Dùng xong bữa tối cũng không thấy Tuyên Thiệu trở về, Yên Vũ hơi mệt nên nằm trên giường.
Nghĩ đợi hắn về thì mình dậy cũng được.
Nhưng giấc ngủ này liền ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, nàng ngủ rất ổn nên thức sớm. Vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Tuyên Thiệu.
“Chàng về khi nào vậy?” Yên Vũ chống tay đỡ người ngồi dậy từ trên giường.
Tuyên Thiệu cười khẽ. “Về lúc nửa đêm, vốn lo sẽ đánh thức nàng, ai ngờ nàng ngủ sâu như vậy, gọi cũng không thức.”
Yên Vũ không tin. “Sao lại vậy, thiếp đặc biệt giữ tinh thần, muốn đợi chàng về!”
Tuyên Thiệu ngồi ở cạnh giường. Yên Vũ ngửi thấy trên người hắn có mùi sạch sẽ mát mẻ mới vừa tắm rửa qua, vả lại thấy hắn đúng là đã thay quần áo. Lúc này mới nửa tin lời của hắn.
“Cao Khôn có liên hệ với chàng?” Vứt đề tài không quan trọng sang một bên, nàng vội hỏi.
“Ừm.” Tuyên Thiệu gật đầu. “Tối hôm qua, Cao Khôn kêu người tìm đến Hoàng thành ti, nói sáng hôm nay đưa người đến Cao phủ.”
Yên Vũ gật đầu. “Vậy còn chờ gì, mau để thiếp đứng lên.”
Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút.
“Bây giờ? Còn rất sớm mà?”
Nhưng Yên Vũ có chút nóng nảy. Nếu đã quyết định vãn hồi, đã quyết định cứu tỉnh Tuyên Văn Bỉnh thì việc này không nên chậm trễ, nhất định phải dốc hết toàn lực.
Nàng hiểu rõ, đời này nàng thật sự rất muốn sống với Tuyên Thiệu thật tốt, cũng muốn sống với cha mẹ của Tuyên Thiệu thật tốt.
Nếu như thật sự cứu không tỉnh Tuyên Văn Bỉnh… Vậy cả đời nàng đeo trên lưng tội lỗi độc chết phụ thân của Tuyên Thiệu. Điều này bảo nàng sau này làm sao đối mặt với Tuyên phu nhân, làm sao đối mặt với con của nàng và Tuyên Thiệu?
Nếu con hỏi ông nội đâu rồi? Nàng trả lời như thế nào?
Nếu tương lai con lớn lên, biết là chính tay mẹ của mình đầu độc ông nội của mình, nàng nên xử như thế nào?
Dứt khoát không ngủ được, Yên Vũ không để ý đến phản đối của Tuyên Thiệu, vẫn dậy thật sớm.
Sau khi để Lục Bình hầu hạ nàng tắm sơ, đơn giản dùng đồ ăn sáng liền bắt đầu kế hoạch hôm nay làm thế nào lấy được thuốc giải.
Để chuyện buổi sáng có thể thuận lợi ổn thoả, hôm nay Tuyên Thiệu không đi Hoàng thành ti mà ở lại trong nhà.
Yên Vũ bàn bạc tỉ mỉ từng chi tiết với hắn.
Nhìn thấy trời đã sáng choang, Yên Vũ càng ngồi không yên.
“Đi thôi!” Yên Vũ đứng lên nói.
Mặc dù Tuyên Thiệu nhìn bề ngoài rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong nội tâm cũng gấp gáp không thôi.
Đêm qua Mục Thanh Thanh tỉnh lại dùng cơm, la hét ầm ĩ một buổi tối, đến nửa đêm mới ngủ.
Sáng sớm hôm nay thức dậy lại bị người đổ thuốc mê, bây giờ vẫn còn mê man.
Vẫn như cũ ngồi xe ngựa của Tuyên Thiệu, Mục Thanh Thanh bị an trí ở trong gian phòng phía sau.
Xe ngựa nhẹ nhàng chạy về phía Cao phủ.
Tay Yên Vũ nắm chặt lại với nhau.
