào là để năm lần bảy lượt đả kích nàng ta sao?
Mục Thanh Thanh nghĩ đến đây chợt ngồi thẳng người lên.
Đúng rồi, ông trời để nàng ta xuyên qua chắc chắn là để nàng ta được phát triển thịnh vượng. Nàng ta sống ở nội viện của Tuyên Thiệu, làm tiểu thiếp, làm một người phụ nữ không đầu không mặt mũi thì còn gì là phát triển thịnh vượng ở tại cổ đại này chứ? Ông trời thật sự là muốn để nàng ta làm hoàng hậu, làm người phụ nữ trên người ta! Là muốn để nàng ta khuấy động làm cho thời đại này không bình yên!
Khoé miệng Mục Thanh Thanh đột nhiên tràn ra nụ cười, khiến cho trên mặt tái nhợt hiện ra vẻ quỷ dị. “Nếu ta theo Lý Hữu trở về Tây Hạ, thành Hoàng hậu của Tây Hạ, ả Yên Vũ tính là cái gì? Tuyên Thiệu thì được coi là cái gì? Đều có thể bị ta dẫm nát dưới chân! Hôm nay các ngươi nợ ta, ngày nào đó ta nhất định đòi lại gấp trăm ngàn lần!”
Mục Thanh Thanh nắm chặt nắm tay cười, rồi nhịn không được nhảy mũi vài cái.
Ngày hôm sau, Yên Vũ đang ngồi trên trường kỷ lật sách ở trong phòng thì nghe thấy Lục Bình ở ngoài cửa nhỏ giọng cười nói với người nào đó.
Đúng lúc mắt nàng hơi xót, liền tiện thể để sách ở trong tay xuống.
“Nghe nói gì không? Cái người bên kia hôm qua bị cảm lạnh rồi!”
“Cảm lạnh thì sao? Còn là chuyện lớn ly kỳ gì chứ?” Lục Bình khinh thường bật cười một tiếng.
“Lục Bình tỷ tỷ, ngươi không biết đâu, ngươi đoán xem nàng ta làm sao bị cảm?” Tiểu nha hoàn che miệng cười khẽ.
“Sao, trong chuyện này còn có giải thích khác hay sao?” Lục Bình lúc này mới hứng thú.
“Cũng không phải vậy! Nghe nói hôm qua nàng ta chỉ mặc một bộ váy đỏ chót, đến đứng trong hành lang gần một canh giờ chờ gặp công tử, cuối cùng còn đưa công tử một bình cục giấy và chim giấy gì đó. Nói cái gì là đại biểu lòng của nàng ta, chim giấy đại biểu tình yêu của nàng ta, ôi nghe chua xót muốn chết! Cuối cùng công tử ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không hề, kêu người làm vứt ra khỏi phủ. Ngày hôm qua trời lạnh lắm đó! Chỉ mặc một cái váy đứng trong hành lang gấp khúc hơn nửa canh giờ, nàng ta không cảm lạnh thì ai cảm lạnh?” Tiểu nha hoàn nói sinh động như thật.
Ngay cả Yên Vũ ở trong phòng nghe tiếng nói của nàng ta, giống như cũng có thể thấy vẻ mặt hớn hở đắc chí nói của nàng ta.
Lục Bình nghe vậy cũng che miệng cười khẽ. “Đáng đời!”
“Nói không phải chứ, thiếu phu nhân có lòng tốt chứa chấp nàng ta, để cho nàng ta ở trong phủ, cũng không phân công việc cho nàng ta, nàng ta ngược lại thật sự coi mình là chủ tử, còn muốn bò lên giường của công tử, xí…”
Lục Bình không tiếp tục cảm thán theo.
Người ngoài không biết thân phận của Mục Thanh Thanh, bây giờ nàng là người gần bên cạnh thiếu phu nhân nhất nên biết ít nhiều. Mục Thanh Thanh ở Tuyên phủ thật sự không được coi là tôi tớ.
Nhưng cũng may thiếu phu nhân không bị nàng ta ảnh hưởng gì, cả ngày an tâm dưỡng thai thì an tâm dưỡng thai.
Hơn nữa công tử chẳng phải là cũng không bị phụ nữ quyến rũ đi sao?
Thiếu phu nhân nói nàng ta ở trong phủ không lâu, sớm muộn cũng sẽ đi!
Hai tiểu nha hoàn lại cười khẽ nói đến đề tài khác.
Nghe các nàng nói sôi nổi, Yên Vũ cũng không có lên tiếng cắt ngang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...