Tuyên Thiệu giơ tay nắm tay nàng trong lòng bàn tay. “Đừng khẩn trương, ta biết nàng rất muốn cứu tỉnh ông ấy, ta cũng biết nàng đã tận lực, cho nên…”
Yên Vũ giơ tay lên bịt miệng của Tuyên Thiệu. “Cho nên, thiếp nhất định sẽ lấy được thuốc giải, cứu tỉnh phụ thân! Nhất định!”
Tuyên Thiệu nghe vậy nhìn nàng. Bóng dáng của nàng rõ ràng trong con ngươi đen như hắc diệu thạch của hắn.
Tay nàng không tự chủ dùng sức, hiện lên nội tâm của nàng kiên định.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài Cao phủ.
Xa phu đi gọi cửa.
Không bao lâu, quản gia của phủ Cao Khôn liền xuất hiện.
Tuyên Thiệu đỡ Yên Vũ xuống xe ngựa, hai người vào Cao phủ.
Xe ngựa thì tiến vào từ cửa hông.
Hai người được mời đến phòng khách. Cao Khôn đang ngồi trong phòng khách uống trà, chờ bọn họ.
“Tuyên công tử vậy mà tới sớm.” Cao Khôn cười như không cười, nói.
Tuyên Thiệu nhàn nhạt liếc hắn một cái, cũng không để ý tới hắn.
“Mời Tuyên công tử ngồi ở đây, ta dẫn thiếu phu nhân đi gặp người ấy một chút.” Cao Khôn đứng lên nói.
“Ta đi với nàng.” Tuyên Thiệu cầm tay của Yên Vũ.
Cao Khôn lắc đầu. “Vậy không được. An thần y nói ông ấy chỉ gặp Tuyên thiếu phu nhân, không gặp ngươi.”
“Tại sao?” Tuyên Thiệu hừ lạnh, nói.
Cao Khôn nhếch miệng cười. “Tại sao? Không tại sao cả. Ta chỉ biết, nếu như các ngươi không làm theo An thần y thì e rằng không lấy được thứ các ngươi muốn có.”
Yên Vũ nắm tay của Tuyên Thiệu. “Không sao đâu, chàng không cần phải lo lắng.”
Nàng đang muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, nhưng Tuyên Thiệu nắm chặt hơn nữa. “Bất kể như thế nào, bảo vệ tốt bản thân là quan trọng nhất! Nếu ông ta… không chịu đưa, nàng không nên cậy mạnh, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác. Nàng… nhất định phải toàn thân trở ra!”
Yên Vũ khẽ cười, gật đầu. “Yên tâm, thiếp hiểu rồi.”
Nơi này là Cao phủ, giữa thanh thiên bạch nhật, ám vệ cũng không bảo vệ sát bên người được.
Tuyên Thiệu chỉ có thể đưa mắt nhìn Yên Vũ đi theo Cao Khôn chậm rãi ra khỏi phòng khách.
Yên Vũ bảo hắn đừng lo lắng, làm sao hắn lại có thể không lo lắng đây?
Tuy rằng An Niệm Chi là cậu của Yên Vũ, nhưng tính tình An Niệm Chi quái đản, nhìn lần trước cũng không thấy ông ta đối với Yên Vũ có bao nhiêu tình cảm.
Lòng Yên Vũ muốn vãn hồi lại tính mạng của cha mình, hắn thấy rất rõ ràng. Chỉ sợ nàng sẽ kềm chế không nổi ở trước mặt An Niệm Chi. Nếu ông ta làm khó nàng…
Tuyên Thiệu chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên.
Yên Vũ theo Cao Khôn đi tới hậu viện. Cao Khôn dừng ở bên ngoài lùm cây rậm rạp.
Để Yên Vũ đi vào một mình.
Yên Vũ tập trung tinh thần lắng nghe, chậm rãi bước vào.
Bên trong hậu viện chỉ có một mình An Niệm Chi, hơn nữa lúc này ông ta đang chờ ở trong viện, không như ngày thường ở bên trong nhà ấm trồng hoa.
Tâm trạng của Yên Vũ ổn định không ít, bước chân lại càng nhanh hơn một chút.
Băng qua lùm cây, con đường đá xanh trong viện được quét dọn vô cùng sạch sẽ.
An Niệm Chi đứng ở cửa chái nhà bên cạnh nhà ấm trồng hoa, nhìn thấy Yên Vũ đi tới, vẫy vẫy tay với nàng.
Yên Vũ đi đến gần.
“Mục Thanh Thanh đâu?” An Niệm Chi trực tiếp hỏi.
“Ở trên xe ngựa.” Yên Vũ dừng một chút. “Thuốc giải, cậu điều chế xong chưa?”
An Niệm Chi đưa tay lấy ra một bình nhỏ màu trắng từ trong lòng, giống như đúc với cái bình đựng thuốc độc mà ông ta đưa cho Yên Vũ trước đây.
Yên Vũ nhíu mày, hoài nghi nhận lấy. “Đây là thuốc giải?”
An Niệm Chi liếc nàng một cái. “Ngươi nghi ngờ à?”
Yên Vũ mím miệng. “Cậu có thể cho ta phương thuốc của thuốc giải không?”
An Niệm Chi xuỳ cười một tiếng. “Sao? Ngươi không tin cậu?”
Yên Vũ lắc đầu. “Chẳng phải cậu cũng không tin ta sao?”
An Niệm Chi hừ nói: “Đây là thuốc giải. Nếu ta muốn giết Tuyên Văn Bỉnh không cần phiền phức như vậy, chỉ cần không cho ngươi thuốc giải thì không quá ba ngày ông ta sẽ tắt thở. Tin hay không tuỳ ngươi, dù sao thì ta cũng đã đưa thuốc cho ngươi rồi!”
Yên Vũ nhíu mày, siết chặt bình sứ. “Đã là thuốc giải thì tại sao cậu không chịu đưa phương thuốc cho ta?”
“Dù cho ngươi, các ngươi cũng không làm được.” An Niệm Chi nói vô cùng ngạo nghễ. “Tin thì dùng thuốc giải cứu ông ta, không tin thì chờ nhìn ông ta chết.”
Nói xong, ông ta không tiếng động mà cười, trên mặt lộ vẻ đạt được như ý, cười châm chọc.
Yên Vũ hơi híp mắt nhìn ông ta. An Niệm Chi dường như rất thích cảm giác đẩy người ta vào đường cùng, phải làm theo lời của ông ta. Đã từng vậy, bây giờ cũng vậy.
“Được rồi, ta không có thời gian ở đây nói lời vô ích với ngươi, kêu người đưa Mục Thanh Thanh tới đi.”
Yên Vũ còn muốn nói gì nữa nhưng nhìn thấy An Niệm Chi ngửa đầu thở dài một tiếng.
“Hơn tám năm rồi… Rốt cuộc chờ đến ngày hôm nay. Tám năm, với ta mà nói cũng khá dài, so với dĩ vãng càng thêm dài đằng đẵng… Ngọc Chi…” Ông ta khẽ lẩm bẩm.
Yên Vũ nghe vậy, nhíu nhíu mày, tiến lên một bước.
“Cậu, cậu dự định làm như thế nào để linh hồn của mẫu thân tỉnh lại từ trên người của Mục Thanh Thanh? Cậu có bao nhiếu phần trăm chắc chắn? Chuyện này nghe huyễn hoặc như vậy… Cậu…”
“Ngươi biết cái gì?” An Niệm Chi lạnh lùng liếc nàng một cái. “Ngươi đã lấy được thuốc giải, còn không mau đi!”
“Đó là mẫu thân của ta. Cho dù cậu định làm gì, ta đều có quyền được biết!” Yên Vũ kiên định nói.
Trên mặt An Niệm Chi khinh thường. “Mẫu thân của ngươi? Ngươi đã làm qua cái gì vì bà ấy chưa? Cuối cùng biết được chân tướng, báo thù cho bà ấy, bây giờ thì sao? Lại luyến tiếc người yêu của ngươi, trăm phương ngàn kế muốn lấy được thuốc giải, còn nói cái gì là để cho Tuyên Văn Bỉnh nhìn Tuyên Thiệu gần gũi ngươi, đau thấu tim gan! Trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, ngươi rõ ràng nhất! Ngươi có tư cách gì ở chỗ này nói về mẹ của ngươi với ta?”
Đầu chân mày Yên Vũ nhíu chặt lại với nhau. “Muốn báo thù chính là ông! Mặc dù mẫu thân bị người ta hại chết, nhưng khi mẫu thân còn sống luôn rộng lượng khoan dung, bà ấy chưa chắc chấp niệm không quên đối với báo thù như ông vậy! Bà ấy sinh ra ta, nuôi dưỡng ta, cho dù ta chưa từng làm cái gì cho bà ấy, chưa từng ở bên cạnh bà ấy tận hiếu đạo một ngày nào nhưng cũng không thay đổi được sự thật bà ấy là mẫu thân của ta, ta là con gái của bà ấy! Ông bất quá chỉ là ca ca của bà ấy, gần gũi hơn ta, đứa con gái này sao?”
An Niệm Chi nghe vậy, mặt lộ vẻ giận, giơ tay lên muốn bắt lấy Yên Vũ.
“Mẫu thân của ta đang nhìn ông!” Yên Vũ kinh hãi, kêu lớn lên.
An Niệm Chi nghe vậy ngẩn ra, tay cũng dừng lại ở giữa không trung.
Ông ta nhìn khuôn mặt giống hệt An Ngọc Chi, hừ lạnh một tiếng, thu lại bàn tay như ưng trảo. “Nếu không phải thấy dung mạo ngươi rất giống mẹ ngươi, ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Thừa dịp trước khi ta đổi ý, cút!”
Yến Vũ nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng không biết làm thế nào với An Niệm Chi.
Tuyên Thiệu không ở đây, nàng không biết võ công, há có thể cứng rắn đối kháng với kẻ điên An Niệm Chi này.
Ở trong lòng ông ta chưa bao giờ coi mình là cháu gái, nếu không phải khuôn mặt của nàng giống mẫu thân, chỉ sợ lúc này đã không còn mạng.
Thuốc giải đã tới tay, mặc dù không lấy được phương thuốc, nhưng có thuốc ở đây, trở về để Lộ Nam Phi kiểm nghiệm một phen cũng tốt hơn so với không thu hoạch được gì.
Yên Vũ nhìn lưng lạnh lùng của An Niệm Chi, xoay người nhanh bước băng qua lùm cây, ra khỏi hậu viện.
Tuyên Thiệu đang chờ ở cổng trong, thấy nàng đi ra, lập tức tiến lên, hai tay nắm lấy vai nàng. “Nàng không sao chứ?”
Yên Vũ thở phào nhẹ nhõm. “Không sao, lấy được thuốc, không lấy được phương thuốc…”
Lời còn chưa dứt đã thấy Cao Khôn đi tới từ phía sau, vẻ mặt cười như không cười khiến người ta thấy đều muốn đạp hai cước.
“Chuyện đã làm xong? Vậy còn không đi? Sao, muốn buổi trưa ở lại Cao phủ dùng bữa?” Cao Khôn nói. “Úi không khéo, canh giờ ta xin nghỉ với hoàng thượng gần đến rồi, cũng nên vào cung thôi.”
Yên Vũ xoay người liếc hắn, cùng Tuyên Thiệu đi ra ngoài.
“Đúng rồi, đêm qua trong lãnh cung chợt nổi lên hoả hoạn, Hiền phi bị biếm đã chết cháy trong lãnh cung, có người nói chết rất thê thảm, bị cháy đến mặt hoàn toàn biến dạng. Chuyện này Tuyên thiếu phu nhân biết không?” Cao Khôn không âm không dương* nói ở sau lưng bọn họ.
(*không âm không dương: là thành ngữ, có nghĩa không rõ ràng, mơ hồ)
Bước chân của Yên Vũ dừng lại nhưng lại nhanh chóng đi về phía trước.
“Cao tổng quản làm việc có lẽ là vô cùng thoả đáng, sẽ không lưu lại manh mối khiến cho người ta tìm kiếm, nghi ngờ phải không?”
Giọng điệu của Yên Vũ nghe tựa như không có việc gì.
Nhưng trong ngực không tránh được hơi thở dài, thở dài vì Ngô Vương thị hôm qua.
Vốn không phải là người gian ác tội ác tày trời gì, chỉ là không chịu nổi tướng công đánh đập tàn nhẫn mình và con gái, nhưng bất lực phản kháng mới đi lệch đường. Vô tội hơn rất nhiều so với những người trong cung này chà đạp tánh mạng của người khác, đùa giỡn đủ loại mánh khoé để lên vị trí cao, nhưng phải uổng mạng thế cho Mục Thanh Thanh như vậy, thật sự vô tội.
Cao Khôn thấy phản ứng của nàng không lớn nên mất hứng, đưa không được mấy bước liền để quản gia tiễn khách thay, mình thì xoay người đi nơi khác.
Tuyên Thiệu và Yên Vũ rời khỏi Cao phủ, ngồi xe ngựa chạy thẳng tới Tuyên phủ.
Yên Vũ lên xe ngựa, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Tuyên Thiệu nắm tay nàng, phát hiện lòng bàn tay nàng hơi lạnh, tay cũng đang run nhè nhẹ.
“Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?” Tuyên Thiệu khẽ hỏi.
Yên Vũ ngước mắt nhìn hắn một cái, trong bụng hơi do dự, nhưng nghĩ tới một người thì ít mưu, hai người thì nhiều mưu, nên chậm rãi mở miệng nói: “Thiếp nghĩ An Niệm Chi đã điên rồi… Chàng biết không, ông ấy kêu chúng ta lấy Mục Thanh Thanh trao đổi thuốc giải là muốn mẹ của thiếp sống lại trên người Mục Thanh Thanh. Nhưng chuyện như vầy… Há sức người có thể làm được sao? Mục Thanh Thanh khởi tử hồi sinh có lẽ là ý trời, mẹ thiếp cũng đã qua đời tám năm… Không nói đến chuyện như thế này rốt cuộc có mấy phần chắc chắn, chỉ nói nếu ông ấy thật có thể cứu tỉnh mẫu thân, vậy mẫu thân bằng lòng tỉnh lại sao? Bà ấy tỉnh lại phải đối mặt với cái gì? Là phủ thừa tướng bị diệt tám năm trước, là thân nhân của bà qua đời. Thiếp nhớ tình cảm của mẹ và cha rất tốt, tình cảm của An Niệm Chi đối với mẹ lại dường như đã vượt xa khỏi tình huynh muội… Như vậy, mẹ thật sự sẽ bằng lòng được sống lại sao?”
Yên Vũ nói, đầu chân mày đã nhẹ nhíu lên. Nàng khẽ lắc đầu. “Việc này khiến cho thiếp thật lo lắng… Thiếp không muốn… không muốn mặc An Niệm Chi làm bừa. Dù sao cũng là mẹ của thiếp!”
Tuyên Thiệu nắm tay nàng, trịnh trọng gật đầu. “Chẳng phải nàng nói, nghi ngờ di thể của mẫu thân bị giấu ở trong Cao phủ sao? Chúng ta đi đoạt lại!”
Yên Vũ nâng mắt nhìn hắn, thấy kiên định trong mắt của Tuyên Thiệu, trong lòng nàng tựa như bỗng nhiên có sức mạnh.
Quả nhiên, lo lắng của một người, hai người chia sẻ sẽ khác nhau.
Hắn ở bên cạnh nàng, giống như một gốc đại thụ có thể toàn tâm dựa vào, che mưa chắn gió cho nàng, phân ưu giải sầu cho nàng.
“Ừm, cứu tỉnh phụ thân trước, sau đó đoạt lại di thể của mẫu thân. Có lẽ chuyện ông ta muốn cứu tỉnh mẫu thân cũng không phải chốc lát là có thể làm được. Hay là trước tiên chúng ta cứu tỉnh phụ thân quan trọng hơn.” Yên Vũ cầm ngược lại tay hắn.
Hai người về tới Tuyên phủ.
Vốn Tuyên Thiệu tính cùng Yên Vũ mang thuốc giải đến chỗ phụ thân mẫu thân.
Nhưng Yên Vũ cảm thấy chột dạ, không có dũng khí đi đối mặt với bọn họ, không dám đi.
Mặc cho Tuyên Thiệu an ủi ra sao, nàng đều không nổi lên được dũng khí.
Nhưng khi một mình Tuyên Thiệu mang thuốc giải rời đi thì nàng lại nhớ tới thuốc giải này là An Niệm Chi cho, mặc dù An Niệm Chi bảo đảm là thuốc giải nhưng nàng cũng không tin An Niệm Chi được.
Nghĩ đến đây thì đứng ngồi không yên, cuối cùng kêu Lục Bình đỡ nàng đuổi theo đến chính viện.
Đây là lần đầu tiên nàng bước vào chính viện, lần đầu tiên lại bước vào viện của Tuyên phu nhân sau khi hạ độc Tuyên Văn Bỉnh.
Cảnh vật trước mắt vẫn như cũ, không thay đổi gì nhiều so với hơn mười ngày trước, nhưng cả người nàng, toàn tâm nàng, quan hệ của toàn bộ Tuyên gia ngược lại giống như đã trải qua cuộc bể dâu trong vòng mười ngày nay.
Lục Bình đỡ Yên Vũ tiến lên.
Nha hoàn canh giữ ở cửa nhìn thấy nàng, ánh mắt đều có chút trực tiếp, tựa như không ngờ rằng trải qua chuyện như thế này mà nàng còn dám xuất hiện ở đây.
Nhưng nói như thế nào thì bây giờ nàng vẫn là thiếu phu nhân của Tuyên gia.
Mặc dù nha hoàn trăm điều không tình nguyện nhưng vẫn nhún người hành lễ, giơ tay vén mành lên.
Lục Bình đỡ Yên Vũ bước vào phòng chính.
Lúc này Tuyên phu nhân và Tuyên Thiệu đang ngồi trên ghế bành bằng gỗ lê vàng trong phòng chính, thấy nàng vào thì ánh mắt đều ném về phía nàng.
Tuyên Thiệu có chút bất ngờ. Vừa rồi bất kể hắn nói như thế nào, khuyên như thế nào, nàng cũng không chịu tới. Bây giờ thì lại tự mình đuổi đến.
Tuyên phu nhân nhìn Yên Vũ, vẻ mặt cũng không thay đổi gì, chỉ nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt đi, cũng không có mở miệng đáp lại nàng.
“Mẫu thân.” Mặc dù trên mặt Yên Vũ có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm đã sớm gợn sóng không ngừng, vô cùng thấp thỏm, nàng nhún người hành lễ với Tuyên phu nhân.
Buổi gặp mặt này là không thể tránh, sớm muộn gì phải đối mặt với vấn đề. Nàng đã hạ quyết tâm sau này cùng Tuyên Thiệu sống thật tốt nên không thể trốn tránh cha mẹ của hắn.
Tuyên phu nhân nhàn nhạt gật đầu.
Yên Vũ đứng dậy, lui đến bên cạnh Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu chỉ chỉ cái ghế ở bên cạnh, kêu nàng ngồi xuống. “Ta kêu người tìm Lộ Nam Phi đến, rốt cuộc có phải là thuốc giải hay không vẫn cần nhận biết một phen. Xưa nay An Niệm Chi tâm cơ nặng, cẩn thận chút dù sao vẫn không có sai.”
Yên Vũ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Dạ, thiếp đuổi theo cũng là ý này. Tuy ông ta nói là thuốc giải nhưng không chịu giao ra phương thuốc, ít nhiều gì cũng khiến cho lòng người không chắc.”
Hai người đang nói chuyện, Lộ Nam Phi đã chạy về từ bên ngoài.
Tuyên Thiệu giao bình sứ trắng cho Lộ Nam Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...